Thoáng cái còn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi,

Sau một tháng, trường học rốt cuộc bắt đầu cho nghỉ Đông.

Mẹ Diệp cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần đi làm, cũng tức là có thể tránh mặt Công.

Chuyện Công tới tìm bà, bà cùng cha Diệp cho đến giờ cũng chưa hề nói cho Thụ nghe.

Ý muốn của bọn họ hiện tại là, cố gắng làm nhạt đi sự tồn tại của Công.

Bất quá nói thật, cha Diệp mẹ Diệp nhìn con mình bây giờ hệt như tượng gỗ, trong lòng cũng là khó chịu không thể nói ra.

Cả một ngày, chỉ có lúc Thụ ở trên bàn ăn nói về Công, mới có thể nhìn có chút tinh thần.

Mà một khi mẹ Diệp cha Diệp nhịn không được nhắc tới chuyện này, mặc kệ là tức giận mắng chửi, hay là nhẹ nhàng khuyên bảo,

Thụ mỗi lần đều nghiêm túc nghe hết, không khóc cũng không nháo, chỉ là quì gối hướng bọn họ, sau đó xin bọn họ tha thứ, xin bọn họ cho phép Công và cậu được bên  nhau.

Cha Diệp mẹ Diệp sắp hỏng mất.

Vài lần, mẹ Diệp vừa rơi nước mặt vừa nghĩ, hay là tùy ý con mình đi.

Nhắc tới chuyện này với cha Diệp, cha Diệp chỉ hút thuốc liên tục không nói lời nào.

Sau khi trường học nghỉ, Công không đến trường nữa, cũng không gửi đồ đến nữa,

Hắn mỗi ngày đến tiểu khu Thụ ở, đứng một hồi, nhìn một hồi.

Ban đầu là ban ngày đến, được hai ngày,

Bảo an ở tiểu khu tưởng hắn là ăn trộm cuối năm đến điều tra địa hình, thiếu chút nữa báo cảnh sát bắt hắn lại,

Vì thế Công liền đổi thành buổi tối hàng ngày đến.

Mỗi lần lạnh đến run rẩy,

Công liền nhìn những ánh đèn từ những ngôi nhà trong tiểu khu, chỉ cần nghĩ đến hắn cùng Thụ hiện tại rất gần nhau, cũng sẽ không lạnh nữa.

Có đôi khi Công cũng sẽ nhớ tới lần đó hắn bày tỏ cùng Thụ, hắn cũng là giống như vậy đứng ở chỗ cậu ở chờ cậu về.

Khi đó hắn rất sợ hãi, sợ trong nhà đã sớm trống không, sợ cậu không từ mà biệt.

Mà bây giờ, Thụ có thật đang ở nhà hay không hắn cũng không thể trăm phần trăm khẳng định,

Nhưng mà trong lòng lại bình tĩnh dị thường.

Công nghĩ, đại khái là vì lấp đầy trong lòng hắn là Thụ, không có gì có thể làm hắn dao động nữa.

Thành thật mà nói bây giờ nếu có thứ gì vẫn quấy nhiễu tâm hắn,

Thì là Công thật sự rất nhớ Thụ.

Nhớ đến phát điên.

Nếu không sẽ không cứ đợi buổi tối là đến cổng tiểu khu đứng ngốc, ban ngày còn có khả năng gặp cha Diệp mẹ Diệp, buổi tối một người cũng không thấy được.

Bất quá, vào ngày thứ sáu, hắn ngoài ý muốn gặp được một người.

Lúc Thanh Mai đến nhà họ Diệp, cha Diệp mẹ Diệp đang ngồi xem truyền hình.

Vừa thấy Thanh Mai đến, mẹ Diệp lộ ra tươi cười khó thấy được mấy ngày nay: Viên Viên a, sao con lại đến đây?

Thanh Mai cười đặt cái gói to trên tay xuống: Con vừa đi xem phim về. Mẹ nuôi, có ít hạt dẻ xào đường, con mua riêng cho mẹ đó.

Cha Diệp: Viên Viên bắt đầu nghỉ Tết tồi à?

Thanh Mai: Không ạ, chỉ là vừa lúc cuối tuần, mẹ con nói muốn gặp con, nên con  về.

Thụ từ trong phòng đi ra nhìn thấy Thanh Mai đến, miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, rót cho cô một ly nước.

Thanh Mai giống như không ý thức được trúc mã của mình có cái gì không thích hợp, nếu không sẽ khônglôi kéo Thụ tán gẫu linh tinh.

Thanh Mai: Ai, cậu biết không, đầu tuần rồi tớ cuối cùng cũng gặp được A Dương và vợ hắn. Vợ hắn nhìn rất xinh xắn a.

Thụ: Thế à.

Thanh Mai: Ừ, bọn ta còn đi ăn cơm cùng nhau. A Dương nghe nói cậu đang ở nhà, nói cậu thật không có ý tứ gì hết, cũng không tìm hắn uống rượu. Không được, tớ phải gửi tin nhắn cho hắn nói cho hắn biết tớ đang ở cùng cậu, hắn phỏng chừng phải gọi điện thoại mắng chửi ấy chứ, ha ha.

Nói xong Thanh Mai lấy di động ra, lấy tốc độ sét đánh soạn tin nhắn gửi đi.

Quả nhiên không lâu sau, di động vang lên, Thanh Mai vui vẻ nhận điện: A lô, A Dương ~~~~ a lô ~~~~~ a lô ~~~~~ tín hiệu không tốt?

Thanh Mai nghi hoặc lắc lắc di động, đi ra ban công rồi mới tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Một lát sau, cô hướng vào trong phòng vẫy vẫy Thụ: A Ninh, A Dương nói muốn nói chuyện với cậu.

Thụ đi đến nhận lấy di động, nhẹ nhàng gọi một tiếng: A Dương đó hả?

Đầu kia điện thoại không có thanh âm.

Thụ nhăn mặt: A Dương? Cậu có nghe không?

Đầu kia điện thoại vẫn không có thanh âm.

Thụ: A —

Người ở đầu kia điện thoại cười khẽ, ngắt lời cậu: Là anh.

Thụ gắt gao nắm chặt điện thoại.

Căng thẳng từ sau khi về nhà kia tựa hồ một tiếng “Phựt” đứt tung.

Cậu muốn gọi tên hắn, muốn nói cậu rất nhớ hắn, muốn nói rằng cậu đã công khai với cha mẹ, muốn hỏi thành phố X bây giờ còn tuyết rơi không……

Cậu có rất nhiều thứ muốn nói với Công,

Nhưng mà, nửa câu cũng không nói nên lời.

Qua một lúc lâu, cậu nghe thấy Công nói: Anh bây giờ, có khi chỉ cách em một ngàn thước.

Thụ chậm rãi tựa vào trên tường, ngẩng đầu nhìn ngôi sao xa xôi mơ hồ: Anh sao lại đến đây?

Công: Anh tới đón em về nhà a.

Thụ hốc mắt đỏ lên, cúi đầu nói: Chúng ta hình như chưa từng cùng ngắm sao trên ban công phòng ngủ.

Công: Đúng vậy. Em cũng biết, anh rất sợ lạnh, không thích đi ra ngoài.

Thụ: Vậy chờ đến lúc ấm áp hơn, chúng ta lại cùng nhau ngắm.

Công: Được.

Thụ:…… anh chờ em.

Công chậm rãi thở ra một hơi, như là đã hạ quyết tâm: Không, là em chờ anh.

Thụ nói chuyện xong quay vào nhà, đem điện thoại trả lại cho Thanh Mai,

Trừ bỏ khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, trên mặt cậu vẫn như cũ không hề có biểu tình gì hết.

Mẹ Diệp nhìn con mình, lại nhìn Thanh Mai, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thanh Mai nhìn thời gian thấy cũng đã muộn rồi, chuẩn bị đi về, mẹ Diệp đột nhiên mở miệng: Viên Viên, mẹ tiễn con.

Hai người đi xuống dưới lầu, mẹ Diệp đã cất lời: Cuộc điện thoại vừa rồi……

Thanh Mai trầm mặc một hồi: Mẹ nuôi, con……

Mẹ Dệp: Thì ra con cũng biết rồi.

Thanh Mai: Hướng – à ý con là người kia lúc trước con đến thành phố X có gặp qua. Hôm nay con nhìn thấy hắn ở cổng tiểu khu này, hắn liều mạng xin con, nói là, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được…… mẹ nuôi, xin lỗi, con……

Mẹ Diệp nhớ tới con mình, lại đau buôn: Viên Viên, con nói xem, mẹ nuôi phải làm cái gì mới tốt……

Thanh Mai có chút không biết phải nói như thế nào: A Ninh, cậu ấy hình như gầy đi rất nhiều…… Mẹ nuôi, hai người, cũng không nên dồn ép cậu ấy quá……

Thanh Mai nhớ tới bộ dáng đau khổ cầu xin của Công khi nãy, tuy rằng cô cũng không hy vọng Thụ thật sự đi lên con đường này,

Nhưng là, hai người yêu nhau,

Cho dù là ai, cũng không nhẫn tâm chia rẽ được.

Hai ngày sau, cả nhà vừa ăn xong cơm trưa, chợt nghe chuông cửa kêu vang.

Cha Diệp đi mở cửa, là một đôi vợ chồng trung niên xa lạ.

Người phụ nữ trung niên quàng một cái khăn màu đỏ sau khi thấy ông, mỉm cười nói:

Xin chào, chúng ta là cha mẹ Hướng Vãn, hôm nay mạo muội quấy rầy là vì muốn cùng hai người giải quyết dứt điểm, chuyện con chúng ta.