Vương Uông Dương buồn bực, rất buồn bực. Toàn bộ lí do vì sao cậu buồn bực, đều xuất phát từ việc cậu phải đối diện với chàng trai luôn cười híp mắt khi nhìn cậu này. Rõ ràng là bị thương rồi, tại sao lại vẫn đáng đánh như vậy chứ.

Tại sao bản thân lại nghe lời giải thích của anh, tại sao lại lặng lẽ thừa nhận lời nói loạn xạ của anh, tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy, tại sao… lại giúp anh bán chính bản thân mình đi?

Đều tại nó, không sai, đều tại giọng nói của người này, thật sự rất quyến rũ lòng người, từ quá khứ, đến hiện tại, đều làm người khác không cách nào lừa gạt, không có cách nào, từ chối chủ nhân của nó.

Quen biết, hiểu rõ, dây dưa với người này… hết thảy tất cả, đều là do một người kiên trì tạo ra duyên phận này…

——

“Này này, tui cũng đâu phải là trai ế, mấy người có cần sôi nổi như vậy không!” Vương Uông Dương không vừa lòng kêu lên, đáng tiếc, ba nam hai nữ trước mặt, hiển nhiên là không định bỏ qua cho cậu rồi.

“Em xem người này thế nào?”

“Đội trưởng đội bóng rổ? Không tốt không tốt, cả ngày chỉ biết chơi bóng rổ, làm gì có thời gian cùng anh tư đi chơi, pass (bỏ qua).”

“Vậy người này thì sao? Người này cũng được lắm chứ.”

“Ừ, khoa Toán, sinh viên ưu tú, nhưng gã này sao sao ấy, so với anh tư thì hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau! Tụi mình đúng là đang gấp, nhưng cũng không thể thấy loại bắp cải củ cải này rồi tùy tiện chọn được, pass.”

“Vậy người này nhìn chung cũng được nè. Cao một mét tám mươi lăm, bằng tuổi chúng ta, lại còn là giám đốc nữa.”

“Ừ, không tệ không tệ.”

“Ừ, tướng tá đủ cao, lại còn có nguồn tài chính riêng nữa.”

“Còn là một du học sinh về nước với trình độ học vấn cao, có văn hóa, có kiến thức!”

“Nhất định sẽ chăm sóc người khác rất tốt.”

“Ha ha, cuối tuần này không sợ anh tư vườn không nhà trống rồi.”

“Này này! Mấy người tốt xấu gì cũng phải hỏi ý kiến của đương sự là tui chứ!”

Vương Uông Dương là một nam sinh, năm người ngồi trước mặt cậu, lần lượt là ba người chung phòng với Vương Uông Dương, và hai người còn lại chính là ‘người nhà’ của hai chàng trong số ba chàng trai trên. Người lẻ ra kia, chính là anh cả, mà buổi họp mặt hôm nay, mục đích chính, là để bảo vệ anh cả.

Không sai, chính là bảo vệ trinh tiết của anh cả, giải thoát anh cả khỏi tay của Vương Uông Dương. Tại sao lại nói như vậy ư —— bởi vì Vương Uông Dương là đồng tính.

“Tụi tui chính là muốn tốt cho ông đó, ông nghĩ thử đi, bình thường tui và anh hai1 đi chơi với vợ rồi, ông đáng thương bao nhiêu, đơn cành lẻ chiếc.”

“Làm gì có, không phải vẫn còn anh cả ở lại với tui sao.” Nói xong, Vương Uông Dương ấm ấm ức ức liếc anh cả. Anh cả lúc này lông tơ dựng ngược, xích gần vào anh ba hơn.

“Kháo2, mấy người đừng có chống đối tôi như vậy, con thỏ không ăn cỏ gần hang mà.”

“Đáng tiếc ông không phải là con thỏ.” Bạn gái của anh hai, vẻ mặt Tôn Miểu Miểu nhàn nhã nói, “Có thể dùng sự tiến hóa của nhân loại để chứng minh, cỏ gần hang, thông thường thì rất là ngon.”

“Hơn nữa, đàn ông của người khác, cũng rất ngon đó.” Bạn gái của anh ba, Triệu Khả vừa nắm lấy bạn trai nhà mình, vừa phụ họa theo.

Anh cả vừa nãy xích gần lại gần anh ba, chỉ có thể vô tội dịch xa qua một bên.

Không sai, Vương Uông Dương công khai3 rồi, đương nhiên không phải là bản thân cậu không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, mà vì hai cô gái Tôn Miểu Miểu và Triệu Khả là loại người thường thấy nhất và nhiệt huyết nhất —— hủ nữ! Hai cô nàng chăm chú soi mói, điều tra tỉ mỉ, giương đông kích tây, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương4, ngũ mã phanh thây, tra tấn bức cung,… haizz! Tóm lại, sau một loạt các biện pháp trên, thiên hướng *** của bạn Vương Uông Dương đã bị bại lộ một cách vô tội vạ!

Sau sự rút lui của những phấn khích, quan sát, se duyên kết chỉ, và các kiểu YY5 nhiệt tình ban đầu, Triệu Khả và Tôn Miểu Miểu mới phát hiện ra nguy cơ. Đối với những đại thần hoặc không phải đại thần trong những câu chuyện kinh điển hoặc bại não thì phụ nữ đều là vật hy sinh! Mà xung quanh đồng tính, bất kể là do bẩm sinh hay là do nuôi dưỡng mà thành, luôn xuất hiện theo một nhóm đồng tính.

Vì vậy, sau trận chiến bảo vệ hôn nhân và tình yêu, hai cô gái mở thêm một cuộc chiến hoàn toàn mới —— cuộc chiến bảo vệ trinh tiết, vắn tắt là, họp mặt nhau ở quán cơm ăn thử tại A Đại Đông Đại Tường… (Tuy nhiên bốn quý ông còn lại tỏ ra không để ý đến những liên hệ tất nhiên ngẫu nhiên trực tiếp gián tiếp các loại của hai cô nàng, nhưng vì sự ‘tôn sùng’ đối với hai cô nương đây, bọn họ quyết định giữ im lặng.)

Vì vậy, sau khi Tôn Miểu Miểu và Triệu Khả cướp lấy vị trí của bốn cậu nam sinh, xuất hiện và cầm theo hai tập văn kiện.

“Nè, Tiểu Dương Dương, đừng nghĩ bọn tui phí sức phí lực như vậy, thật sự chỉ là vì bảo vệ chồng yêu của bọn tui thôi, bọn tui còn cảm thấy bản thân ông cô đơn quá, tìm một người bầu bạn tốt hơn.”

“Vậy sao mấy người không giới thiệu cho anh cả, ổng hẳn là dễ tiêu thụ hơn tui đó.”

“No, no, chuyện đó không giống nhau. Vợ của anh cả, phương diện tuyển chọn rất rộng, có thể là toàn bộ các cô gái trên đất nước Trung Quốc này, ổng có thể tự tìm, nếu bản thân không có chủ kiến, thì vẫn còn bạn bè, gia đình có thể góp ý cho ổng, còn ông thì không giống vậy, xung quanh ông đâu có đồng loại nào đâu, hơn nữa ngoài bọn tui ra, còn có ai có thể góp ý cho ông về chuyện bạn trai của ông chứ?”

Vương Uông Dương im bặt, không thể không thừa nhận, tuy rằng cậu tuyệt đối không tin mục đích của năm người này là muốn giúp mình ‘hết độc thân’, thế nhưng, lời Triệu Khả nói, thật sự là đúng.

Năm đó Vương Uông Dương là sinh viên năm nhất, thì biết thiên hướng *** của bản thân. Thời thiếu niên bốc đồng, thích một người trong đội bóng rổ, cũng chính là đội trưởng, phát sinh rất nhiều dục vọng không thể nói bằng lời. Bắt đầu từ lúc đó, Vương Uông Dương liền rút khỏi đội bóng rổ, còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với vị đội trưởng đó, kể từ đó cũng không còn liên lạc với nhau nữa. Ba mẹ lúc đầu có đến khuyên can, sau cùng Vương Uông Dương trong lúc tức giận đã nói toạc ra sự thật, kể từ đó hoàn toàn bị bạn bè cô lập…

Đương nhiên, bây giờ Vương Uông Dương đã gần là năm cuối, ba mẹ từ cưỡng ép đến ngầm thừa nhận đến tiếp nhận, nhưng muốn ba mẹ giống như đám người này, góp ý cho bản thân cậu, sắp xếp gặp mặt, thì đúng là không thể.

Chuyện đã đến nước này, Vương Uông Dương cũng không khó chịu nữa, tùy tiện lật một trang của văn kiện.

“Quyết định là người này đi.” Thái tử gia đã chỉ điểm, chuyện này, cứ quyết định vậy đi.

“Ớ, ông chắn chắn là người này chứ?

“Rõ ràng tui cảm thấy tên giám đốc kia được hơn.”

“Chi bằng anh tư ông xem xét lại thử?”

“Lải nhải dong dài làm gì nữa? Đi làm quen cũng là tui, tui nói người nào thì là người đó, nhanh chóng gọi món đi!” Vương Uông Dương luôn để mắt đến người phục vụ mà từ lúc vừa tiến vào cửa thì đã nhìn chằm chằm bọn họ, cậu dám chắc rằng, cho đến khi cậu nói ra hai chữ ‘gọi món’ này, sắc mặt của người phục vụ liền tốt lên trông thấy.

Ăn cơm xong, năm người liền chia nhau ra, nói chính xác hơn là anh hai anh ba dẫn các nàng đi chơi, cậu và anh cả quay về kí túc xá.

“Nè, đây là nick QQ6 của người kia, hai người nói chuyện trước đi, làm quen với nhau trước sau đó cảm thấy được, thì đi gặp mặt, chúc ông thành công nhá!”

“Được rồi, tui biết chừng mực mà, hôn nay cảm ơn nhé!”

“Bọn tui ai ai cũng đang chờ uống rượu mừng của ông đó nha.”

“Vậy thì ông lo chuẩn bị tiền mừng đi!”

Một đoàn người tách ra làm hai, đường ai nấy đi.

“Làm cách này được không” Tôn Miểu Miểu nhìn Triệu Khả.

“Có gì đâu, tụi mình cũng giúp ổng đó thôi?”

“Nhưng…”

“Aiya, bà cũng không phải là mẹ ổng, đừng có tỏ vẻ giống như đau buồn khi gả con gái đi như thế chứ!”

Về đến kí túc xá, đơn giản là tắm rửa sạch sẽ xong, Vương Uông Dương và anh cả liền trở thành trạng thái trạch nam7, mỗi người chơi máy tính riêng của mình, cửa lớn không ra cửa trong không bước, ngừng hết tất cả mọi hoạt động khác ngoại trừ đi vệ sinh, đôi bên không nói gì với nhau.

Làm xong nhiệm vụ của môn phái, lại cùng bang hội sắp xếp lại đồng đội rồi thoát khỏi vài phó bản, Vương Uông Dương chuẩn bị đi khai thác mỏ để bán, thì đột nhiên nhíu mày, nhân vật nữ luôn bám lấy cậu giờ lại xuất hiện trong tầm mắt cậu rồi.

Có trời mới biết cô ta đáng ghét như thế nào, nhưng cũng không thể nói bản thân chỉ thích đàn ông trước mặt một người không quen biết, lại càng không thể bịa ra những chuyện như đây là nick nhân yêu8 còn ngoài đời bản thân là một cô gái mà mọi người đều có kết thân thành chị em tốt, hơn nữa tệ một cái là, nhân vật nữ đó chính là người của công chúng, còn có một đám người theo đuổi, không thể đắc tội được.

Vì vậy, bây giờ Vương Uông Dương chỉ có thể dùng kế có trình độ cao nhất trong ba mươi sáu kế —— chạy là thượng sách.

Thoát khỏi trò chơi rồi, tâm trạng buồn chán đi lướt web, rốt cuộc, vào lúc bản thân ‘vô tình’ nhìn lướt qua tờ giấy đó lần thứ năm, thì mới đóng trang web lại, đeo tai nghe vào mở nhạc, sau đó, di chuyển con trỏ đến biểu tượng của QQ trên màn hình, nhấp đúp.

Tuyệt đối không phải vì muốn biết đối phương là người như thế nào, chỉ là vì lâu quá không lên, nên đến khu trồng trọt thu thập rau củ mà thôi.

Sau khi Vương Uông Dương nhìn thấy nông trại của mình chỉ còn cấp bốn và một bãi đất trống hơ trống hoác, cậu bỏ cuộc luôn, được rồi, cậu nên thêm nick người kia vào, nhưng chẳng lẽ không phải người khác giới thiệu bạn trai cho cậu sao, bản thân nên tìm hiểu kĩ hơn một chút chứ, nếu như không tốt, thì đi kiếm hai cô gái kia trả hàng!

An ủi bản thân xong, Vương Uông Dương vui vẻ mở ô tìm bạn tốt, nhưng một chút cũng không biết rằng lúc bản thân nhập hàng số đó vào căn bản không có nhìn tờ giấy kia…

Hở? Cá ra khỏi nước? Thật là một cái tên kì lạ, nhấn xem thêm. Hở? Lại còn phải kiểm chứng? Chậc… Triệu Khả chẳng có nói qua với mình là cần phải nhập ám hiệu nào đó, quên đi, mười ngón tay của Vương Uông Dương hoạt động, trong cái khung nhỏ xuất hiện vài chữ ‘Cá ra khỏi nước, không bị chết khát à?’, nhấn xác nhận.

Nội dung kiểm chứng đã được gửi đi chờ đối phương xác nhận.

Ừhm, trong thời gian ngắn này thì nên làm gì đây? Nhìn thời gian, mười một giờ, không biết đối phương ngủ chưa nữa, hôm nay tùy tiện chọn một người, ngay cả cái tên của người đó cũng không biết, lại không tiện hỏi hai cô nàng kia, tập văn kiện có chứa tư liệu của khách hàng nên không thể bị tiết lộ ra ngoài càng không thể cầm đi được.

Quên đi, đi bước nào tính bước đó, lúc này đây, nhân vật nữ bám theo cậu kia chắn cũng đã đi ngủ rồi, thế là Vương Uông Dương cẩn thận đăng nhập, rất tốt, tên nhân vật đó trong danh sách thành viên của bang hội quả nhiên là màu xám, chỉnh sửa túi đồ một chút, rồi đi đào khoáng.

Đợi đến sau khi Vương Uông Dương đào khoáng xong, đúc khoáng thành những khối, từ cỡ lớn đến cỡ nhỏ, bày bán được gần một nửa —— cái công cụ QQ chết tiệt đó vẫn không có động tĩnh gì!

Ông đây đăng đợi ngươi đó, cho ngươi cơ hội để thể hiện bản thân, ngươi lại không biết trân trọng! Hừ, ông đây không đợi nữa!

Vương Uông Dương cứ nghĩ người kia nhất định sẽ canh chừng máy tính mong ngóng được mình thêm bạn, hơn nữa sẽ xác nhận ngay lập tức, theo lý mà nói thì đương nhiên là cậu sẽ rất tức giận. Nhưng, cậu dường như quên mất, những người mà Triệu Khả và Tôn Miểu Miểu thu thập được, nhất định không thể là chuyện có thể làm trong thời gian ngắn ngủi được, vì thế, người ta không thể nào canh chừng máy vi tính mà mong ngóng cậu được.

Nhưng, ai có thể yêu cầu một người đang tức giận dùng lí trí để xem xét lại vấn đề được? Đặc biệt là lúc người đó lại là Vương Uông Dương.

Cá ra khỏi nước? Hừ, cho ngươi chết khát! Ngươi không chết khát thì ta sẽ cho ngươi chết mệt!

Sau khi cố ý tạo một nhân vật phụ, đặt tên là ‘Cá chết khát’, kéo nhân vật đó đến khu yêu quái cho bọn nó đánh đến chết đi sống lại, Vương Uông Dương cảm thấy vẫn chưa đủ, uống ừng ực một ly nước lớn, thì mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng không còn cảm giác muốn lên mạng nữa.

Sau đó, anh cả không hiểu gì nhìn cái người lúc bình thường tuyệt đối sẽ không ngủ trước một giờ đêm là Vương Uông Dương, lại vứt con chuột và tai nghe đi, trèo lên giường trên, đi ngủ.

Để nhân vật ‘Cá chết khát’ cô đơn ngồi ở bên dịch trạm9, bày đồ ra bán.

Không biết có phải là vì oán giận sâu quá không mà vừa tờ mờ sáng là Vương Uông Dương đã tỉnh lại, nhưng không phải vì khát mà tỉnh, mà là vì bí mà tỉnh, sớm biết như vậy thì đã không uống nhiều nước…

Sau khi mơ màng rời khỏi giường, Vương Uông Dương nhìn thấy khoáng thạch của ‘Cá chết khát’ đã bán sạch hết rồi, lúc trước vì sao lại không biết món này bán chạy như vậy?

Nhìn lại nhật kí giao dịch, thì chỉ có một người mua.

Phải biết rằng, loại khoáng thạch này là hàng cao cấp, tuy không dễ có được, nhưng chỉ cần là người chơi thì ai mà chẳng có thể luyện nó.

Nhưng cũng có vài người quá lười để cày lại những phó bản đã chơi, có nhiều người toàn dùng phần lớn thời gian để đi đánh quái lên cấp, vì thế mới có những người đi cày phó bản cũ kiếm vật liệu như Vương Uông Dương.

Nhưng chỉ một lần mà mua với số lượng lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.

Hơn nữa, người mua đó, chính là ‘Biển rộng mênh mông’.

Cái người tên ‘Biển rộng mênh mông’ này là cùng bang hội với mình, bình thường chẳng giao lưu gì mấy, vào bang lúc đánh trận năm mới đó.

Lần đầu tiên chú ý người đó, chính là vì cái tên nhân vật nọ rất giống bản thân, cảm thấy rất có duyên.

Sau đó, cảm thấy là tính cách của người này bản thân rất thích. Không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều có ý nghĩa, thậm chí còn giống với một người lãnh đạo hơn cả bang chủ, tính ra thì đứng đầu về kĩ năng đánh phó bản ấy chứ.

Hơn nữa, luôn có thể giúp đỡ người khác kịp thời khi họ cần, lại là người khiêm tốn trong lúc giúp đỡ thì không nhận lời khen ngợi của người khác. Mỗi lần bản thân gặp khó khăn đều đến giúp.

Đáng tiếc nhân vật lại là nữ, nếu không…

Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân không nên thu tiền của người ta.

Quên đi, buồi tối gặp rồi nói sau.

1: Anh hai ở đây nghĩa là anh đứng thứ hai, chứ không giống như Việt Nam mình (anh hai = anh cả).

2: Kháo là từ dùng để chửi, như *** trong tiếng anh.

3: Công khai thiên hướng *** hay gọi ngắn là công khai (tiếng anh: coming out, nghĩa đen: đi ra ngoài) chỉ việc một người đồng tính, song tính hoặc hoán tính tự nguyện tiết lộ thiên hướng *** và/hoặc bản dạng giới của mình.

4: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương có nghĩa là ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới.

5: YY nghĩa là ý ***, hoang tưởng, tự sướng.

6: QQ là công cụ chat của Trung Quốc, giống như yahoo messenger.

7: Trạch nam là chỉ những người đàn ông chỉ thích ru rú trong nhà ôm lấy vi tính.

8: Nhân yêu trên game online hay dùng để chỉ một số người chơi chọn giới tính cho nhân vật khác với giới tính thực tế của mình.

9: Dịch trạm là trạm truyền công văn thời xưa.