Từ lúc bắt đầu, Tiểu Câu đã biết dính tới Trang Nghiêm đều không phải chuyện tốt!

Chuyện cũ chưa qua, phiền toái lại bắt đầu đến thăm.

Tiểu bạch kiểm cúi đầu nói, “Tôi bảo cậu ngừng sao? Tiếp tục làm cho tôi xem!”

Tiểu Câu cúi đầu cầm khóa quần kéo lên. Hình như khóa bị kẹt, kéo mãi không được. Tiểu bạch kiểm đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, bàn tay được chăm sóc cẩn thận từ từ nâng lên. “Bốp!” một tiếng, Tiểu Câu bị tát, cả người đập vào cửa, nửa bên mặt đều sưng phồng lên.

“Muốn giả câm giả điếc với tôi sao?”

“Quý khách, nếu ngài muốn chơi SM sao không nói sớm?!!! Tôi còn vài vị khách nữa đang chờ, thời gian là vàng bạc, muốn nước tiêu nóng hay roi da ạ?”

Tiểu bạch kiểm ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhếch khóe miệng : “Tôi đã sớm nghe nói cậu là loại không biết xấu hổ, nổi tiếng yêu tiền. Bây giờ có một cơ hội kiếm tiền dành cho cậu đây.”

“Làm chứ! Có tiền thì thứ gì tôi cũng mặc kệ!” Tiểu Câu bị đánh tới chóng mặt váng đầu, lời vừa nói đều chui vào tai vang ong ong.

Tiểu bạch kiểm cầm lấy khăn ẩm đặt trên bàn trà, lau lau bàn tay vừa tát vào mặt Tiểu Câu.

“Tôi muốn cậu tới gặp Trang Nghiêm.”

Kháo! Tai với đầu đều vang ong ong.

Chuyện lớn rồi!

Tiểu Câu ra khỏi phòng trực tiếp đi tìm Hắc ca. Hắc ca nhìn cái mặt y chang đầu heo của cậu thì ngẩn người.

“Có đi được không? Tiểu tử mày cũng khá đấy! Không dễ gì mà ra khỏi phòng của Lý thiếu gia đâu, tao còn tưởng phải kêu người vào khiêng mày rồi chứ!”

Tiểu Câu thầm mắng : Con mẹ nó, biết rõ hắn là người như thế nào còn để tao đi tiếp!

“Họ Lý này có lai lịch như thế nào?”

“Hắn? Lai lịch lớn ra phết! Là một ông chủ lớn của B thành, hắc bạch lưỡng đạo đều xài được. Đừng nhìn hắn nhã nhặn như vậy mà lầm, ra tay rất thâm độc! Nhưng từ trước tới nay không nghe nói hắn có khẩu vị này, đây là lần đầu tiên hắn đến đây gọi người …”