*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoé mắt ngấn lệ tỉnh lại, trong phòng chỉ có cậu và… ông Mori đang ngủ say.

“Là chuyện đáng buồn đến mức nào? Sao mình không nhớ nổi.” Thực sự không nhớ nổi, chỉ biết là một giấc mộng vừa hạnh phúc, vừa buồn đau.

Ba năm trước, Kudo Shinichi bị biến thành Edogawa Conan. Sau này, sinh hoạt của cậu đã bị xáo trộn một trăm tám mươi độ.

Cuộc sống trung học vốn có của cậu toàn bộ đều bị sụp đổ không còn vết tích, để giấu thân phận của mình, cậu phải liên tiếp sống qua những tháng ngày đóng kịch gạt người.

Lừa gạt tín nhiệm của Ran, lừa gạt tình cảm của Ran, lừa cả thời gian của Ran chờ cậu, càng lừa dối chính mình, tự gạt rằng mình liệu sẽ có ngày biến trở lại làm Kudo Shinichi như hồi trước.

Đã ba năm rồi, Kudo Shinichi cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, hầu như đã không còn ai nhớ đến, tan biến khỏi thế gian này mất rồi.

Cuối cùng, chỉ còn có Edogawa Conan, nhưng, Edogawa Conan căn bản là không hề tồn tại.

Nghĩ như vậy, suốt ba năm đã tự ám thị trong đầu cậu một “Conan” như thật, khiến cậu không còn hy vọng gì nữa.

Rốt cuộc, có còn ai biết được cậu chính là Kudo Shinichi? Ai biết được bao thuở cậu sẽ trở về hình dạng người lớn? Không có ai biết, chỉ biết là Ran vẫn luôn đợi cậu trở về, mà cậu, đã cùng đường thực  sự không thể quay lại.

Ban đầu cậu còn cho Ran số điện thoại, làm Ran vẻ mặt như suýt khóc, suýt khóc chính là vẻ mặt của hạnh phúc cực độ.

Nhưng sau đó, cậu chỉ thỉnh thoảng mới gọi tới thăm hỏi, bởi vì Conan bên cạnh Ran nên hoàn toàn biết tình trạng của cô ấy.

Cuối cùng hai người không có liên lạc nữa, cậu đã sớm nản lòng thoái chí, chấp nhận hiện thực, tập quen theo cuộc sống của một nhóc tiểu học, thành thục mà sắm cái vai Edogawa Conan này, mà Ran, nước mắt cũng cạn rồi.

Kết quả, Kudo Shinichi đã không ai cần.

Xuống giường, Conan lặng lẽ rời văn phòng thám tử, muốn quay về nhà của mình.

Đã hơn nửa năm Ran không có tới quét tước, chính cậu cũng không ở đây, cả nhà giờ đã bám đầy bụi.

Trước đây cậu bỏ đi đã khiến người ta đồn nơi này là nhà ma, kỳ thực cũng không sai, bởi vì bây giờ đúng là như vậy đó.

“Cũng lâu rồi thật muốn đích thân quét tước một chút.” Conan thì thầm tự nhủ.

Đi lên lầu, tới phòng của mình, từ trong góc tủ quần áo lấy ra một cái rương nhỏ.

Mở rương, bên trong là vài món đồ chơi, giấy tờ kỷ niệm các thứ lặt vặt, nhưng đều là những hồi ức thuở nhỏ của cậu, kỷ vật trọng yếu từ dĩ vãng.

Bỗng nhiên, thấy dưới đáy rương có một khe nhỏ ẩn sâu khó để ý, dùng tua vít mở ra, thì đập vào mắt một lá bài Poker.

“Ách cơ?” Giữa lúc cậu cố nhớ lại lá bài này là từ khi nào, thì điện thoại di động vang lên. Cậu liền nhanh chóng cất lá bài vào túi áo.

Là Ran gọi, Ran nhắc cậu nhớ về nhà đúng giờ, bởi vì lát tối cả nhà được mời đi xem ảo thuật.

Ảo thuật gia là một người bằng tuổi với cậu, nghe nói là một ảo thuật gia đại tài, tuổi còn rất trẻ đã nổi danh thế giới.

Ảo thuật gia…. Hình như đã có lúc, có người từng nói với cậu muốn trở thành một ảo thuật gia…

Hình như gọi là Kaito. Dáng vẻ của anh cậu đã không còn nhớ rõ, tin rằng cho dù có gặp lại cũng vô phương nhận ra.

Không hiểu sao, Conan lại nghĩ tới quái đạo KID cũng đã bặt tăm một khoảng thời gian, bất giác lại đoán rằng hắn là có lý do ngoài ý muốn.

Kaitou KID, tên tiểu tặc này sau khi bặt tăm bặt tít, cậu lại thấy trong lòng có chút trống vắng, dù sao, một thám tử lừng danh cũng không muốn mất đi cường địch của mình.

Vừa miên man suy nghĩ, vừa đi khỏi ngôi nhà.

Bất tri bất giác lại một mình đi tới công viên, không một bóng người.

“Ta đi đến đây từ bao giờ?”

Đang lúc Conan cứ đứng nghĩ suy nghi hoặc, lại thấy một thanh niên đang nhìn mình, hẳn là tuổi tác so với mình không chênh lệch lắm.

Hai người chắc là chưa hề gặp qua nhau, nhưng người kia lại gọi đúng tên của cậu. “Shin… Shinichi..!?”

Đối với người tự nhiên gọi đúng ngay tên thật của mình, Conan thập phần kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới kính mắt bỏ trong túi áo, còn chưa đeo lên.

Đối phương và cậu có khuôn mặt rất tương tự, nhưng người kia có vẻ trưởng thành hơn.

Người nọ rất nhanh bèn sửa lại “Xin lỗi, mặt của nhóc nhìn rất giống một người bạn chơi với ta hồi nhỏ.”

“Anh quen biết anh Shinichi à?” Nghe đối phương nói là nhìn lầm, liền thở phào một hơi, nhưng cậu vẫn là không nhớ ra đã quen người này ở đâu.

“Có quen chứ, nhưng cậu ấy chắc đã quên rồi. Anh khi còn nhỏ nhà ở gần chỗ này, trước khi dọn đi tặng cho cậu ấu một lá bài Poker, mong rằng cậu ta sẽ không quên anh. Nhưng đáng tiếc cậu ta hình như không thèm lưu nó trong lòng.” Người nọ mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nói xong liền hướng đường cậu vừa đến mà bỏ đi.

Trước khi đi, anh để lại một câu nói. “Sau này gặp lại, thám tử lừng danh Edogawa Conan.”

Bóng lưng anh rất quen thuộc, thanh âm cũng vậy,  bài Poker có thể làm chứng, nhưng Conan vẫn là nhớ nghĩ không ra người này là ai.