Lăng Dương Lam phẫn nộ,ánh mắt mang đầy đau xót:”Là hắn bội tình bạc nghĩa, không phải ta!”

Vừa nói xong, y liền hối hận ngay lập tức, còn Phương Giáo Toàn thì vẫn nghệch mặt ra đó….

Lăng Dương Lam bình tĩnh phủi phủi áo rồi đứng lên, thanh âm vô cùng vững vàng:

“Mặc kệ ngươi nghĩ ta ra sao, ta không muốn ngươi yêu Lăng Tâm Phàm, là vì muốn tốt cho ngươi, ta sớm nhìn thấu cái tên đê tiện đó, nên không muốn ngươi bị lừa.”

Trong mắt của y bắn ra hận ý đối với Lăng Tâm Phàm:”Về phần ta và hắn, đó là do hắn cam tâm tình nguyện, ta chả cần cường bạo hay ép buộc gì cả, bởi vì hôm đó nhường Tiểu Thao cho ngươi, nên không ai bồi ta, mới ngoắc ngoắc đầu ngón út một chút, hắn liền lập tức thấy người sang bắt quàng làm họ,nhanh chóng tự nguyện mở đùi ra. Ngươi nghĩ hắn thanh thuần a, ngươi nên xem bộ dạng *** đãng của hắn khi ở trên giường, ta mới chạm hắn vài cái, hắn liền vội vã cởi quần áo ──”

Phương Giáo Toàn cầm lấy ấm trà, ném một cái vèo qua đầu y, hắn khí đến mức toàn thân phát run:”Ngươi câm mồm cho ta, loại chuyện ma quỷ này, chỉ có chính ngươi tin tưởng thôi, ta tuyệt đối sẽ không tin đâu! Mau cút cho ta, ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa, chúng ta từ nay về sau tuyệt giao.”

Lăng Dương Lam ngạo nghễ nhặt ấm trà lên: “Đồ đê tiện kia không đáng để chúng ta tuyệt giao.”

“Tên tiểu nhân như ngươi mới không đáng để ta kết giao, cút cho ta, mau cút! Ta thực hối hận vì đã quen ngươi, càng hối hận vì đã bị ngươi phá hủy hết thảy, sớm biết Lăng Tâm Phàm bị ngươi hành hạ như thế, ta đã đưa hắn về bên cạnh ta, bảo vệ hắn, cho hắn biết thế gian này không phải chỉ có loại nam nhân ghê tởm đáng giận như ngươi.”

Sắc mặt Lăng Dương Lam càng lúc càng khó coi, không nói một câu liền hung hăng rời đi, Phương Giáo Toàn tức giận ngồi ở trên ghế thở phì phò,còn đám tôi tớ thì chỉ dám im lặng thu thập đống đồ hỗn loạn trong đại sảnh.

Phương Giáo Toàn cảm thấy hối hận đến đau lòng.

Nếu sớm biết Lăng Tâm Phàm đã nhận hết ủy khuất,thì mình đã không cho người kia hồi hương, phải hảo hảo đem hắn giữ chặt ở bên người để chiếu cố, càng hối hận chính mình lúc ấy đã không hỏi cố hương của hắn ở nơi nào, hiện tại biển người mờ mịt, biết đi đâu tìm người đây, nếu phải cúi đầu hỏi Lăng Dương Lam, thì thà mình đi chết còn hơn.

Phương Giáo Toàn quyết định chủ ý, trước tiên phải âm thầm hỏi thăm đám tôi tớ của Lăng gia, nói không chừng sẽ biết được ít manh mối, sau đó hắn sẽ về quê đón Tâm Phàm về đây sinh sống.

“Cút, cút, cút, cút cho ta!”

Vào Phương gia, bị Phương Giáo Toàn khiến cho nhục nhã, Lăng Dương Lam về nhà trong tình trạng nhếch nhác, Tiểu Thao phải chủ động bám dính lấy y, mà cũng bị y rống to đuổi ra khỏi phòng, ngay cả Ô tổng quản cũng không thức thời tìm đến bẩm báo sự tình, làm cho tâm tình của y trở nên ác liệt đến cực điểm.

“Thiếu gia, là lão phu nhân đang náo loạn, chúng ta khuyên can không được.”

Ngụ ý, không phải hắn cố ý muốn tới phiền nhiễu Lăng Dương Lam, thật sự bởi vì lão phu nhân đang quá mức kích động, nên đành bất đắc chạy tới dĩ bẩm báo.

Lăng Dương Lam cảm thấy thật đau đầu, y sải bước đi đến phòng của mẫu thân, tuy cách một khoảng xa, nhưng cũng nghe được thanh âm đầy lo lắng của bà: “Tâm Phàm? Tâm Phàm rốt cuộc đã đi đâu? Ta có chuyện trọng yếu muốn nói với nó, sao nó còn chưa có trở về?”

Nhìn phản ứng của Phương Giáo Toàn,xem ra Lăng Tâm Phàm đã thật sự hồi hương, bất quá y vẫn cho người đứng trước cửa Phương phủ, chú ý xem Phương Giáo Toàn có đưa Lăng Tâm Phàm đi ra ngoài hay không, nói không chừng vẫn còn giấu người ở trong phòng, là hắn cố ý muốn lừa y, nên mới nói Lăng Tâm Phàm hồi hương.

Y đẩy nhẹ cửa phòng, vừa lúc đụng phải mẫu thân đang định mở cửa chạy ra ngoài, tiểu tư ở một bên ngăn cản, đang khuyên bà ngồi xuống. Y cảm thấy phiền lòng đến cực điểm: “Nương, ngồi đi, trời đã đã khuya rồi, người nên ngủ.”

Lão phu nhân thấy người vừa đến là Lăng Dương Lam, liền nhẹ nhàng thở ra, nắm ống tay áo của y nói: “Ngươi đã gặp Tâm Phàm chưa? Sao giờ này mà hắn vẫn chưa trở về?”

“Nương, ca ở bên ngoài làm việc buôn bán, không trở lại nữa đâu.”

“Vi sao không trở lại đây?”

Bà kích động kêu to: “Các ngươi vì sao lại không đi tìm hắn trở về, cha ngươi nói không được, ngươi cũng nói không được, ta hỏi nguyên do, cha ngươi cũng không chịu nói.”

Bởi vì y không muốn Lăng Tâm Phàm được cùng hưởng vinh hoa phú qúy. Sau khi phát triển sự nghiệp tại nơi này, Lăng Dương Lam lập tức đón cha mẹ lên ở chung, nhưng y đã nói với cha, tuyệt đối không được gọi Lăng Tâm Phàm lên đây, cha cũng đã gật đầu ngầm đồng ý.

Lúc trước y nói với cha, chỉ có thể chọn một đứa con tùy thị ở bên cạnh, xem cha muốn chọn người nào, cha bất đắc dĩ quyết định, đương nhiên sẽ không chọn con nuôi, mà phải chọn chính đứa con trai ruột.

“Nương, ca ở bên ngoài cũng rất khá, rất nhiều nam tử đối xử tốt với hắn mà.”

Y nói thật chanh chua,nhưng lão phu nhân nghe không ra ngụ ý sâu xa ấy, bà chần chờ hỏi: “Hắn ở bên ngoài sống thật sự tốt sao?”

“Tốt lắm.”

Lăng Dương Lam căn bản là không quan tâm Lăng Tâm Phàm chết hay sống, nghĩ tới hắn y lại cảm thấy đầy mình chua xót, hơn nữa Phương Giáo Toàn còn nói là y rất thích Lăng Tâm Phàm, làm cho y khó có thể chấp nhận, hắn ở trong lòng y cái gì cũng không phải, hắn không là cái gì cả

Lão phu nhân xoa khăn mặt, từ trong túi lấy ra một lá thư gần như đã nhàu nát:”Ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Tâm Phàm, ngươi đi gọi hắn trở về, cha ngươi nói muốn đưa thư này cho Tâm Phàm, lúc trước ta tìm mãi mà không thấy, hiện tại rốt cục cũng tìm được rồi, mau gọi hắn trở về, đưa thư cho hắn xem.”

Lăng Dương Lam cười lạnh nói: “Ca không biết chữ, sao cha lại rảnh rỗi viết thư cho hắn, nương, thư này không phải đưa cho Tâm Phàm đâu, có phải người đã lấy nhầm giấy trong thư phòng của ta?”

Lão phu nhân nóng giận: “Ta mới không có lấy nhầm đồ của ngươi, đứa nhỏ này sao cứ thích nói lung tung, thư này rõ ràng là cha ngươi gửi cho Tâm Phàm, ông ấy luôn miệng bảo là rất trọng yếu, nói nhất định phải giao cho Tâm Phàm.”

“Cha đã mất nhiều năm rồi, nương, ông ấy đã viết thư này lúc nào vậy?”

Giọng điệu Lăng Dương Lam thập phần châm chọc,nhưng lão phu nhân vẫn không hiểu, bà vội la lên: “Cha ngươi lúc nằm hấp hối bên giường đã giao cho ta, còn nói...... Còn nói......” Ánh mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ: “Cha ngươi lại ho khan, tuy không đứng dậy nổi,nhưng còn muốn ta dìu ông ấy.”

Bà lau nước mắt rồi nói tiếp: “Ban đêm rất lạnh, nhưng ông ấy vẫn kiên trì viết thư, ta nói ông ấy không cần viết, mau lên giường nghỉ ngơi, vậy mà ông ấy còn quay lại trách mắng ta, nói ta không hiểu là thư này quan trọng đến mức nào.”

Lăng Dương Lam đành nói cho có lệ: “Được rồi,thư này rất trọng yếu, nương cứ đưa ta, ta sẽ giao lại cho ca.”

Y tùy tay cầm lấy lá thư, mảnh giấy này gần như đã rách tung toé, có thể là nương vẫn luôn đặt ở bên người, nhưng bà lại quên lấy ra, hơn nữa đã trải qua nhiều năm,không biết có còn xem được nội dung hay không.

Ban đầu,Lăng Dương Lam vốn nghĩ đây là mảnh giấy mà nương đã tùy tiện lấy ở trên bàn, thế nhưng nhìn qua bút tích, chính xác là chữ của cha, bên trên còn có hai chữ Tâm Phàm xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể là khi đó thân thể cha không khoẻ, nên đành vội vã viết xuống.

Y mở phong thư, rút lá thư bên trong ra đọc, gương mặt nguyên bản vốn lãnh đạm, giờ đây mỗi khi đọc xong một hàng chữ, khí sắc liền trở nên ngưng trọng.

Tâm Phàm:

Ta sai lầm rồi, ta không nên bắt ngươi phải rời xa Dương Lam, lại càng không nên ép ngươi kết thân, làm cho Dương Lam tan nát cõi lòng, ta vẫn nghĩ đó sẽ là phương pháp tốt nhất khiến cho nó hoàn toàn hết hy vọng đối với ngươi.

Nhưng mà mấy năm qua, hành vi của nó càng lúc càng phóng đãng, nó đã hoàn toàn không nghe bất luận lời khuyên của kẻ nào nữa rồi, lại thường xuyên quan hệ với những người không đứng đắn, cho dù không còn ở cùng một chỗ với ngươi, nhưng nó vẫn nói với ta rằng nó không có khả năng kết thân.

Ngươi cầm thư của ta,rồi vào thành tìm đến Dương Lam, nó sẽ biết lúc trước chính là do ta tách các ngươi ra, không phải ngươi cố ý gạt bỏ nó, nếu có duyên, các ngươi còn có thể cùng nhau…..Nhưng nếu là vô duyên, cha chỉ có thể xin lỗi ngươi. Cha biết ngươi yêu Dương Lam còn hơn bản thân mình, cha lại đối với ngươi đưa ra lời yêu cầu thật tàn nhẫn, thậm chí còn không cho ngươi hỏi thăm tin tức của Dương Lam, không cho ngươi nhìn thấy nó.Lúc ta bảo ngươi không nên ở bên cạnh nó, đó mới là việc tốt cho Dương Lam, ngươi cũng rất tin việc này, nên đã không dám đến gặp nó nữa đúng không…

Cha làm như vậy thật sự là rất đê tiện, ngươi có thể tha thứ cho cha hay không? Mặc dù ngươi không phải là con ruột của ta, cũng là người mà ta thiếu nợ nhiều nhất, cha rất có lỗi với ngươi ──

Đến cuối cùng, bút tích đã nhem nhuốc đến mức xem không được nữa, Lăng Dương Lam vẫn còn sững sờ tại chỗ, hơi lạnh từ trong tim phát ra, y đọc lại bức thư thêm một lần nữa, một lần lại một lần, thẳng đến khi nước mắt tích ướt trên mảnh giấy, y mới cảm giác được,dường như tất cả thống khổ,chua xót cùng hận đời trong suốt bao năm,rốt cục cũng theo nước mắt khuynh tiết ra ngoài.

“A Lam, ngươi sao vậy? Bên trong thư viết đến chuyện gì không tốt sao?”

Lão phu nhân kinh hoảng chạy đến,Lăng Dương Lam nghẹn ngào lau khô nước mắt:”Không có, cha nói ông ấy rất nhớ ca,nên muốn gọi ca đến đây ở chung.”

Lão phu nhân gật đầu nói: “Rốt cục ông ấy cũng nghĩ thông suốt rồi, Tâm Phàm rất ngoan, hãy kêu Tâm Phàm đến đây ở với chúng ta.”

“Hảo, nương, ta lập tức đi đón Tâm Phàm, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.”

Lăng Dương Lam cầm theo phong thư, nhớ đến thái độ xấu xa của mình mấy ngày trước, y không khỏi lạnh cả người, nếu hắn vãn không chịu trở về thì sao? Lỡ như Tâm Phàm đã chết tâm rồi, thậm chí còn chán ghét mình, vậy mình nên làm sao đây?

Nhớ đến lời nói cùng những việc tồi tệ mà mình đã làm, thậm chí còn ở trước mặt hắn làm ra những việc ghê tởm cùng với Tiểu Thao, sự châm chọc và lãnh đạm của mình đã làm cho Tâm Phàm thống khổ đến phát khóc…

Toàn thân Lăng Dương Lam lạnh như băng, y không biết mình có còn cứu vãng được gì nữa hay không.

Nếu như nói với Tâm Phàm là y chưa bao giờ quên hắn, Tâm Phàm sẽ chịu tin sao? Hay hắn thà rằng tình nguyện ở cùng Phương Giáo Toàn, cũng không thèm nhìn mặt y nữa?