Tắm rửa xong, cùng nhau ăn tối. Bữa ăn diễn ra khá nhanh. Vì Hiểu Thi và Hiểu Du mau chóng lấp đầy bụng để còn về phòng nằm ôm chiếc giường êm ái.

Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du về phòng ngủ ngay. Hoàng Thiên Minh về thư phòng làm việc cùng Hoàng Thiên Phong. Đêm nay họ sẽ ngủ ở đây.

~~~~~~

Sáng hôm sau, Sang Hiểu Thi trở người thức dậy. Nhìn về phía giường bên cạnh, trống không. Không nói gì cả.

Bước xuống giường vào phòng tắm làm vscn. Lấy bộ đồng phục hôm qua cậu chủ đưa mặc vào.

Đồng phục là một chiếc áo sơ mi màu trắng tay ngắn và chân váy màu đen.

Tóc được chải chuốt gọn gàng, lấy phần tóc hai bên tai buộc lại cố định gắn thêm một chiếc nơ màu hồng xinh xắn lên trên che đi dây thun.

Nhìn Sang Hiểu Thi rất đáng yêu, thanh lịch ra dáng một thiếu nữ lắm. Đeo chiếc balo màu đen đựng tất cả đồ dùng học tập trên vai. Hiểu Thi hít một hơi thật sâu bước xuống nhà. Hướng đến phòng bếp.

Sang Hiểu Du đã chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy. Trên người mặc bộ đồng phục như Hiểu Thi. Tóc buộc thấp để một bên vai.

Thấy Hiểu Thi xuống, Hiểu Du cười toe toét, vẫy vẫy tay với cô.

" Chị mau ăn sáng "

Sang Hiểu Thi gật đầu, cùng đứa em mình ăn nhanh bữa sáng để còn phải đến trường nữa. Anh em nhà họ Hoàng đã đến công ty từ sớm.

Đồ dùng cần thiết đều đã mua đầy đủ cho chị em Sang Hiểu Thi. Hồ sơ nhập học đã nộp vào trường học danh tiếng thuộc một phần chi nhánh của công ty nhà họ Hoàng. Hôm nay, tài xế riêng sẽ đưa chị em Hiểu Thi đến trường nên không có gì đáng bận tâm.

" Chào dì tụi con đi học "

Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du gập người cúi chào quản gia.

" Ngày đầu đi học vui vẻ nha! "

Quản gia tươi cười xoa đầu Hiểu Thi, Hiểu Du.

" Dạ. Tạm biệt dì "

Đồng thanh rõ to, chạy lại kệ giầy được bày trí một góc sát bức tường trong phòng khách.

Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du suýt xoa nhìn. Cậu chủ mua nhiều thật. Mà mấy cái này không biết mang quen không?

Sang Hiểu Thi lựa cho mình một đôi giày búp bê màu trắng. Hiểu Du là màu đen. Cả hai nhìn như thiên sứ, đáng yêu phải biết.

Chiếc xe hơi màu đen đã đậu sẵn trước cổng. Tài xế đứng mở cửa mời lên xe.

" Chú tên gì vậy ạ? "

Sau khi lên xe, Hiểu Thi tò mò hỏi tên người trước mặt.

" Chú tên Triệu Lâm Bình. Các con gọi ta là chú Bình là được "

Người tài xế mỉm cười hiều hậu trả lời. Qua gương chiếu hậu ông Bình có thể thấy Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du là một cô bé đáng yêu. Ngũ quan xinh đẹp, đường nét trên gương mặt rất rõ. Đôi mắt to tròn, mũi cao, mi dài cong vút, đôi môi chúm chím đỏ mọng như trái cherry, hai má hồng hồng như thoa phấn. Nhìn sơ qua đủ để cho người ta yêu thích.

Một lát đã đến trường. Ông Bình được cậu chủ phân phó là tận tay dắt chị em Sang Hiểu Thi vào phòng hiệu trưởng.

Sang Hiểu Thi cùng Sang Hiểu Du mở cửa bước xuống, không cẩn thận đầu đụng vào thành xe kêu cái cốp.

Ông Bình khẽ nhăn mặt, đưa tay xoa đầu cả hai. Hậu đậu quá đi.

Nhìn trường học to lớn như vậy, lại nhiều học viên như thế. Tất cả đều bu kín mít ở đây. Chỉ chỉ trỏ trỏ bàn qua tán lại khiến chị em Sang Hiểu Thi có chút run sợ. Bàn tay nắm chặt tay ông Bình.

" Chú dẫn tụi con đến phòng hiệu trưởng "

Ông Bình cảm nhận được hai thân thể đang không ngừng run rẩy nắm chặt tay ông. Liền liếc đám đông, bị ánh mắt ông doạ sợ, tất cả tản ra nhường đường.

Dù gì ông Bình là tài xế riêng của nhà họ Hoàng. Bọn họ không thể đắt tội. Nhìn xe hơi màu đen sang trọng kia là đủ biết. Nhưng bọn họ đặt nghi vấn vào người chị em Hiểu Thi rất nhiều.

Dắt chị em Sang Hiểu Thi đến nơi. Ông Bình liền dặn dò một chút rồi về. Hai người được cô chủ nhiệm dắt về lớp học.

Lớp của chị em Hiểu Thi là lớp chọn. Học viên ở lớp đều có thành tích học tập cao ngất ngưỡng. Nhưng ai cũng mắc bệnh tiểu thư, thiếu gia rất hay khinh thường người khác.

Cô chủ nhiệm tên là Đỗ Mỹ Hà, dạy môn Văn. Cô rất hiền lành, tính tình ôn hoà. Bảo chị em Hiểu Thi đợi bên ngoài cửa lớp. Mỹ Hà bước vào bên trong thông báo.

" Lớp chúng ta có học viên mới "

Cả lớp không thèm đếm xỉa. Lo chú tâm vào điện thoại, soi gương này nọ. Mỹ Hà lắc đầu, cái lớp này là vậy, ỷ giàu, ba mẹ đầu tư vào trường là không coi giáo viên ra gì. Không giáo viên nào dám lên tiếng nếu không muốn bị mất việc.

Hướng tới cửa, cô Mỹ Hà khẽ gọi.

" Hai em vào đi "

Sang Hiểu Thi cùng Sang Hiểu Du song song bước vào. Cả lớp nhận ra đây là người lúc sáng đi cùng tài xế riêng nhà họ Hoàng.

" Chào các bạn, mình là Sang Hiểu Thi, đây là Sang Hiểu Du em mình. Tụi mình là chị em sinh đôi "

Sang Hiểu Thi giới thiệu bản thân mình và Sang Hiểu Du nhưng có vẻ lớp này ai cũng dành ánh mắt không mấy thiện cảm về phía cô.

Một bạn nữ giơ tay hỏi Hiểu Thi. Bạn đó mặt đều bôi phấn rất trắng. Kẻ mắt, chuốt mascara, tô son. Tóc uốn lọn xoã ngang vai. Trông rất đẹp đi nhưng vẻ đẹp không tự nhiên nó là do son phấn.

" Hai người có quan hệ gì với nhà họ Hoàng "

" Tụi mình là người hầu riêng của cậu chủ "

Sang Hiểu Du ngây thơ đáp. Nghe xong, cả lớp ném ánh mắt khinh thường về phía chị em Sang Hiểu Thi.

Bắt đầu bàn tán sôi nổi.

" Người hầu như bọn đó mà cũng đòi đi học "

" Bộ dạng thì ngốc nghếch "

" Nhìn chẳng ưa điểm nào "

" Lại còn được tài xế riêng chở đi nữa chứ "

" Chắc là giở trò quyến rũ gì với tổng giám đốc Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh "

" Nhìn mặt là đã ghét, lại còn ở gần hai người kia "

"..."

Anh em nhà họ Hoàng là mẫu đàn ông lạnh lùng của bao tiểu thư danh giá mơ ước có được. Và học viên nữ trong trường này cũng không ngoại lệ. Rất nhanh thôi họ sẽ bắt nạt chị em Hiểu Thi.

" Học nào "

Cô Mỹ Hà bảo hai chị em Hiểu Thi về bàn cuối dãy ngoài cùng ngồi. Sau đó cô lấy giáo án ra dạy bài mới.

Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du rất buồn vì các bạn không ai thích họ. Cậu chủ đã nói học rất vui nhưng sao nó giống cực hình đối với hai người thế này.

~~~~~~~~

Đến chiều, ông Bình lại đến đón. Thấy chị em Sang Hiểu Thi ra. Ông đi lại hỏi.

" Đi học vui không? "

Sang Hiểu Du khẽ cười đáp.

" Dạ vui "

Nói vui là nói dối. Cả lớp đều bắt nạt họ. Giờ ra chơi Hiểu Du cùng Hiểu Thi đi vệ sinh. Lại bị họ xô ngã xuống đất, còn nắm tóc hai người. Còn giờ ra về lúc nãy, Hiểu Du bị một cô bạn tên Lí Ngọc Vân đẩy vào cạnh bàn làm hông bị va chạm mạnh đau muốn khóc.

Hiểu Thi cũng bị đẩy như vậy bởi cô bạn Mai Tuyết Kì. Cả hai người đều không nói gì lầm lủi đi ra, phía sau là một tràng cười nhạo vang lên.

Xe vừa về đến nhà là lao lên phòng đóng cửa trùm chăn khóc. Cả hai không muốn đi học nữa. Bị các bạn đánh còn đáng sợ hơn bị ông bà chủ trước kia đánh. Khóc một hồi mệt quá nên thiếp đi.