Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ —

Đếm đến lần thứ tư, vẫn là ra con số như lần đầu tiên, La Minh Uy nhíu mày, nhìn xấp tiến trong tay, lại nhìn thoáng qua tấm thiếp cưới đặt trên bàn.

Thiếp cưới màu đỏ thẫm đặc biệt gây chú ý, lại thêm chữ “hỉ” (囍) mạ vàng, khiến căn nhà “bốn vách tường” của y cũng nhờ đám thiếp cưới này mà sáng hẳn lên.

“Sách!” Nghiến răng, y gục đầu xuống đem tiền trong tay ném lên bàn, bỏ kính xuống nhắm mắt lại, cả người ngã sang bên cạnh, nằm ườn trên sa lon.

Tháng này khuynh gia bại sản mất!

Y vẫn chỉ có một mình, căn bản nghĩ không ra sẽ có một ngày nhận được thiếp cưới.

Kỳ thực, lúc A Sâm đem thiếp cưới giao tận tay y, y còn không có giật mình như vậy, chính là lúc mở thiếp cưới ra vừa nhìn thấy tên cô dâu, liền không thể không cảm thán, thế giới này rõ thật là thay đổi thất thường.

“Làm sao vậy?” Một bàn tay xoa đầu y, có người ngồi xuống bên cạnh y.

Bĩu môi, La Minh Uy không mở mắt, nói “Sắp mất máu rồi.”

Chung Trạch Hào nhìn một chút thiếp cưới và tiền trên bàn, cười cười.

“Anh có thể không cần mừng a! Tôi bỏ một cái, viết tên hai người chúng ta là được rồi.”

Nghe cũng không tồi — La Minh Uy mở to hai mắt. Hai tên đàn ông chỏ mừng có một cái hồng bao, muốn dọa ai chứ?

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói thật, tôi cũng không ngại.” Cúi xuống hôn, Chung Trạch Hào vuốt tóc y, ghé vào lỗ tai y nói.

La Minh Uy biết hắn không ngại, hắn có khi nào thèm để ý đâu? Chính là —

Đẩy người phía trên y ra, y ngồi xuống đeo lại kính, sau đó cầm lấy thiếp cưới trên bàn giơ giơ lên trước mặt Chung Trạch Hào, “Làm ơn đi! Đây là em họ cậu kết hôn, tôi có thể chiếm tiện nghi này sao?”

Chung tiểu thư vốn theo đuổi y, nửa đường bị A Sâm thành công bắt lại, tuy rằng cảm thấy bọn họ cùng một chỗ thật tốt, nhưng La Minh Uy vẫn là thấy có chút như phim. Không phải không thừa nhận, duyên phận đúng là một thứ rất kỳ diệu.

Chung Trạch Hào cười cầm thiếp mời ném lên bàn, “Anh có phải cảm thấy không công bằng?”

Ân? “Không công bằng cái gì?”

“Nhìn người ta kết hôn nhận hồng bao a!”

Bắt đầu từ ngày hai người nhận thức đến hiện tại, La Minh Uy cảm thấy Chung Trạch Hào càng lúc càng muốn đập, bất quá, nếu so với cái miệng thối của hắn, La Minh Uy y cũng không dễ dàng chịu thua như vậy.

“Không.” Lắc đầu, y thở dài, “Tôi là vì người lẽ ra có thể là lão bà của mình hiện tại lại vào cửa nhà người khác mà thấy không công bằng.”

Vốn tưởng rằng nói như vậy Chung Trạch Hào sẽ tức giận, cho dù không tức giận ít nhất cũng chịu chút dấm chua gì gì đó, nhưng không nghĩ tới y nói xong, Chung Trạch Hào chỉ cười cười.

Cũng chỉ cười? Không nghĩ tới cái miệng của hắn càng ngày càng thối, tính tình lại càng ngày càng lúc tốt lên.

Bỗng nhiên cánh tay bị nắm lấy, La Minh Uy vừa ngẩng đầu, đã bị Chung Trạch Hào lôi vào trong lòng, kỳ thực, đây là tư thế thường dùng nhất khi hai người cùng một chỗ.

“Làm gì?” Trán tựa vào bả vai rộng lớnm y thấp giọng hỏi.

Y cảm giác được tay Chung Trạch Hào đang vuốt ve lưng mình, một loại động tác cùng lực đạo như trấn an.

“Không cần thấy bất bình, anh không lấy được em họ thì lấy anh họ là được rồi, dù sao cũng là anh họ tôi có mị lực hơn nhỉ?”

Khóe miệng La Minh Uy giơ lên, “Uy! Nói tới nói lui, tay cậu có thể thành thực một chút được không?”

Mỉm cười, Chung Trạch Hào chẳng những không có dừng, ngược lại ngày càng táo tợn vuốt ve xuống dưới, còn như đương nhiên nói: “Tôi là đang chứng minh cho anh biết mị lực của mình a!”

“Anh họ –” La Minh Uy thoáng ngẩng đầu tiến đến bên tai hắn, miễn cưỡng gọi một tiếng.

Tiếng “anh họ” kia khiến Chung Trạch Hào hưng phấn không thôi.

“Anh có cảm thấy, anh càng ngày càng biến thái không?”

Trong quán cà phê, La Minh Uy đem ly thủy tinh được rửa sạch cuối cùng đặt lên giá, cởi tạp dề. Còn năm phút nữa y sẽ hết ca.

Lúc này khách trong quán cũng không còn nhiều người, ngoại trừ hai, ba đôi tình nhân, còn có một người đàn ông ngồi bên cửa sổ, đang dùng bút chì vẽ cái gì trên cuốn tập.

Ánh nắng chiều cuối cùng chiếu qua cửa sổ, một màu đỏ rực.

Nhìn ánh mắt chăm chú của người kia, La Minh Uy trong phút chốc xuất thần, không biết là cái gì thúc đẩy, y đi về phía người đàn ông.

Còn chưa hoàn toàn tới gần, người vẫn luôn tập trung vào ngòi bút đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt của La Minh Uy cùng hắn tương giao trong nháy mắt, thế nhưng là ôn hoà ngoài ý muốn.

Đứng tại chỗ, y không bước thêm về phía trước.

Sau đó, người đàn ông đứng lên, dọn bút vẽ và cuốn tập, trước khi đi quay đầu cười với y.

La Minh Uy nhìn bóng dáng xa dần của hắn, khi đi ra khỏi cửa, vừa vặn chạm vào vai người vừa bước vào, người vừa vào nhìn La Minh Uy, phát hiện tầm mắt của y vẫn dừng ở cửa.

“Làm sao vậy?”

Chớp mắt một cái, La Minh Uy thu lại tầm mắt, nhìn hắn cười cười.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy, mọi người có thể trải qua cuộc sống của mình — thực sự là quá tốt rồi.”

_Hoàn_

————-

Ừ, hoàn rồi hoàn rồi đấy Bạn nào mới ăn dưa bở giơ tay lên nào

Nói một chút về “Giả diên thân sĩ”, nó có thể coi là bản hoàn chỉnh của “Câu cấm lão đại”, với nhiều tình tiết hơn –> mối quan hệ của hai bợn chẻ Hào Uy cũng kịch liệt và sến súa hơn nhiều:”> nhưng trên cơ bản vì nội dung chính của nó không thay đổi mấy nên…. *tớ lười* tớ không làm lại đâu

Chuyện nữa là vì mấy hôm trước tớ mới lôi cái Giả diện ra đọc từ trên xuống dưới nên mới phát hiện thật ra tuổi bợn Hào lớn hơn bợn Uy chứ ko phải ngược lại như tớ nghĩ =3= Cho nên tớ sẽ chỉnh lại hết trong bản download:”> ai đọc mấy chương trên wp ko thấy sửa chữa j thì cứ hiểu là tại con nhỏ edit nó lười nó ko chịu sửa nhá X”P

Rồi, thế là xong thêm một bộ nữa hãy tung hoa và chọi tim hồng cho tớ đi nào

À, bonus thêm cho mọi người cái profile cụa 2 bợn chẻ đây:

Tên: La Minh Uy

Tuổi: 27

Sinh nhật: 17/1

Chòm sao: Capricorn

Cao: 181cm

Nhóm máu: B hình

Chức nghiệp: trước là nhân viên của công ty mậu dịch, hiện là phục vụ sinh đầy cực khổ!

Màu yêu thích: màu tiền ( chính là màu của tiền mặt, chính là từ sau khi y biết được mình không chết mới yêu.)

Hoa yêu thích: Cúc đại đóa

Đồ ăn yêu thích: gà rán ( rất bình dân a!)

Đồ uống yêu thích: rượu gạo, nước cần tây

Môn thể thao yêu thích: chơi game ( đây thính là thể thao sao?)

Sách yêu thích: ( ta hãn ――)

Tên: Chung Trạch Hào

Tuổi: 30

Sinh nhật: 5/5

Chòm sao: Taurus (ộ ôi bợn cùng cung vs mênh nài)

Cao: 190cm

Nhóm máu: A

Nghề nghiệp: thương nhân không hợp pháp

Màu yêu thích: xanh đen

Hoa yêu thích: linh lan

Món ăn yêu thích: thịt nướng, natto ( a liệt? vậy cũng thích?)

Đồ uống yêu thích: soda, cà phê đen ( tuyệt đối không cho chút đường!)

Môn thể thao yêu thích: bắn súng, xếp hình ( cái này ―― cũng tính sao?)

Sách yêu thích: không đọc sách! Chỉ đọc báo.