"Tiểu Niên, đừng nói mày..."

"Đổi lại, nếu các người thua, tiền cược tăng gấp đôi.

Thế nào?"

Tên đầu đinh gật đầu.

Với bọn họ tiền bạc không thành vấn đề, nguyên nhân chủ yếu ở đây chính là danh dự.

Để một đứa con gái đánh thắng tuyệt đối chính là sỉ nhục.

Chính là bọn họ không ngờ tới.

Những ván trước Tiểu Niên vẫn còn nhởn nhơ chơi đùa, bây giờ đánh thật, chính là đánh cho bọn họ thua đến thảm bại.

"Sao? Chúng tôi có thể về rồi chứ!?" Tiểu Niên cong mắt cười nhạo một tiếng.

Xinh đẹp đến động lòng.

Tên đầu đinh căm giận nhìn cô, hận không thể nhào đến phanh thây hai người họ.

Hắn thô bạo đạp đổ chiếc ghế cạnh đó, giọng đay nghiến:

"Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, con khốn."

Trần Tiểu Niên mặt không biểu cảm, cô nghiêng người tránh khỏi cái đụng của tên ngang ngược kia, trầm giọng:

"Tự nhiên."

Thành phố A lớn như vậy, còn có thể đụng mặt được mấy lần?

"Bực thiệt đó, đi chơi game thôi cũng đụng phải mấy cục shit." Mục Cảnh Nhiên hậm hực đá hòn đá dưới chân, vừa đi vừa cau có nói.

Trần Tiểu Niên thở dài một hơi.

Mục Cảnh Nhiên tuy lớn xác nhưng lại rất trẻ con, ai gây sự với cậu đều bị cậu ăn miếng trả miếng, tính cách không khác biệt so với cô lúc trước.

Cô cũng rất thắc mắc hai người tính khí khác nhau như vậy làm sao có thể trở nên thân thiết.

"Không sao, thỉnh thoảng đều sẽ gặp mấy kẻ phiền phức như vậy."

"Vậy mà mày cũng chịu được."

Cô nhếch môi cười:

"Lúc trước còn đánh nhau thường xuyên như cơm bữa, sao không thấy mày than thở?"

Mục Cảnh Nhiên ngơ người một lúc, sau đó trầm giọng mắng một câu:

"Còn không phải do mày đột ngột chuyển trường hay sao, thiếu mày, làm việc gì tao cũng không thấy thuận tay thuận chân."

Vừa nghe tâm trạng Tiểu Niên liền không tốt, không đáp lại.

Mục Cảnh Nhiên cũng phát hiện tình huống cô có gì không đúng, vội vã chuyển chủ đề:

"Được rồi, đừng nhăn mày như vậy nữa.

Việc học của mày sao rồi."

"Không ổn." Tiểu Niên lạnh mặt phun một câu.

"Đám người đó bá đạo như vậy? Ngay cả mày mà cũng..."

Mục Cảnh Nhiên ngạc nhiên không phải chuyện khó hiểu.

Cậu ta là người chứng kiến Trần Tiểu Niên từ một con nhóc đội sổ từng bước tiến tới đỉnh cao nhân sinh, ở thành phố K, nếu Trần Tiểu Niên mà đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai đứng thứ nhất.

Trần Tiểu Niên nói không ổn, thực sự là không ổn.

Dù chỉ mới bước vào năm học, nhưng thực lực của học sinh ở Lâm Dương không thể coi thường được, những kiến thức mà bọn họ học trong hơn 3 tuần cô vắng bóng cũng phải xêm xêm nửa quyển sách.

Tốc độ như vậy dù có thông minh cách mấy, cô phải tận lực, ngày học lý thuyết đêm làm đề mới mong có khả năng theo kịp.

Gặp vướng mắc cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bạn học trong lớp cũng chỉ là ngoài mặt xã giao, cô cũng không muốn có chút liên hệ với họ.

Bạn cùng bàn lại càng không thể.

Lục Thời trong quá khứ và hiện tại gần như không có chút sai biệt.

Dù bao năm qua đi, bộ não siêu việt của anh vẫn khiến cô cảm thấy khiếp sợ trong lòng.

Trong khi cô vẫn còn vật lộn với kiến thức lớp 11, Lục Thời đã bắt đầu làm đề toán sơ cấp của lớp 12 rồi.

Mức độ phải gọi là ngang với quái vật.

Mặt khác, mối quan hệ giữa hai người càng khiến cô nơm nớp dè chừng, không muốn làm phiền đến anh.

"Không sao.

Môn Toán đã học xong rồi, các môn khác ôn tập một chút là ổn."

"Đệch, nhanh như vậy." - Mục Cảnh Nhiên trừng mắt-"Đúng là bộ não của học bá phải khác người bình thường."

Trần Tiểu Niên không để ý lời khen quá mức chân thực của Mục Cảnh Nhiên, đầu lại đột ngột nhớ tới một người.

Sau đó cong môi cười giễu.

So với người kia thì thật sự quá tầm thường.

"Vậy còn cậu ta thì sao?"

"Ai?"

"Người mà mày thích ấy, cậu ta như thế nào?"

Lòng Trần Tiểu Niên lập tức xoắn xuýt, cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi kể chuyện của Lục Thời cho Mục Cảnh Nhiên nghe, mong rằng cái miệng không đúng đắn của cậu có thể ngoan ngoãn một chút.

"Đừng nói chuyện này nữa."

"Sao vậy?"

"Phiền phức, mày không..."

Đang nói Trần Tiểu Niên đột ngột dừng lại khiến Mục Cảnh Nhiên cũng phải chú ý.

Cậu theo tầm nhìn của cô hướng ra bên ngoài, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Thời .

Mục Cảnh Nhiên luôn tự hào về vẻ bề ngoài của mình đột ngột cảm thấy xấu hổ thời khắc nhìn thấy người kia.

Bình thường, Lục Thời 1 tuần 6 ngày đều mặc đồng phúc, Tiểu Niên còn tưởng mình nhìn đã phát quen, vậy mà hôm nay người ấy đứng sờ sờ trước mặt mình ( khúc này là Tiểu Niên nhìn thấy Lục Thời còn Lục Thời thì không nha) cô lại đột ngột cảm thấy không quen.

Nam sinh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo mỏng, quần tây đen thẳng thớm, phối với một đôi giày da sáng bóng.

Lục Thời khá gầy, đường nét mượt mà có chút ngây ngô đã trở nên góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng cứng cỏi, rất trưởng thành.

Chỉ liếc một cái cũng khiến hai mắt người ta phát sáng.

Ở học viện, rất nhiều nữ sinh ái mộ anh vì gương mặt trời sinh này.

Bây giờ nhìn anh cũng rất đẹp trai, chẳng qua có phần chán chường.

"Không hổ là người thừa kế nhà họ Lục, đứng một chỗ cũng thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn."

"Mày biết cậu ấy?" Trần Tiểu Niên kinh ngạc, cậu chưa từng nói tên của Lục Thời cho cậu nghe, không có lí nào Mục Cảnh Nhiên biết được.

Mục Cảnh Nhiên không biết vì lí do gì Tiểu Niên kích động như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu.

Cậu rất thâm thúy từ tốn nói:

"Mày nhớ cái lần mày từ chối tham gia cuộc thi phản biện toán hồi cuối năm ngoái không, người giành huy chương vàng cuộc thi đó chính là cậu ta, nghe nói thắng áp đảo 1:10 luôn nên tao vẫn còn nhớ."

Trần Tiểu Niên ngờ ngợ nhớ lại, hình như đúng là có cuộc thi đó thật nhưng khoảng thời gian chuẩn bị cuộc thi đó, cô lại phải kiếm tiền trả nợ cho Lưu Lệ Bình nên đã quyết định từ chối.

Không biết là hữu duyên hay vô phận mà đúng cuộc thi đó, Lục Thời lại có mặt.

Đúng lúc này, bên cạnh Lục Thời lại xuất hiện một cô gái.

Nếu cô nhớ không nhầm, cô gái đó là con gái thứ của Lê gia, Lê Yến Thư.

Cô gái mặc váy hồng cánh sen, chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng cũng khiến người ta rung động.

Lê Yến Thư nở nụ cười rực rỡ, không ngần ngại khoác tay Lục Thời.

Lục Thời cũng không hề từ chối, chỉ thấy đáy mắt anh lạnh thêm vài phần.

Ăn mặc trịnh trọng như vậy, lại còn có những cử chỉ thân thiết, có lẽ là đi coi mắt đi.

Trần Tiểu Niên thầm nghĩ, tâm trạng có chút xấu.

Dù biết Lục Thời yêu thích Trần Kỳ Nhan, cũng biết kiểu người như anh khi yêu ai sẽ rất sâu đậm, càng rõ ràng Trần Kỳ Nhan và Nghiêm Cẩn yêu nhau Lục Thời cũng có quyền tay trong tay bên người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô cười nhạo sự ghen tị trong lòng mình, sau đó thở dài, cô kéo bản mặt của Mục Cảnh Nhiên vào trong, trầm giọng nói:

"Đừng nhìn nữa, không biết xấu hổ hả?"

Mục Cảnh Nhiên tự nhiên bị mắng, oan ức nói:

"Nhìn người ta chằm chằm xong mắng người khác, mày ngày càng ngang ngược hơn rồi đấy."

"Muốn bị đánh không?"- Tiểu Niên lườm cậu.

.

"Anh Lục Thời , anh đang nhìn gì vậy?"

Nhận ra sự lơ đãng của anh, Lê Yến Thư càng siết chặt tay Lục Thời hơn, gần như muốn đem cánh tay anh ép sát vào người mình.

Lục Thời nhíu máy, hơi trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói:

"Bỏ tay."

Lê Yến Thư bị dọa, vội vã buông tay ra.

Gương mặt cô gái nhỏ bỗng trở nên oan ức như bị mắng.

Rõ ràng, mẹ đã nói là anh ấy có thiện cảm với mình.

Sao lại lạnh nhạt như vậy chứ!? Vì để chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày hôm nay, cô còn cố gắng tìm hiểu sở thích của anh, sau đó trang điểm thật đẹp.

Vậy mà....

"Xin lỗi, hay chúng ta qua quán cafe kia nói chuyện được không?"

Lục Thời thờ ơ không đáp lại.

Anh liếc về phía hai người đang vui vẻ nói chuyện ở cửa sổ kia, không cảm xúc thu hồi tầm mắt.

Lê Yến Thư thấy anh không nói gì, tưởng anh đã đồng ý liền vui mừng ra mặt.

Trần Tiểu Niên nhận thấy hai người kia rảo bước tới quán cafe, sắc mặt liền không tốt.

Rất nhiều nơi để hai người có thể tình chàng ý thiếp, sao nhất định là quán cafe mà cô đang ngồi chứ.

"Sao vậy??"

Mục Cảnh Nhiên thấy cô siết chặt cốc cafe, còn tưởng cô khó chịu, ân cần hỏi han.

"Không sao.

Bao giờ mày trở về?"

"Sắp rồi.

Ngày mai còn phải đi học, Mục Cảnh Đường bắt tao dù chết cũng phải lết xác mà đi."

Trần Tiểu Niên bất đắc dĩ nhớ lại dáng vẻ hung dữ của ba cậu, thầm đồng cảm với Mục Cảnh Nhiên.

Nhà cậu ở thành phố K cũng gọi là giàu có, từ nhỏ đã không phải chịu khổ gì, chỉ có một cái khổ duy nhất là ba cậu quá nghiêm khắc.

Chỉ cần Mục Cảnh Nhiên dám bước chân vào quán net, ông sẵn sàng cho nó sập tiệm luôn.

"Đừng nhăn nhó.

Khi nào mày về sẽ tiễn mày tận nơi."

"Không cần đâu, chút nữa tao cũng có việc phải làm rồi."

"À, là việc mà mày nói trong điện thoại đó hả?"

"Ừm."

Tiễn Mục Cảnh Nhiên vừa rời đi xong, Trần Tiểu Niên chuẩn bị trở về kí túc xá thì đột ngột phát hiện trong balo nhỏ của mình nhiều hơn hai tờ giấy.

Đúng lúc này, Mục Cảnh Nhiên nhắn tin tới.

[Nghe nói sắp tới gần Lâm Dương có buổi triển lãm khoa học công nghệ, tặng mày, đi vui vẻ nha ]

Thật là phiền!

Trần Tiểu Niên cầm hai tấm vé trên tay, bất đắc dĩ cười.

Tiểu Niên quay lại, không phát hiện Lục Thời đã đứng ngay sau lưng cô, hai tay đút túi quần, dáng vẻ rất nhàn nhã:

"Cậu...!làm gì ở đây?"

Sao anh lại xuất hiện ở đây, Lê Yến Thư không biết đã bị anh quẳng đi nơi nào rồi?

"Có việc."

"Ồ."

Bầu không khí lại rơi vào trầm tư.

"Anh Lục Thời ..."

Lê Yến Thư đột nhiên xuất hiện khiến hai người cùng liếc mắt nhìn sang.

Ba người đứng nhìn nhau, làm Trần Tiểu Niên có cảm giác tình huống này rất giống đang gian díu thì bị chính thất phát hiện.

Ý nghĩ này khiến Trần Tiểu Niên bị dọa sợ.

Cô điên cuồng phá tan những ảo tưởng trong đầu.

Lê Yến Thư nhìn cô với vẻ rất kinh ngạc, sau đó chuyển dần sang tức giận.

"Trần Tiểu Niên??"

"Cô sao lại ở đây?" - Có hơi cao giọng.

Tiểu Niên không rõ cô gái này tức giận vì cái gì, dù sao lúc trước hình như cũng không có đắc tội cô ta thì phải.

"Đi ngang qua."

Lê Yến Thư không thèm đếm xỉa tới lời cô nói, chỉ cọc cằn quay mặt đi tới chỗ Lục Thời , giọng nói lại đột ngột dịu dàng:

"Anh Lục Thời , sao anh lại bỏ đi giữa chừng vậy?"

Hóa ra là đi trốn Lê Yến Thư.

Nhận thấy bản thân hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Trần Tiểu Niên cũng không phải không biết xấu hổ mà ở lại.

Cô quay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi."

Một tiếng này khiến bước chân của cô đột ngột dừng hẳn.

Nếu như lời này không phải nói với cô thì nhục nhã chết mất.

Tiểu Niên đứng đó, không quay người lại.

"Anh Lục Thời , vậy là có ý gì?"

Lê Yến Thư đứng cạnh anh, đương nhiên biết Lục Thời nói đợi là nói với ai.

Cô gái bất mãn trừng trừng tấm lưng của Trần Tiểu Niên, uất ức nói..