Câu Chuyện Mà Tôi Đang Kể

Quyển 2 - Chương 4: Câu chuyện nhỏ 7

Suốt mấy tháng bị thầy Đạt “ chiếu cố” tôi cũng biết thế nào là mùi vị của địa ngục trần gian. Là khi tôi ăn, tôi nhìn trên chén cơm cũng có thể hình dung được gương mặtkhó đăm đăm của thầy. Là khi tôi ngủ, thầy luôn là nhân vật chính trong những giấc mơ khiến tôi toát hết mồ hôi!

STRESS!

Là trạng thái của tôi lúc ấy. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ điên trước khi kịp bước chân vào cổng trường đại học mất.

Ngược lại với tôi, hắn ta rất được thầy ưu ái! Dù sao người ta cũng là dân nhà chuyên có khác. Đề bài thầy cho hắn chỉ ngoáy ngoáy bút vài dòng là xong, trong khi tôi hì hụt hết cả vài trang giấy nháp cũng chưa ra hồn .

Tôi nghĩ dù gìhắn cũng rảnh rỗi, chi bằng tốn thời gian mà vẫn không thể làm được vậy hỏi hắn cho xong.Mọi người thông cảm đó là suy nghĩ của những đứa lười cho não vận động như tôi. Nên tôi mới mặt dày trượt một đường dài ra ngay đầu bàn, ngồi sát cạnh hắn, nhìn hắn tỏ ra vui vẻ, nói:

- Bạn! bạn giúp mình bài này với. Mình giải được một ít nhưng tới đây thì không biết làm nữa.

- Không biết tên tôi sao? Muốn hỏi cũng nên biết người mình định hỏi là ai chứ nhỉ!

- Hả? À … Mình … mình biết chứ, sao không!

- Vậy nói xem tôi tên là gì? – Hắn ta quay sang nhìn tôi, nét mặt bình thản như đấng cứu rỗi nhìn chúng sinh.

Hắn làm khó tôi rồi. Dù nghe tên hắn nhiều lần nhưng mà tôi có thèm để tâm đến đâu làm sao mà nhớ nổi. 

Tôi liếc hắn, giả bộ ngó lơ câu hỏi vừa rồi, nói:

- Hay là bạn nói hướng đi tiếp theo thôi. Phần còn lại tôi tự giải tiếp.

- Thật sự là không biết tên tôi sao? 

Trời đất ơi! Chỉ cho một bài toán mà cũng lắm câu hỏi vậy hả trời. Tôi muốn bốc khói lên mất.Có lẽ do thấy nét mặt tôi hiện rõ lên nét mơ hồ nên hắn đoán được là tôi không biết tên hắn. Sau đó nghe hắn phán thêm một câu xanh rờn.

-Tôi bận rồi! Cậu cố động não đi. – Hắn nói xong quay qua nhìn phía ngoài khung cửa sổ, lá bắt đầu đã ngã vàng, rơi rớt khắp sân nhà thầy.

Tôi từng nghe câu “ Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn”, được lắm tôi đây quân tử không so đo với hạn tiểu nhân như hắn.

Dù thếvẫn cảm thấy tức tối, bực dọc. Nhưng rồi lại nghĩ, hắn tatên gì ấy nhỉ? Sao cứ nhất thiết phải bắt tôi nói tên hắn ra làm gì. Thật không hiểu nỗi con người này.