Hạ Thủy đứng trên tầng cao nhất của Hạ thị, bàn tay chạm lên tường kính, đôi mắt chứa đầy tình cảm nhìn chiếc xe ô tô màu đen đang từ từ rời xa. Đôi môi đỏ mọng nhu lên, tặng cho người trong xe một nụ hôn gió.

Kiếp trước sai lầm mà bỏ qua tình yêu của anh, kiến này em thề dù anh không yêu, em cũng sẽ làm cho anh yêu em, anh tuyệt đối phải là của em. Thế nên Tuấn, anh chẩm bị sẵn sàng đón nhận công kích của em đi.

Rinh, chiếc điện thoại bàn reo lên "Tiểu thư, bà Hạ tới" cô liếc qua máy camera khuôn mặt người đàn bà váy đỏ trong đêm sấm chớp không tiếc lời khiến cô đau đớn.

Là ả đàn bà này mà mười chín năm tin tưởng, mười chín năm yêu thương việc gì cũng làm vì ả, để rồi đổi lại được cái gì? mất cha, mất mẹ, mất người yêu mình, thậm trí đến mạng sống cũng mất...

Anh một người luôn đơn độc, sống trong một căn nhà to lớn chỉ còn vài người hầu, cả một gia đình ấm cúng mà tan rã, mẹ bỏ lại anh, ba bỏ lại anh, đứa em cũng bỏ lại anh. Nhưng anh vẫn đứng lên, anh chôn vùi sự đau đớn sâu trong tim ấy, bước tiếp trên con đường của ba mình. Khi đó cô gặp anh cứ ngỡ sẽ chỉ như người dư nước lã, ngày ngày tiếp xúc với anh, ngày ngày bàn công việc với anh để rồi giao trái tim cho anh. Anh thổ lộ trước, cô lại im lặng chỉ vì vài lời nói của ả đàn bà kia cô đã làm tổn thương anh.

Luyến tiếc nhìn hình bóng chiếc xe đi xa dần, cô trở về chỗ ngồi, ánh mắt đầy lộ rõ đầy sát ý khi nghe thấy tên kẻ thù rất nhanh thay bằng dáng vẻ không có hứng thú, lười nhác, cô cầm chiếc bút vẽ loạn "vào đi".

"Con gái, mẹ mang đồ ăn cho con đây".

................

Trường J.K, lớp 11D, Cố Thiên Trọng cẩm chiếc điện thoại tay vẫn bấm nhắn tin như bình thường, nhưng đôi mắt không một giây nào rời bỏ dáng vẻ hết kéo tóc lại vò đầu, chiếc bút chì viết viết như muốn gãy làm đôi, cục tẩy lên xuống tờ giấy cũng muốn rách đến nơi. Hắn nhìn lướt qua dòng tin hắn vừa viết, động tác tay nhanh lẹ ấn gửi, thuận tiện tắt máy đút túi quần.

Mái tóc rũ xuống hắn chẩm bị ngủ thì giọng nói như âm hồn đòi mạng làm hắn giật mình tý ngã ghế.

"Thiên địa trời đất quỷ thần ơi, chúa Jesus ơi, phật tổ như lai ơi, bà quan âm ơi là thằng nào sáng tạo ra toán đồ thị làm ơn đá hắn xuống đây. Nếu ông ta mà xuất hiện đản bảo sẽ cho ông một vé ăn hành miễn phí. Còn bao nhiêu công thức thì áp dụng chỗ nào mới thích hợp........." lược một đoạn.

"Cô ngậm miệng".

"Họ Cố đừng tưởng cậu giỏi là cậu có quyền bắn tôi im nhé".

"Giỏi mới không phải nhiều lời như cô".

Tên đáng ghét "hừ, hay lắm ấy, giỏi thì cậu dạy tôi học đi".

"....."

"Sao? Không dám à?"

"Mang vở xuống đây"

"Cậu dạy tôi thiệt hả?" cô chớp chớp mi mắt.

"Phí lời".

"Đại thiếu gia cậu là nhất đấy, chỗ này tôi khô....."

Mặt cô bị quyển vở có cái bìa màu mè hồng đỏ xanh tím lẫn lộn chia cắt gương mặt lạnh tanh của họ Cố. Trịnh Nhược Hoa sừng sững đứng đó, tươi cười như hoa lộ ra hàm răng trắng muốt, đôi môi nhỏ chu lên đầy đáng yêu nói.

"Trọng, mình cũng không hiểu chỗ này".

Hắn nhíu mày có vẻ như khó chịu "Bài này từng dạy qua, lẽ nào cậu không nhớ?"

"A...." ả dớm nước mắt "cá..i này mình... mình...."

"Được rồi, ngoan, đừng khóc, kê ghế lại đây mình dạy lại".

Cô há hốc miệng. Cái gì đây, nước mắt cá sấu trong truyền thuyết đấy ư, không hiểu cái cục *** có mà thấy trai nhà gần gũi với người khác mới chạy qua làm bức tường cản trở thì có. Tại chị đây chỉ số thông minh khi sinh ra nó hạn hẹp mới phải hạ mình đi xin sỏ tên Họ Cố thôi chứ rảnh rang đâu mà đi quyến với chả rũ nam nhân của cô. Cũng phải công nhận rằng skill "nước mắt em rơi" tuy lỗ thời nhưng lúc nào cũng có hiệu quả cao, sau này phải học theo có gì còn vận dụng dùng dài dài trong vài hoàn cảnh.

Nhân cơ hội này phải hỏi cho kỳ hết những thắc mắc bấy lâu mới được. Đỡ cho việc mai sau hỏi tiếp, lại đả đụng tới nữ thần.

Ét ét ét ọt ọt ọt.

Ọt ọt ọt é é é.

Cô nhíu mày nhìn chằm chằm nữ thần:"Bạn Trịnh, nếu đói thì đi ăn trước đi"

"Cái này...." Trịnh Nhược Hoa cười cười liếc nhìn cô.

"Là bụng của cô đấy" Cố Thiên Trọng nhìn cô khinh thường, hảo tâm nhắc nhở cô thay Trịnh Nhược Hoa, nhìn bụng cô còn không quên buôn ra một câu "kinh dị"

A thì ra là em nhỏ đòi ăn, ui xấu hổ quá đi mất, che mặt "ahihi, trưa rồi, đi ăn không tôi mời".

Biết là sẽ đi ăn thế nhưng bạn Trịnh mặt bạn cũng dày ghê ha, có nói sẽ mời bạn ăn hay sao, đã thế còn chọn toàn món đắt tiền. Tiền tuy từ ví ông anh nhưng phải trả tiền thay người khác cũng có vài phần hơi bị tiếc đấy.

Bê bát mì nóng hổi mười đầu ngón tay vì nóng mà đỏ ửng lên, cô chu miệng thổi thổi cho bớt nóng, nước miếng bay ra tứ tung, vội vàng đi theo hai người phía trước. Bả vai như có gì đó bị đập vào khiến cô vì đau mà nhíu mày, đang không hiểu chuyện gì sảy ra gương mặt trắng hồng đã hít ngay cái vả đau điếng, bát mì bay lên lại lần nữa va chạm với mặt sàn đầy yêu dấu, cô ngã quàng xuống bên tai nghe thấy giọng đầy chanh chua.

"Con nhỏ xấu xí mày bị mù à?" cô ả chanh chua tức giận lại đá thêm cho cô một nhát vô bụng.

Đã đói giờ lại nhận của người ta vài vết giầy thế nào về cũng bị thâm tím lại cho mà xem, cô không chịu, cô bực mình cố áp chế đau ở bụng đứng lên. Biết dạng người này đầu không não có nói thế nào cũng là người ta sai, hở một tẹo là đánh người, thế đã làm sao cô sợ chắc ngày xưa còn đi bem nhau với mấy thằng lớp năm sứt đầu mẻ trán là việc thường thấy (mặc dù hồi ấy lớn hơn chúng nó bảy tuổi), đừng tưởng chị không phát uy liền coi chị là hổ giấy nhé.

Cô dở giọng sỉa sói vài câu "Thím, thím đi đứng đâm vào người khác không xin lỗi còn ở đây mà đánh người. Cha mẹ không ai nói với thím như vậy là sai sao?".

"Mày gọi ai là thím?"

"Tôi nói thím đấy".

Đấy vừa mới phân tích tính cách ở phía trên cùng nói được vài câu, đã thấy cô ả hành động đi trước não rồi. Ả vồ lấy cô như hổ vồ mồi, cô thì sao tất nhiên là phải chạy rồi ngu đâu đứng đấy cho nó đánh, bị đánh dễ quá hay bị dượt đuổi chạy quanh cái bàn cũng là làm trò cho một số người xem. Cô ả tận tâm ghê cơ còn gọi thêm chị em đến cùng nhau đánh hội đồng nữa chứ, toàn đứa cao ngất ngưởng hơn hẳn cô cả cái đầu đã thế toàn là bọn lớp 10 nữa chứ, bố mẹ chúng nó cho ăn cái gì mà lớn thế không biết. Nuốt nước bọt, ờ,... mấy lời hổ báo vừa rồi em xin được rút lại được không..... ai đó cứu với......

Dạ Nguyệt Linh giang rộng hai cánh tay...( thực chất là bị hai đứa con gái giữ lại) chờ đợi cô ả chanh chua ban cho mấy cái vả vì tội đã yếu còn đòi ra gió. Cô ti hí mắt, sớm muộn gì không thành đầu heo cũng là tàn tạ tơi tả, chỉ đành cầu cho cô ả ra tay nhẹ nhẹ chút.

Ở gần đó cô gái với mái tóc vàng hoe trên người vận bộ đồng phục vền tím, ánh mắt đầy ngoan độc bắn thẳng tới tấm lưng nhỏ của cô, nếu nhìn kĩ hơn đây chắc chắn là cô gái đã đứng nghe cô và Dương Quang Hạo nói chuyện. Lô Mĩ Lệ đưa bàn tay xinh đẹp của mình chạm mặt vuốt ve, móng tay được làm tinh tế cầu kì nhẹ rạch vài đường lên nhìn đàn em ra hiệu, cào rách mặt nó. Dám bắt chuyện với Hạo lại còn vô liêm sỉ vén váy quyến rũ, mày gan đủ lớn, vậy để đàn chị này cho mày một bài học nhớ đời.

Ả chanh chua bắt tính hiệu gật đầu, cười điên cuồng như thể chẩm bị làm một việc vô cùng kích thích tinh thần vui vẻ, ả liếm móng tay.

Cô đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng thế mà cái miệng lại chạy trước cái não phun ra một câu "Bẩn chết được", thành công thêm dầu tạo lửa. Ngu chưa từng thấy, đúng là cái mồm hại cái thân, cô khóc không ra nước mắt.

Nếu biết trước ăn mì sẽ thế này cô xin thề không bao giờ động lại nó nữa, sao lại có thể nhọ như con chó thế chứ.

............

Tây Tây còn ngược nữ chính dài dài.