"Thu Thủy, Người rốt cục đã tỉnh!"
Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc, lại không kém phần quan hoài hoan hỉ vang lên rung động cả gian phòng lớn. Bọn tạo phản không nhận ra sự khác thường trong giọng nói, tay chân bủn rủn, vô vàn sợ hãi quỳ ngay xuống thềm đất. "Tiếng của Đồng Mỗ... chẳng lẽ...chẳng lẽ nàng ta... không hề bị thương?" Ô Lão Đại biết chắc chắn tính mệnh lần này khó mà giữ được nên lời nói không thể nào liền lạc rõ ràng. Trong tình cảnh mọi người đều khúm núm, Mộ Dung Phục tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, trong lòng thắc mắc Thiên Sơn Đồng Mỗ đến tột cùng là hạng người gì mà có thể làm ba mươi sáu động chúa bảy mươi hai đảo chủ khiếp sợ đến thế. "Nguyên lai... Là Hành Vân của ta, ha hả..." Lý Thu Thủy còn tưởng rằng cả đời này không bao giờ được gặp lại người yêu dấu, bây giờ có thể cùng nàng tái ngộ có lẽ do hoàng thiên hậu đãi. Lời nói của một kẻ đoạt mệnh mà vẫn bất động thanh sắc tốt ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên kì quái. Dù họ không rõ tình hình hiện tại thế nào, nhưng rất dễ để cảm nhận được người trước mặt cùng Đồng Mỗ có mối quan hệ bất khả tư nghị (không thể bàn luận). Khi tất cả còn đang chìm trong suy nghĩ, cố tìm ra chút manh mối về quan hệ này thì hai bạch y nữ tử bất ngờ xuất hiện ở ngay trước mặt, hơn nữa, trong đó có một nữ nhân dung nhan tuyệt thế, cùng với nữ tử thần bí giết người không chớp mắt giống nhau như đúc. "Biểu muội!" Mộ Dung Phục thấy Ngữ Yên "thật" đã quay trở lại, cảm thấy vô cùng vui mừng, vội đem nàng kéo về phía mình, đứng chắn phía trước bảo hộ. "Biểu ca, ngươi sao lại ở chỗ này a?" Vương Ngữ Yên chưa kịp quen với cách đối xử thân mật của hắn trước chốn đông người, lập tức thẹn thùng đỏ cả mặt, kiều diễm vô song. "Thu Thủy..." Vu Hành Vân hướng ánh mắt đến người đã ngụ trong tâm trí nàng suốt bảy mươi năm dài đằng đẵng, người đã nhiều lần trở về bên nàng trong giấc mộng, người đã bao lần khiến nàng thổn thức giữa đêm khuya. "Cuối cùng Người cũng đã về"- Hành Vân muốn nói lên câu ấy, song nàng rất sợ, sợ rằng khi nói ra, nàng sẽ tỉnh mộng. Nàng bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng như lo lắng nếu vô tình lỗ mãng, người kia sẽ tan biến theo mây khói. Nàng quên cả mọi thứ xung quanh, tiến dần về phía người thương nhớ. Nàng thấy rõ người kia đang ở trước mặt mình, nhưng đó là mộng ảo hay hiện thực, nàng hoàn toàn không phân biệt được. Tâm trí nàng dần trở nên mơ hồ, chỉ thầm mong giấc mơ có thể kéo dài càng lâu càng tốt, thậm chí là cả cuộc đời của nàng, nàng nguyện ý mãi mãi không thức tỉnh. Lý Thu Thủy cũng xúc động vô cùng khi thấy người xưa. Trong lúc bốn ánh mắt giao nhau đó, Thu Thủy phát hiện nàng đã có thể nói chuyện lưu loát trở lại, sau đó nàng liền làm ra một điều mà chẳng ai ngờ tới. Nàng đột nhiên vươn tay búp măng trắng ngần xoa bóp, ngắt nhéo gương mặt Hành Vân đến mức có chút phiến hồng. Khi phát hiện không có mặt nạ cải trang liền hân hoan " Là thật, không phải giả a!". Tiếp theo lại hướng tới gương mặt thân quan tự nhiên chà xát vào, nói thêm. "Thật không phải giả nga...ta nói...Hành vân nàng sao biến thành như vậy? A, đúng rồi! Nàng bị trọng thương, ta đã sớm nhắc nhở nàng...Đồng Lão thần công thực rất nguy hiểm, thế mà nàng không chịu nghe lời...khiến cho giờ tẩu hỏa nhập ma không lớn nổi nữa...thành một tiểu la lỵ, bất quá, ta thực rất thích Hành Vân!" Mọi người hiện tại mới hiểu rõ cái gì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Bọn họ nguyện trung thành mười mấy năm với Thiên Sơn Đồng Mỗ, lại không ngờ nàng ta chỉ độ chừng nhị bát (2x8=16) mùa xuân. Ô Lão Đại trợn tròn đôi mắt, hắn cùng Dương Lực dám đi bắt Thiên Sơn Đồng Mỗ, chắc chắn trốn trời không khỏi nắng, mạng sống khó giữ sang ngày hôm sau. Nhìn phản ứng những người này, Vu Hành Vân cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói "Ta nói sư muội... Có thể hay không cho ta chút mặt mũi a?" Cách xưng hô này thực nghiêm túc, và cũng chỉ có Hành Vân mới có thể kêu Thu Thủy như thế. Vì trong tình huống có chút không như bình thường nên Hành Vân muốn trước tiên xử lí ổn thỏa trước. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hành Vân, Thu Thủy đành nén lòng nén dạ ly khai bàn tay khỏi gương mặt đỏ hồng kia. "Các ngươi thật to gan, dám phản bội ta! Các ngươi biết phản bội của ta kết cục là cái gì, chẳng lẽ... Còn muốn ta tự mình động thủ?" Vu Hành Vân quét một vòng những kẻ quỳ trên mặt đất, nơi uy nghiêm của nàng không thể bị xâm phạm, nhất thiếu chút nữa đã chạm vào điểm yếu của nàng- Thu Thủy sư muội. "Đồng Mỗ tha mạng a, thuộc hạ... Thuộc hạ về sau cũng không dám ... nữa , thỉnh người bỏ qua lần này!" Mọi người vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ, dù sao bọn họ còn có một chút giới trị lợi dụng, tin tưởng Đồng Mỗ sẽ không đuổi cùng giết tận. Nhìn vào người khi vừa nãy đập đầu hứa hẹn còn chảy máu mũi, Thu Thủy có chút không đành lòng, đầu rơi máu chảy, vì thế liền hướng Vu Hành Vân nói một câu nhân tình "Hành Vân, xem bọn hắn như vậy đáng thương... Nàng thả bọn họ một lần, nếu có lần sau... Sẽ không dễ dãi như thế!" Vu Hành Vân kỳ thật cũng không muốn xử phạt toàn bộ bọn họ, dù sao còn có nhiều chỗ dùng được đến bọn họ. Nhìn Lý Thu Thủy khuôn mặt tươi cười, Vu Hành Vân vui mừng thầm nghĩ- hiểu mình nhất không ai khác ngoài nàng.