Khương Nghệ nhớ lại tình tiết trận đánh vừa rồi, cảm thấy có một vài động tác của mình có thể ăn điểm thay cho vụ mất kính râm kia, cậu lột bộ đồng phục học sinh đã nhàu nhĩ ra rồi đứng lên, đi sâu vào trong ngõ nhỏ: “Tao tới cửa hàng của bố giúp việc đây, chúng mày cũng tự bắt xe mà về nhà đi.”

Đi trong ngõ thêm vài đường vòng nữa mới tới quán cơm nhỏ của Khương Chấn Quốc, lúc Khương Nghệ tới đã vừa lúc tới giờ ăn cơm, quán ăn nhỏ tuy giá bình dân nhưng mùi vị ăn rất được, mấy bàn khách hàng không vắng cũng không đông, trong cửa hàng chỉ có hai người, bố cậu chuyên xào nấu, mẹ cậu thì bưng thức ăn, vốn còn có một nhân viên phục vụ nhưng gần đây xin nghỉ về quê nên sau khi tan học cậu liền tới giúp bố mẹ.

Khi tóc vàng vào cửa hàng, mẹ cậu đang dọn bàn, Khương Nghệ ném đồng phục học sinh vào trong rồi liền qua giúp mẹ bưng bát đĩa, Lưu Khiết Sương ngước mắt lên nhìn tóc cậu một chút, hơi ngạc nhiên mà hỏi: “Sao lại nhuộm tóc rồi?”

Khương Nghệ cùng mẹ bê đồ ra sau bếp: “Anh cắt tóc nói để thế xì tai.”

Lưu Khiết Sương đặt bát đũa vào chậu nhựa sau cửa bếp: “Thầy cô giáo cho phép mày để thế à?”

“Trường bọn con không quản nghiêm đâu.”

Lưu Khiết Sương cong mắt cười: “Để bố mày nhìn thấy ông ấy lại mắng mất.”

Khương Nghệ xắn tay áo lên ngồi xổm xuống giúp mẹ rửa bát: “Tí nữa mẹ nói đỡ cho con với.”

“Mẹ không nói đâu.”

Khương Chấn Quốc bận bịu ở bên ngoài tới hơn chín giờ mới cầm theo hai cái thớt đi ra khỏi nhà bếp, ông vừa liếc mắt đã thấy ngay cái đầu vàng chói của Khương Nghệ, hơi nhướng mày hỏi: “Mấy sợi tóc này của mày sao giống cái chổi lông gà thế con?”

Khương Nghệ đỡ ngay cái thớt trên tay bố đặt lên bàn: “Ai cũng nói đẹp trai mà.”

“Mày cũng mồm mép quá đấy, đúng là một chút cũng không thừa hưởng nét đẹp của bố mẹ mày, muốn đẹp trai còn phải đi chải chuốt đầu tóc nữa.”

“Bố, bố nói thế là không đúng rồi, con trai bố mẹ đẹp giai nổi tiếng trong tiểu khu đấy nhé.”

“Đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì, mày học hành thì thật đúng là chó má.”

Khương Nghệ không phục quay sang chỗ mẹ cáo trạng: “Mẹ, bố công kích ngay cả người trong nhà kìa.”

Tần Tống mời các bạn học ăn cơm xong thì cũng đã mười giờ, anh tự mình đạp xe về nhà, khu biệt thự thật yên tĩnh, tiếng côn trùng xung quanh vang lên khi có khi không, anh dựng xe đạp trong sân rồi mới mở cửa vào nhà, vừa mới bật đèn thì chuông điện thoại đã vang lên, giọng nói vui vẻ của mẹ anh cất lên: “Tống Tống, chuẩn bị đi ngủ hả con?”

Tần Tống cởi giày, đi lên gác: “Vừa về nhà, đi ăn cơm cùng bạn học.”

“Muộn vậy à, đúng rồi mấy ngày nữa ba mẹ sẽ về nhé, con có muốn quà gì không?”

Tần Tống nghĩ một chút, cầm cặp kính râm đã bị hỏng từ trong túi ra nói: “Mang một cặp kính râm về đi.”

Khương Chấn Quốc đóng cửa hàng, một nhà ba người lúc này mới cùng về nhà, Khương Chấn Quốc nắm tay Lưu Khiết Sương đi trước, vừa đi vừa nói chuyện, Khương Nghệ theo sau, gửi tin nhắn cho Vương Thiếu Dương: “Bố mẹ tao đúng là phát ngấy.”

Vương Thiếu Dương nhắn lại ngay lập tức: “Cô chú đúng là mặn nồng quá, anh nhìn thấy mà mê tít mắt rồi phải không.”

“Mê tít cái rắm ấy.”

“Đúng rồi, vừa rồi Lý Nham của Nhất trung không biết làm thế nào mà lại xin được số điện thoại của em, rủ thứ sáu tới đánh một trận.”

“Đám ngu ngốc này đúng là không bớt ngu đi được, Nhất trung không phải toàn là mấy tên mọt sách học giỏi sao, sao cả ngày toàn nghĩ tới chuyện đánh nhau thế.”

“Là đánh bóng rổ.”

“Mày đúng là đồ ngu, không thể nói chuyện liền mạch được à.”

“Em sai rồi.”

“Tần Tống có đi không?”

“Không đi, không phải là chuyện gì lớn, chúng nó không dám tìm Tần Tống.”

“Ờ thế được rồi, thứ sáu tao ngủ dậy sẽ tới ngay.”

Thứ sáu lúc Khương Nghệ mở mắt ra đã là hai giờ chiều, cậu ngáp một cái, đi tới trước tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo cầu thủ ra mặc lên người, mấy ngày trước Lưu Khiết Sương vừa mới mua cho cậu một bộ quần áo cầu thủ mới, Khương Nghệ nhìn thoáng qua, quyết định lần sau cũng sẽ mặc bộ này.

Vừa tới sân bóng, Khương Nghệ đã hối hận muốn về nhà thay quần áo, bởi cậu nhìn thấy đứng bên cạnh Lý Nham, chính là Tần Tống.

Tần Tống thật đẹp trai, một đôi giày chơi bóng rổ màu trắng, một cái áo cầu thủ bản limited nửa đen nửa hồng, tóc chải gọn gàng, người cao gầy còn mang theo bắp thịt sắp phát triển, thấy Khương Nghệ đi về hướng mình còn hếch hếch cằm, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt còn mang theo chút khiêu khích.

Khương Nghệ đứng một bên, trong đầu “rầm” một cái thoáng xuất hiện năm chữ, mẹ nó đẹp trai kinh.

Cậu cắn răng nhìn khắp nơi tìm tên Vương Thiếu Dương ngu ngốc dám nói dối này, tìm được nhất định phải nắm lấy đầu cậu ta mà đánh cho một trận no đòn, mình mà biết trước thế này nhất định đã chải chuốt gọn gàng, kết quả lại sai ngay ở bước lỡ tin lời tên không đáng tin, chỉ rửa mặt qua loa một cái đã đi bộ tới nơi, ngay cả đắp mặt nạ cũng quên chưa đắp Đại Bảo nữa!