Ô tô vừa dừng trước cổng biệt thự.

Nguyệt Vy ngay lập tức mở cửa bước xuống, không nói với Hoàng Phong câu nào mà chạy biến mất.

Hoàng Phong đưa mắt dõi theo bóng lưng của cô, nhỏ nhắn, yếu đuối mỏng mạnh đến mức khiến người ta xót thương.

Mái tóc đen tuyền nhẹ phất lên theo từng bước chạy của Nguyệt Vy, cô đưa tay che mặt, có vẻ như đang khóc.

Hãn hiểu Nguyệt Vy đang tức giận khổ sở thể nào, thế nhưng hàn tin rằng, sẽ nhanh thôi nụ cười trong veo sẽ trở lại trên môi cô, nhanh thôi cô sẽ yêu hắn.

Con đường sát bên hông biệt thự rực sáng đèn, xa xa là ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con Nguyệt Vy, chẳng mấy chốc bóng cô đã biến khỏi tầm mắt hån.

Hoàng Phong khẽ thở dài một hơi, đánh ô tô vào sân.

Tòa biệt thự nguy nga tráng lệ hiện ra trước mắt, nhưng hồn hận đã gửi lại mái nhà nhỏ bé sau vườn-nơi đó có cô gái hắn thương đang rơi nước mắt

Mà hắn cũng chẳng thể làm gì.

Vừa về đến nhà Nguyệt Vy lao vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Mẹ cô cũng không có ở nhà, có lẽ bây giờ vẫn đang ở biệt thự làm việc.

Thường thì đến 7 giờ mới trở về.

QC

Nghĩ đến mẹ, lòng cô đau như ai đang cắt từng khúc ruột.

Nếu mẹ cô biết chuyện này thì cô phải làm sao đây?

Còn nhớ, ngày trước dì Na, chị

Ohần người làm ở nhà họ Hoàng đồn rằng cậu chủ Hoàng Phong để mắt tới

Nguyệt Vy, mẹ đã dặn cô như thế nào cô vẫn còn nhớ, bà nói như đem hết nghẹn ngào thống khổ mà thốt ra "Con theo cậu chủ từ nhỏ đến lớn, cậu chủ thương con thế nào chắc con cũng biết.

Nhưng Vy à, con đừng nhầm lẫn sự thương xót của người ta với tình cảm khác nghe con.

Con cũng lớn rồi, nếu muốn yêu cũng không có gì là không được.

Nhưng con muốn người ta yêu con thì cũng phải cho người ta một lí do để yêu con chứ có đúng không, những người trên cao vi như cậu chủ Hoàng Phong chẳng hạn làm sao có thể yêu con? Vì lí do gì họ lại chọn một cô gái như con gái của mę để yêu? Mà cho dù có, thì con nghĩ có kết quả hay không?

Mẹ cô nói không sai.

Cho dù Hoàng Phong yêu cô thì sao? Có kết quả hay không?

Nhưng quan trọng là cô không yêu Hoàng Phong.

Người cô yêu là Quốc Anh.

Thế nhưng bây giờ có phải làm sao để đổi mặt với hắn đây?

Bao nhiêu ấm ức trong lòng cứ tích tụ.

Nguyệt Vy nằm trên giường, trùm kín chăn cắn răng khóc đến say sẩm mặt mày

Đến lúc Hà Thu về nhà, nhìn thấy Nguyệt Vy nằm trong phòng, chăn bông cuộn kín người thì tưởng cô ngủ rồi, cũng không nói gì nữa, lắng lặng khép cửa lại rồi về phòng.

Sáng hôm sau, Nguyệt Vy thức dậy với đôi mắt sưng húp thâm quần.

Cả người mệt mỏi rũ rượi, cô đứng trước gương, nhìn những dấu hôn đỏ chói trên cô, những vết bầm trên tay chân, không nén được cảm giác hãi hùng sợ hãi.

Nỗi sợ lớn nhất của cô bây giờ chính là chuyện đó có thai.

Nếu như có thai có phải làm thế nào đây? "Vy, dậy chưa con?" Giọng nói của Hà Thu từ ngoài phòng khách vọng vào kéo Nguyệt Vy thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.

Cô hít sâu một hơi đáp lại: “Con dậy rồi a." “Nhanh rồi ra ăn sáng nha.

Mẹ đợi con đấy.”

Nguyệt Vy đáp lại một tiếng vàng.

Rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt Xong xuôi, cô lấy trong tủ áo quần một chiếc áo cao cổ, mặc vào rồi mới đi ra cửa.

Hà Thu nhìn thấy con gái trời đang nóng lại mặc áo quần dài liên thắc mắc hỏi: "Con mặc thế kia không nóng à? Hay bệnh rồi."

Nguyệt Vy lắc đầu bảo không sao.

Mẹ cô nhíu nhíu chân mày, kéo ghế ngồi xuống bên bàn ăn, hai tay sở khắp mặt cô: “Cũng đâu có sốt, con làm sao, không khỏe chỗ nào hả con?"

Nguyệt Vy cố kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, cô mím môi, hơi cúi đầu, thấp giọng đáp: “Con hơi lạnh thôi a "Mặt mày tái nhợt thế kia, sao một đêm không về nhà mà đã bệnh rồi.

Mà hôm qua không phải nói đi sinh nhật bạn rồi về à, đêm qua con ngủ lại ở đâu?” “Con...!ngủ lại nhà cái Vân ạ.

Tại về khuya quả, với cả điện thoại hết pin nên con không gọi điện cho mẹ được.

Con xin lỗi.” Cô đáp lí nhí.

Hà Thu thở dài một hơi, đẩy bát cháo bò nóng hổi đến trước mặt con gái: “Thôi ăn đi.

Lần sau có không về nhà, đầu, thấp giọng đáp: “Con hơi lạnh thôi a "Mặt mày tái nhợt thế kia, sao một đêm không về nhà mà đã bệnh rồi.

Mà hôm qua không phải nói đi sinh nhật bạn rồi về à, đêm qua con ngủ lại ở đâu?” “Con...!ngủ lại nhà cái Vân ạ.

Tại về khuya quả, với cả điện thoại hết pin nên con không gọi điện cho mẹ được.

Con xin lỗi.” Cô đáp lí nhí.

Hà Thu thở dài một hơi, đẩy bát cháo bò nóng hổi đến trước mặt con gái: “Thôi ăn đi.

Lần sau có không về nhà, gọi điện bảo cho mẹ một tiếng, mẹ chỉ còn có con thôi.

Con có chuyện gì mẹ cũng không sống nổi.” Chồng mất sớm, may là để lại cho bà đứa con gái ngoan ngoãn này nếu không cuộc sống của bà cũng không biết thế nào nữa.

Tuy không giàu có sung túc gì, cũng không có chồng bên cạnh yêu thương chăm sóc, nhưng bà có cô con gái hiểu thảo ngoan hiền, học hành con giỏi giang.

Nguyệt Vy chính là tất cả với bà.

“Ăn đi con.

Hôm nay có đến trường không?" "Dan không.

Ngày mai con mới có tiết

Hà Thu à một tiếng, rồi dặn dò: "Vậy ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi con.

Hôm nay rằm, mẹ lên chùa cùng bà chủ.

Con ở nhà, đồ ăn mẹ nấu sẵn rồi đấy.

Khi nào ăn thì hâm nóng lại nha.

Mẹ đi đây” Dứt lời, Hà Thu vội vội vàng vàng đứng dậy.

Lúc này, Nguyệt Vy chợt ngẩng đầu lên, đặt thìa cháo xuống, gọi: "Mẹ à

Hà Thu xoay người nhìn cô, chờ nói tiếp.

"Con...!con muốn chuyển vào kí túc xá của trường.”

Trước khi đưa ra quyết định này cô cũng đã đàn đo rất nhiều.

Ngày trước mẹ cô khuyên nên vào ở kí túc xá để tiện cho việc đi lại học hành.

Nhưng vì muốn tiết kiệm tiền nên cô cứ khăng khăng ở nhà.

Nhưng bây giờ thì chỉ có thể chuyển vào kí túc xá mới có thể tránh mặt được Hoàng Phong.

Tới lúc đó, cô sẽ lấy lí do là nhà trường ép buộc, Hoàng Phong cũng không thể bắt ép cô dọn tới biệt thự.

Đợi một thời gian, Hoàng Phong hết hứng thú với cô rồi, cô cũng chẳng còn e sợ phải gặp hắn, có thế Hoàng Phong cũng không phải lấy đoạn video đó để uy hiếp cô nữa.

Nghĩ đến đây, lòng cô nhẹ nhõm đi phần nào.

Hà Thu nhìn chăm chú con gái hồi lâu, trong lòng nảy sinh chút nghi hoặc không biết tại sao con gái sau một đêm trở về lại có nhiều biểu hiện lạ kì như vậy.

Nhưng rồi cũng đáp ứng vì bà nghĩ: “Dù sao thì ở lại kí túc cũng tốt cho con hơn.

Cũng không còn mấy năm nữa, cuộc đời sinh viên sắp kết thúc rồi, con gái của mẹ không còn nhiều thời gian nữa.

Cứ vui vẻ và làm những điều con thích là được.

Hà Thu vuốt tóc con gái, cười hiền hậu: "Hôm nay mẹ bận rồi, để ngày mai sẽ dẫn con đi mua ít đồ cá nhân.”

Nguyệt Vy bảo không cần, nhưng bà cứ khăng khăng phải dẫn cô đi.

Nên cuối cùng Nguyệt Vy cũng thỏa hiệp.

Trong lòng lại bắt đầu dự tính ngày mai sẽ đến trường nhanh chóng làm đơn chuyển vào kí túc xá

Cô lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, đóng rầm cửa lại.

Vừa nằm xuống giường, điện thoại đã reo lên.

Nhìn thấy màn hình nhấp nháy hai chữ "cậu chủ”, Nguyệt Vy nhíu chặt chân máy, không do dự tắt máy.

Vừa định tắt nguồn thì tin nhắn từ Quốc Anh cũng được gửi đến, cô vội vội vàng vàng mở ra xem: “Anh không sao cả.

Em yên tâm.

Chỉ bị thương nhẹ thôi.

Em đừng lo lắng.

Đọc xong tin nhắn, tâm tình Nguyệt Vy mới tốt hơn một chút.

Cô vừa định cất điện thoại năm xuống giường, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Cốc Cốc

Thần kinh Nguyệt Vy lập tức căng thẳng.

Trong lòng thầm cầu nguyện suy đoán của cô là không đúng, thể nhưng khi chất giọng trầm ấm kia vang lên, bao nhiêu hi vọng của cô liền dập tắt.

“Vy, tôi biết em đang ở trong.

Mở cửa cho tôi đi.

Nguyêt Vy: "...".