Editor: Chen.

Beta: Chen.

"Con thích không có nghĩa là ta sẽ thích."

"Con thích là đủ rồi."

"Chỉ mình con thích vẫn chưa đủ được đâu."

"Với con mà nói chỉ mình con thích là đủ rồi."

Đối thoại giữa hai người Kha Bố không chen miệng được câu nào, cậu hi vọng bọn họ không cần cứ mỗi một câu lại chèn từ thích vào, bọn họ không thấy ngượng ngùng, nhưng cậu thì có đó!

"Với con vậy là đủ rồi sao? Vậy con cái sau này của con thì sao, con có từng nghĩ tới vấn đề con cái này chưa. Nếu chưa từng nghĩ, con hiện tại mau đem chuyện này hảo hảo ngẫm lại cho ta." Lưu Thanh nhìn thẳng Chi Lý, Kha Bố cũng nhìn thẳng Chi Lý, cậu đoán có lẽ hắn sẽ chỉ tuỳ hứng trả lời, trong mắt hắn trước giờ đều chưa từng có thế tục, nhưng bản thân cậu lại không thể làm giống như hắn, cậu không phải là Chi Lý. Cậu cướp lời Chi Lý: "Con không phải không biết tự ý thức, con biết lời của Lam Ngân cùng chú Chi trước nay đều không hề sai, trong lòng bọn họ khẳng định cũng cho rằng tương lai Chi Lý có được vài đứa nhỏ mới tốt, đây không phải quan niệm truyền thống hay bất cứ cái gì, này là thiên tính của cha mẹ, là điểm để con cái họ báo hiếu, con đồng ý..."

Lưu Thanh không chờ Kha Bố nói xong đã châm chọc: "Cậu rốt cuộc muốn nói điều gì đây, cậu rõ ràng hiểu rất rõ nhưng lại không có cách giải quyết? Cậu lại muốn ích kỷ như vậy sao? Chi gia phải hổ thẹn trong mắt cậu cũng đâu là đinh gỉ gì? Tình yêu mới là vĩ đại nhất phải không?" Tình yêu của con cái trong suy nghĩ của bậc trưởng bối vẫn luôn nực cười như vậy, tựa hồ trưởng bối bọn họ a, cái gì cũng thấu hiểu, nhưng con cái chúng ta thì sao, chính là cái gì cũng không hiểu.

"Cuộc đời con thế nào là do con quyết định." Quả đúng như Kha Bố suy đoán, Chi Lý rất tuỳ hứng trả lời: "Hai nam nhân ở bên nhau tới tột cùng sẽ dẫn đến điều gì, ngay từ đầu con đã hiểu rõ, hà tất còn phải ở đây lãng phí thời gian ngẫm nghĩ một hồi. Nếu bà thực sự chỉ dựa vào điều này thuyết phục được con, con trước đó sao lại có thể thu nhận Kha Bố."

"Khi con bắt đầu chuyện này mới chỉ vắt mũi vài tuổi, chẳng lẽ con bây giờ cũng chỉ mới vài tuổi hay sao? Con cho rằng con cả đời cũng chỉ mãi ở cái đoạn vài tuổi vớ vẩn này?"thái độ của Lưu Thanh giống như bà sẽ lật tung cả quả đất tìm ra lí do thuyết phục Chi Lý, trước sau đều coi tình yêu của cậu cùng hắn là trò chơi ấu trĩ mà miệt thị. Ngón tay Kha Bố thiết chật: "Tóm lại bà muốn nói con rời khỏi Chi Lý mới là tốt nhất phải không, một người cái gì cũng không thể làm như con, con quả là phế vật, đuổi con đi rồi có lẽ bất kể phiền toái gì cũng không còn nữa, nhưng bà đã quên mất điều quan trọng nhất rồi, con không phải tự mình đa tình dính lấy Chi Lý, là Chi Lý, Chi Lý cậu ấy không thể sống thiếu con!" Nếu hỏi cậu rốt cuộc có bao nhiêu tự tin mà dám nói ra loại lời đó, Kha Bố cũng không rõ nữa, chỉ là, cậu rất tin tưởng điều này, rất rất tin.

Lưu Thanh đứng lên, đi lên trước mặt Chi Lý: "Mỗi người một cậu, các cậu cho rằng có thể......" Chi Lý đột nhiên ôm lấy Lưu Thanh: "Bà nội, đời này của con chính là kính trọng bà nhất, con rất muốn làm cháu ngoan cùa bà, không muốn chọc bà tức giận, lời bà nói con sẽ đều nghe, nhưng chỉ duy chuyện này thôi, bà có thể hay không nghe con đi, phải ở đứng ở vị trí trung gian, hỗn loạn như vậy con rất khó chịu, nếu là người khác con căn bản sẽ không thèm đếm xỉa tới, nhưng mà bà là bà nội duy nhất của con, con mới phải thống khổ như vậy, bà nội, bà thành toàn cho chúng con đi, bà muốn con quỳ trước bà sao, hay là đem con đuổi khỏi Chi gia, bức con chết luôn, bà thực sự nhẫn tâm sao." Tới rồi! Lời thoại cẩu huyết dập khuôn của Chi Lý đã tới rồi, trước kia khi đối phó với Lam Ngân và Chi Tả Tư, mỗi lần hắn nói ra mấy loại lời thoại này, sẽ chẳng khác nào học sinh tiểu học khảo bài học thuộc, có vài câu hắn phải ngừng lại hai giây nhớ ra rồi mới nói tiếp, cái chiêu rẻ mạt dùng cho hai người chưa bao giờ xem loại phim cẩu huyết 8 giờ Lam Ngân và Chi Tả Tư thành công đã khiến Kha Bố ngạc nhiên không ngớt, kỳ tích như vậy, nhưng lần này chỉ sợ..........

Lưu Thanh bị Chi Lý ôm lấy, nâng tay vỗ vỗ vai hắn: "Bà nội không có ý này đâu mà."!!!!!!!!!!

Lòng Kha Bố ngập tràn dấu chấm than, cả nhà bọn họ khẳng định không có từng xem phim truyện cẩu huyết rồi!!

"Bà nội nói vậy là có ý gì chứ? Bà dùng con rối kia gạt con nhiều năm như vậy, không thèm xin lỗi con, còn gây ra chuyện này với con, bà nội quả nhiên đã hận con rồi, bà hận con không lấy trượng sắt kia giết con đi càng tốt, dù sao nếu đã bị chính bà nội mình hận thù, con sống cũng không bằng chết." Nghe nửa câu đầu, Kha Bố còn cho rằng Chi Lý nguyên hình tất lộ (lộ nguyên hình), kết quả nửa câu sau lại tiếp tục lặp theo lời thoại máu chó đó.

"Đừng nói bừa, chết chóc gì chứ! Chuyện của con đâu phải chuyện nhỏ, bà cũng là lo lắng cho con."

"Kỳ thật, bà nội, bà đừng xuống tay với con, sao bà không xuống tay với người đàn ông kia đi, không phải sẽ càng dễ dàng sao, hắn đã cùng Ngân phục hôn, sau đó sẽ lại sinh một, hai, ba đứa cháu nữa là chuyện đương nhiên, Ngân lại cả ngày ăn không ngồi rồi, không cho sinh con là chuyện có thể hay sao, nói vậy vấn đề bà lo lắng cũng được giải quyết rồi." Cư nhiên đem chính ba mẹ của mình cùng kéo xuống nước! Ý đồ lay chuyển mục tiêu của Lưu Thanh! Cái chiêu đơn giản này......thật mất nhân tính! Kha Bố nhìn biểu tình của Lưu Thanh, hồ như rất vừa lòng với đề nghị này: "Con nói như vậy cũng đúng, nếu sinh nhiều hơn hai đứa con nói không chừng sẽ khiến hình hài của chúng biến dạng, nói không chừng sau đó sẽ khiến Tả Tư ly hôn với con bé đó." Cả cái nhà này nguyên lai đều vô nhân tính như vậy.

"Một kết cục đại viên mãn." Chi Lý kết luận.

"Đâu ra kết cục viên mãn chứ!" Kha Bố không khống chế được buột miệng hét lên.

Lưu Thanh nhìn về phía cậu, lúc này, Chi Lý không biết ghé vào tai Lưu Thanh cái gì, giọng rất nhỏ, Kha Bố khômg nghe thấy. Lưu Thanh lại chuyển hướng về phía Chi Lý, tựa hồ đang nhìn vào mắt hắn muốn xác nhận điều gì, vài giây sau, bà liền thở dài, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: "Lâu rồi không trở về, lại thay đổi nhiều như vậy." Tới tột cùng là bà đang nói cảnh hay nói người, chỉ có mình bà biết.

"Chi Lý, mấy ngày sau còn bồi ta đi vài nơi đi."

Là ý gì đây, Kha Bố không dám lên tiếng xác định, cũng không dám khẳng định.

Cậu đột nhiên nhớ tới giấc mơ của mình trong ngày đầu ở bệnh viện, mơ thấy đường hầm sâu hoắm kia.