Sau một hồi vật lộn với chiếc thực đơn khó nhằn thì Trần Tiểu Niên cuối cùng cũng chọn được món ăn.

Khách sạn 5 sao hạng nhất của thành phố K có khác, không quá 15 phút một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được mang lên.

Lục Thời nhìn những món ăn trên bàn, cảm giác không nói lên lời.

Rõ ràng anh cho cô chọn lựa món mình thích nhưng trên bàn hiện tại 5 món thì 4 món đều là món Lục Thời thích ăn.

Không nghĩ tới ngay cả anh thích ăn gì cũng biết được.

Trần Tiểu Niên...

Trần Tiểu Niên thấy Lục Thời cứ đứng nhìn mãi cũng hơi chột dạ.

"Cậu ngồi xuống đi."

"Ừm." Lục Thời ngồi xuống, cầm đũa lên lại hỏi "Cậu thích ăn những món này?"

Trần Tiểu Niên không biết nên nói sao, lúc trước để theo đuổi Lục Thời cô đã tìm mọi cách để có thể biết được sở thích của anh.

Vậy nên cũng dễ hiểu vì sao Lục Thời thích ăn gì, ghét ăn gì cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng cô cũng đâu thể nói huỵch toẹt ra như vậy được, bản thân trước kia biến thái như vậy, sao cô có thể khoe khoang trước mặt người mình thích.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang bầu không khí lạ lùng giữa hai người.

"Tôi nghe điện thoại, cậu ăn trước đi."

Lục Thời lánh đi khiến gánh nặng trên người Trần Tiểu Niên nhẹ đi không ít.

Nhưng cũng thật phiền, nửa đêm rồi mà vẫn có người gọi điện tới.

Lục Thời cả một ngày làm việc đến bây giờ vẫn chưa ăn gì chắc đã mệt mỏi lắm rồi.

Trần Tiểu Niên lo lắng nhìn về phía anh, có vẻ như là liên quan đến công việc nên mặt Lục Thời thỉnh thoảng lại khẽ nhăn lại như biểu hiện sự khó chịu.

Tầm 5 phút sau, Lục Thời đi ngoài ban công vào, trên tay anh vẫn cầm điện thoại, có vẻ như chưa kết thúc cuộc gọi, nhưng Trần Tiểu Niên lại không nhận ra, cửa kính che mất tầm tay khiến cô tưởng rằng Lục Thời đã gọi điện xong rồi, rất hồn nhiên mà nói:

"Đồ ăn hơi nguội rồi, có cần hâm lại không?" cô biết Lục Thời không thích ăn đồ ăn lạnh.

Và thế là cô đã nghe được một màn như sau:

"F*ck!! Lục Thời, mày đang ở cùng ai đấy?"

Cô ngẩn cả người.

Là Giang Trì...

"Mấy tài liệu kia sẽ sớm gửi đi."

"Đừng đánh trống lảng.

Tao nghe rõ ràng là tiếng của phụ nữ.

Mà nghe giọng quen lắm.

Mày đừng nói với t..."

Nhưng Giang Trì không kịp phun tào tiếp, Lục Thời đã trực tiếp cúp máy, khiến đầu dây bên kia không ngừng chửi thề.

Thầy Giang Trì mặt mày khó chịu đi vào, Nghiêm Cẩn khoái trá cười:

"Sao thế? Lại em gái nào bị đá à?"

"Hừ, tao còn đợi người khác đá mình chắc." Giang Trì cau có ngồi xuống.

"Thế điều gì khiến mặt mày còn nhăn hơn cái giẻ lau sàn thế?"

"Còn ai trên cái đất thành phố A này ngoài Lục đại thiếu nữa chứ."

"Lục Thời làm sao vậy?" Trần Kỳ Nhan từ trong bếp ngó ra, trên người cô vẫn đang đeo tạp dề, bàn tay ẩm hơi nước.

Nghe Giang Trì nói chuyện, cô mới tháo tạo dề, nhận lấy khăn sạch từ Nghiêm Cẩn lau tay, ngồi xuống cạnh y.

Giang Trì thấy Trần Kỳ Nhan ngồi xuống, lại hơi khó xử, không biết có nên nói chuyện này ra không.

Dù sao cũng là việc nhạy cảm của Lục Thời, là bạn bè, Giang Trì không muốn xen vào quá nhiều.

Trần Kỳ Nhan là một người rất tinh tế, dù sao lúc trước cô vẫn luôn phải nhìn sắc mặt người khác để sống, vậy nên chỉ một cái liếc mắt cô đã nhìn ra sự giấu giếm trên mặt Giang Trì.

"Ầy, chắc cậu lại chọc giận Lục Thời nữa chứ gì." Trần Kỳ Nhan vờ như không biết gì, ngây ngô nở nụ cười, vỗ vai Giang Trì.

"Gì chứ, chỉ có mấy kẻ rảnh rỗi mới đi nói chuyện với tên mặt mày lạnh lẽo như xác chết đó thôi.

Tui không thèm."

"Hahaha, vậy sao..."

Nghiêm Cẩn ngồi một góc, vẫn là vẻ im lặng thường ngày nhưng có gì đó hơi khác.

Y đoán sau kì nghỉ mình và Lục Thời sẽ có nhiều chuyện để bàn đây.

Mà chủ yếu cũng chỉ là y tốn nước bọt mỏi miệng nói, Lục Thời chỉ việc ngồi nghe.

Aizz...

.

Trần Tiểu Niên không thở nổi, cứ nghĩ đến bản mặt khó ở của tên thiếu gia Giang Trì kia là đồ ăn tới miệng rồi vẫn nuốt không trôi.

"Giang Trì..."

Lục Thời ngắt lời cô:

"Không cần để ý cậu ta."

"Ồ."

Cô nhàm chán nhìn về phía Lục Thời, chỉ cảm thấy anh thực sự là quái vật.

Cả ngày làm việc mệt mỏi như vậy rồi, ăn một bữa tối mà chỉ khoảng 1 tiếng nữa sẽ trở thành bữa sáng mà sau đó vẫn có thể thản nhiên ngồi trước laptop tiếp tục công việc.

Làm người thừa kế Lục gia thật sự rất mệt mỏi nhỉ? Cô nghĩ ngợi đến buồn rầu.

Lại vẩn vơ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thời.

Cô biết mình chính là vừa gặp đã yêu thích người con trai này.

Lục Thời hiện tại và trong quá khứ tính cách gần như không có sự khác biệt.

Trần Tiểu Niên lúc nào cũng thấy anh luôn chỉ có một mình, gương mặt xinh đẹp như một con búp bế sứ nhưng luôn bày ra dáng vẻ lạnh lẽo, âm u.

Đã vậy lúc nào cũng từ chối thiện ý của cô.

Thật đáng ghét.

Trần Tiểu Niên năm 6 tuổi đã là nhỏ tiểu thư kiêu căng hợm hĩnh có tiếng, cô hít hít mũi, hậm hực dậm chân bình bịch sau khi bị Lục Thời từ chối.

Lớn tiếng nói:

"Đồ đáng ghét.

Tui chỉ mời cậu đi chơi thôi mà, sao cứ tỏ thái độ với tui thế."

Lục Thời thậm chí còn không liếc cô một cái, mặc kệ cô phồng mồm trợn má mắng mỏ đủ thứ cũng cứ để ngoài tai.

Như thể cô đang nói với kẻ xa lạ nào chứ không phải mình.

Trần Tiểu Niên mắng tới đỏ cả mặt cũng không khiến lông mi mắt của Lục Thời nhấc lên một lần.

Tức tới mức thở không ra hơi, ấm ức tới cay xè mắt, trực tiếp òa khóc luôn:

"Huhuhu, đồ xấu xí, đồ xấu xí.

Tui đang nói với cậu đấy, huhuhu..."

Bảo mẫu trong nhà nghe thấy tiếng khóc, vội vã chạy ra ngoài xem tình hình.

Thấy cô chủ nhỏ nhà người ta ngồi bệt cả xuống đất, quần áo lấm lem, khóc nức nở như bị bắt nạt thì hoảng cả người.

Thế mà cậu chủ nhỉ nhà mình vẫn cứ thản nhiên đọc sách, chẳng bận tâm cô gái nhỏ lăn lộn dưới kia ăn vạ.

Tình cảnh thực sự rất gai mắt người nhìn.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Ôi sao quần áo lại dơ như vầy."

Mặc bảo mẫu Ngô dỗ dành, Trần Tiểu Niên vẫn cứ khóc.

Khóc tới khản cả tiếng vẫn không muốn từ bỏ, cô vẫn khẽ kêu ra những tiếng nấc tức tưởi.

Thấy tình hình chuyển biến ngày càng xấu, bảo mẫu Ngô mới bất lực hỏi Lục Thời.

"Cậu chủ, sao Trần tiểu thư lại khóc như vầy? Tôi tưởng hai người đang chơi với nhau mà."

"Không biết, cậu ta tự chơi tự khóc."

Trần Tiểu Niên khóc càng dữ dội, mặt tèm lem là nước mắt, vừa nói lớn:

"Đồ đáng ghét, cậu bắt nạt tui.

Tui sẽ mách ba tui, huhuhu..."

Sau đó cô liền bỏ đi tìm ba thật.

Cô ngả người lên sofa, thầm nghĩ, Trần Tiểu Niên mày điên thật rồi, sao lại nhớ đến cá chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ.

Thật mất mặt.

Nhưng cái lần khóc lóc sướt mướt ấy cũng là lần cuối cô nhìn thấy Lục Thời.

Chẳng được vài tháng, Lục Thời đã bay sang Mỹ sinh sống cùng phu nhân Lục, cô cũng chẳng rảnh rỗi gì khi phải chăm sóc đứa con gái mà ba mình đem về.

Đó là chuyện đã từ rất lâu rồi.

Thậm chí sau khi anh đi một thời gian, Trần Tiểu Niên còn chẳng nhớ rõ tên Lục Thời là gì, mặt mũi ra sao.

Chỉ ghi hận từng có một đứa trẻ khiến mình khóc lóc thảm thiết cũng chẳng may mảy rung động.

Mãi tới khi năm cuối tiểu học, Lục phu nhân và Lục Đình tái hợp, Lục Thời mới cùng bà về nước sinh sống.

Ấn tượng gặp lại giữa cô và Lục Thời cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.

Khi ấy cô đang cùng đám bạn phá gia chi tử, vẽ bậy bạ và nhét rác vào hộc tủ của Trần Kỳ Nhan thì Lục Thời đang được giáo viên dẫn đi tham quan trường bắt gặp.

Giáo viên nhìn thấy cũng chẳng hé một lời, chỉ coi đó là chuyện bình thường.

Điều này khiến Trần Tiểu Niên càng thêm tự tin.

Cô còn rất hồn nhiên trước cái nhìn lạnh lẽo và khinh thường của anh, khiêu khích nói:

"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy rác bao giờ hả?"

Có lẽ từ lúc ấy thiện cảm của Lục Thời với cô đã tụt xuống âm mấy nghìn điểm luôn rồi.

Mơ mơ màng màng lại chẳng biết lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Lục Thời làm việc một mạch tới quá 3 giờ sáng, đương lúc chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì lại bắt gặp cảnh Trần Tiểu Niên ngủ quên trên sofa.

Vậy mà cả đêm cứ nằm ngủ như này?

Anh nhìn Trần Tiểu Niên nằm co ro một góc, tiếng hít thở đều đều khẽ khẽ vang lên, yên tĩnh đến lạ thường.

Rõ ràng bên ngoài trời vẫn đang se se lạnh vậy mà bên trong, không gian như bị tưng hơi thở của cô đem đun nóng, bức bối vô cùng.

Anh tiện đưa tay tháo hai cúc áo trên, vẫn chẳng dễ chịu hơn là mấy.

Sau cùng, Lục Thời không nhìn được cái cảnh cô cuộn tay cuộn chân ôm mình như con mèo nhỏ sợ lạnh liền thương tình ném lên người cô một chiếc chăn mỏng.

Nhưng rồi cuối cùng vẫn phải đi chỉnh đốn lại vì tướng ngủ của cô quá xấu, cứ tưởng cuộn mình như tơ tằm đã là ngoan rồi, vậy mà vài phút lại xoay người liên tục như con cuốn chiếu.

Chẳng biết là cosplay con vật nào.

Giải quyết xong xuôi mới trở về phòng mình.

Bóng tối dày đặc bao quanh căn phòng lạnh lẽo khiến Lục Thời rơi vào trạng thái quen thuộc.

Quả nhiên chỉ có bóng tối là thứ thích hợp nhất với anh.

Thứ hơi nóng, ấm áp gì đó thực sự không cần thiết.

Lục Thời tắm rửa sạch sẽ, mái tóc ẩm ướt cứ mặc vậy mà ngả lưng xuống giường.

Hồi nhỏ, bảo mẫu Ngô vẫn hay nhắc anh về tật xấu không lau khô tóc trước khi ngủ, lớn rồi, chẳng mấy khi về nhà nên bà cũng chẳng có dịp nhắc lại nữa, Lục Thời cũng cứ mặc kệ, tự mình hoành hành.

Chứng hay nhức đầu của anh cũng một phần vì nguyên nhân này.

Điện thoại hiện mấy cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là Giang Trì, hiếm hoi có sự xuất hiện của người cha đáng kính- Lục Đình.

Bận rộn hưởng thụ chuyến đi cùng người tình vẫn còn thời gian gọi điện cho anh?

Nhưng Lục Thời không nghĩ tiếp nữa.

Mí mắt anh nặng dần, nặng dần rồi cuối cùng sụp đổ hẳn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh tự động chìm vào giấc ngủ bình yên như vậy, cũng chẳng hiểu tại sao....

Từ lúc nhận thức được mọi thứ, Lục Thời đã luôn ngủ một mình.

Thỉnh thoảng bảo mẫu Ngô cũng sẽ ngủ cùng anh nhưng rồi sẽ rời đi khi anh say giấc.

Năm Lục Thời 4 tuổi, Lục Thời bạo dạn lẻn vào phòng ngủ của Lục Đình, anh không biết vì sao ba ngủ riêng một phòng, mẹ lại ngủ riêng một phòng trong khi bảo mẫu Ngô và tài xế Ngô cũng là vợ chồng nhưng lại ngủ chung, chỉ thấy khi nào mẹ xuất hiện thì sẽ không có ba, ông luôn trốn tránh Lục phu nhân như tránh tà.

Lục Thời đợi từ tối đến tận khuya, ngủ gục luôn ở đó.

Đến lúc bị ánh đèn phòng cho tỉnh giấc thì một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt..