Một ngày bình thường của Minh Như là chăm sóc Pumma, một chú mèo ba tư nhỏ nhắn.

Nhớ lúc còn bé, vào một ngày mưa nặng hạt. Tôi và cậu chủ, một đứa chạy đằng trước, còn một đứa cầm dù hớt hải chạy theo sau:

-Cậu chủ! Tài xế đang chờ kìa!

-Tao không thích đi cái xe hôi hám đó, mày tự về đi!

-Không được mà! Bà chủ sẽ la em mất!

-Vậy hai đứa bỏ nhà ra đi một bữa ko mày!?

-Dạ?

-Dạ với chả vâng gì, đi theo tao!

Nói là làm, cậu dắt tay Như đến một ngôi chùa cũ kĩ! Chiếc dù cũng bị quẳng xuống đất một cách không thương tiếc.

-Cậu chủ...Sao lại tới đây?

-Mày không cần phải biết! Từ giờ mày phải gọi tao là chồng yêu, tao sẽ gọi mày là tiểu bảo bối!

-A...nhưng vợ chồng phải có con mới vui, thôi để em chạy về nhà lấy em búp bê rồi hai đứa cùng chơi nghen!

-Con hâm! Giờ 2 đứa mà về trong tình trạng ướt hết cả người thế này thì người bị tẩm roi sắt là mày đấy!

-Em...

-Không trách mày nữa! Tao đã chuẩn bị sẵn "em bé" rồi!

-Cậu có mang búp bê theo sao! Vui quá đi mất! Con bé nhảy cẳng lên, miệng cười tươi như sáo

-Mày thần kinh à! Con trai con lứa ai lại mang búp bê!

-A...!

-Tao thật ra đang nuôi trộm một con mèo trông đáng yêu cực! Ghé sát vào tai Như thì thầm, cậu ra vẻ như đó là chuyện rất quan trọng.

-Ừ...ừ! Gật đầu lia lịa, con bé tỏ ra hiểu ý

-Tao đặt tên nó Pumma!

-Tên hay thật cậu nhỉ!

-Umk! Tao nghĩ mãi mới ra đấy!

-Meo meo~

Bỗng một chú mèo nhỏ chạy ra quấn lấy chân cậu chủ, Như thích lắm, xoa đầu nó mãi Như nói tiếp

-Cậu này! Em cũng sẽ phụ cậu nuôi trộm pumma!

-Tao cảm ơn mày trước nha!

-Hihi...

Trong cơn mưa, có hai đứa trẻ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mặc hạt mưa cứ dần nặng rớt xuống mái hiên ngôi chùa cổ kính, thời gian thấm thoát trôi qua.