Việc cô ngả bài với Từ Khôn cũng truyền đến tai Hà San.

Bà giận gần chết, vội đi đến nơi ở của Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt tăng ca, khi trở về thì đã hơn mười giờ.

Cô vừa mở cửa ra đã thấy đèn đuốc sáng trưng, Hà San nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa.

Lâm Duyệt bị dọa chết khiếp, “Mẹ, sao mẹ tới mà không báo cho con một tiếng?”

Cô cúi đầu đổi giày, Hà San xem xét cô, “Sao về trễ thế, con làm gì?”

“Tăng ca ạ.” Lâm Duyệt liếc nhìn mẹ, “Mẹ lại có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì thì mẹ không thể đến à?”

Lâm Duyệt nghe được Hà San đang tức giận.

Khi bà nổi cáu thì toàn như vậy, nói chuyện kỳ quái, đâm chọc khiến đối phương á khẩu không trả lời được.

Cô buông tiếng thở dài.

Lúc này, cô vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện, vào phòng lấy áo ngủ, “Mẹ ngồi một lát, con đi tắm trước đã.”

Hà San đi theo cô, “Lâm Duyệt, con với Từ Khôn là như thế nào hả?”

Lâm Duyệt đã sớm đoán được mẹ mình đến vì chuyện này, “Không phải mẹ biết rồi sao ạ?”

Hà San tức giận đến không nói nên lời, “Ánh mắt con còn cao như thế? Người như vậy cũng không vừa mắt?”

Lâm Duyệt bất đắc dĩ, “Mẹ, kết hôn cũng không phải là ra chợ mua đồ ăn, chọn thứ thích hợp là được.”

“Không chọn cái thích hợp chẳng lẽ đi chọn cái không thích hợp để bản thân ngột ngạt? Mẹ nói cho con biết, con còn định như thế này đến bao giờ? Đã 29 tuổi đầu rồi, con định lần lữa đến bao giờ nữa?”

Lâm Duyệt cũng tức giận, cố gắng kiềm chế, “Quyền được chọn người mình thích của con vẫn phải có chứ?”

Hà San xì một tiếng, “Con thích ai? Ngôi sao trên báo hả? Thích thì có ích lợi gì, có thể làm cơm ăn không? Con đã lớn như vậy rồi, tại sao vẫn không để cho bố mẹ yên lòng vậy?”

“Con thế nào mà để bố mẹ lo lắng chứ?” Lâm Duyệt hơi cao giọng, “Công việc ổn định, phòng ở cũng mua, có chỗ nào cần bố mẹ phiền muộn đâu.”

“Con lo việc mua phòng này, mẹ đã sớm nhìn ra rồi, con căn bản là muốn tự do tự tại, có ý định không kết hôn, muốn chọc tức mẹ phải không?”

Lâm Duyệt không khỏi cảm thấy mệt mỏi, tự biết dù mình có nói thế nào cũng không thể thuyết phục mẹ, cũng không nói gì nữa, lấy quần áo đi về phía phòng tắm.

Mới đi được vài bước, cô đã bị Hà San giữ lại, “Con nói rõ ràng cho mẹ trước đã.”

“Con nói còn chưa đủ rõ ràng sao ạ, con muốn tìm người mình thích.”

“Tìm không ra thì sao?”

Lâm Duyệt cảm thấy mệt mỏi, niềm vui từ mối quan hệ đang dần cải thiện với Trần Lộc Xuyên trong mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói, “Tìm không ra thì con không kết hôn!”

Dứt lời, cô giãy tay thoát ra.

Tắm rửa xong, Hà San vẫn còn chưa đi, đang yên lặng đứng trước cửa sổ.

Bà nghe thấy tiếng bước chân, vội lau giọt nước vương trên khóe mắt.

Lâm Duyệt thoáng nhìn thấy, cô im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, giọng điệu cũng ôn hòa hơn, “Mẹ, về sau việc này mẹ đừng quan tâm nữa, tự con sẽ tìm.”

Hà San thấp giọng nói, “Để cho con tìm, còn không biết đến tháng nào năm nào nữa.”

“Nếu qua sinh nhật năm nay con vẫn không tìm được, con sẽ nghe mẹ đi xem mắt, được không?”

Hà San liếc nhìn cô, “Không cho phép con kén cá chọn canh nữa.”

Lâm Duyệt buông tiếng thở dài, “Đã muộn thế này rồi, hôm nay mẹ nghỉ lại chỗ con đi, con gọi điện cho bố.”

“Vậy không được, bố con có một thân một mình.”

Lâm Duyệt nhìn bà, “Nếu mẹ muốn về, để con lái xe đưa mẹ đi.”

Hà San nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, bà cũng không nhẫn tâm ép con gái mình.

Lâm Duyệt tìm áo ngủ cho bà, “Lần sau mẹ tới gọi điện cho con trước, đừng một mình ngồi giận dỗi.

Con cũng không thấy được, không phải là mẹ tức giận vô ích rồi sao?”

Hà San phì cười.

“Mẹ còn nói con không để mẹ bớt lo, mẹ xem chính mình cũng không biết tự thương lấy sức khỏe bản thân một tí.”

Hà San nghe thấy lời này cảm giác hưởng thụ, Lâm Duyệt lại ăn nói nhẹ nhàng, bao nhiêu tức giận của bà đều tiêu tan hết.

Tắt đèn trước khi ngủ, Hà San lại nhắc tới một chuyện, “Con cũng không gọi điện hỏi thăm Lâm Triển lấy một cái, hôm qua nó ra ngoài phỏng vấn bị người khác đánh.”

Lâm Duyệt cả kinh, “Nó bị thương có nặng không ạ?”

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.

Hôm qua mẹ với thím ba ở bệnh viện xem nó, hỏi nó có chuyện gì nhưng nó lại không chịu nói.

Con khá thân với thằng bé, quan tâm nó nhiều một chút.”

Lâm Duyệt nghe lời.

Hôm sau, Lâm Duyệt đưa mẹ về nhà, đến công ty rồi gọi điện cho Lâm Triển, hẹn bữa tối cùng đi ăn.

Kết quả, đến buổi tối, gặp nhau ở nhà hàng, cô thấy Lâm Triển mặt mũi bầm dập, trên trán còn quấn băng gạc, bộ dáng muốn tiều tụy bao nhiêu thì tiều tụy bấy nhiêu.

Lâm Duyệt hỏi cậu ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cậu ta có vẻ mặt hơi kì lạ, nhưng vẫn sống chết không chịu nói.

Lâm Duyệt dò xét sắc mặt của cậu ta, “Lần trước em nói có mục tiêu, chuyện này liên quan đến ‘mục tiêu’ đó phải không?”

Lâm Triển lúc này mới ngước mắt lên, “Vâng.”

Yên lặng một lát, cậu ta lại mở miệng, “Em thích một cô gái trong tổ tiết mục của tụi em.”

“Đây là chuyện tốt mà, sao em lại mặt ủ mày chau thế?”

Lâm Triển thở dài, “Tháng 8 năm ngoái cô ấy vào làm chỗ chúng em, vừa lên chính thức không được bao lâu.

Tổ tiết mục cần người thế chỗ trống, cô ấy bị giao việc đi.

Lúc chạy việc bên ngoài, cô ấy bị một kẻ phụ trách chỗ đó sàm sỡ.

Bên kia bưng bít để không phải lập biên bản, hôm qua lúc em đi phỏng vấn, gã ta còn đút lót em, em nhận lấy, sau đó đánh cho hắn một trận.hưở

Lâm Duyệt nghe vậy có cảm giác không biết làm sao, cậu nhóc này tính tình vẫn nóng nảy giống như trước kia, “Tên kia đánh thắng em à?”

Lâm Triển hất đầu, “Đừng thấy em bị thương nặng thế mà hiểu lầm, em cũng không cho tên khốn kia được hơn tí nào đâu.

Hơn nữa, em quay hết lại cả rồi, hắn ta động thủ trước, nếu dám gây sự với em, em đến công ty của hắn vạch trần!”

Lâm Duyệt nở nụ cười, “Vậy thì tốt rồi, hành hiệp trượng nghĩa, cô gái kia chắc chắn sẽ rất biết ơn em.”

Lâm Triển lập tức ủ rũ nhìn thức ăn, “Tốt cái gì chứ, hôm qua cô ấy đến thăm em, lúc ấy em đầu óc mơ hồ, chắc là bị tên khốn kia đánh cho hỏng não mất rồi, không kìm nổi mà thổ lộ với cô ấy.

Kết quả, cô ấy nói cho em biết cô ấy đã có bạn trai.”

Lâm Triển cúi đầu, mắt hơi đỏ lên, “Cũng đúng, cô ấy xinh đẹp như thế, có bạn trai cũng là bình thường.”

Lâm Duyệt cũng không biết nói gì hơn, đành an ủi, “Đừng buồn, còn rất nhiều thời gian, biết đâu có ngày nào đó cô bé đó chia tay với bạn trai thì sao?”

Lâm Triển trừng mắt nhìn cô, “Sao không nói tốt cho cô ấy được một chút thế?”

Lâm Duyệt nở nụ cười, “Vậy em muốn chị nói thế nào? Chúc cô ấy và bạn trai trăm năm hảo hợp?”

Lâm Triển bĩu môi, không nói gì.

Lúc ăn cơm, Lâm Triển nhắc tới chuyện của Từ Khôn, “Lại thất bại rồi à? Hôm qua ở bệnh viện, mẹ em với mẹ chị lải nhải suốt.” Lâm Triển nhìn cô, “Lâm Duyệt không nóng vội sao?”

Vừa mới giận dỗi, Lâm Triển không chịu gọi cô là “chị”, cuối cùng vẫn gọi thẳng tên cô.

“Chị không nóng vội.” Lâm Duyệt cười, “Chị cũng có đối tượng.”

***

Mấy ngày liên tiếp đều phải tăng ca, khó khăn lắm mới rảnh rỗi được hai ngày, lại nghe nói vườn hoa Giang thành đã nở, Lâm Duyệt dự định mời Trần Lộc Xuyên cùng đi chơi.

Kết quả, vừa sáng ra Triệu Thanh Nhã đã quấn lấy Trần Lộc Xuyên cả ngày, hỏi cái này cái nọ, cô đến cơ hội để nói cũng không có.

Bình thường, thời điểm giữa trưa rất bận rộn, mọi người ăn đồ gọi bên ngoài là xong.

Lúc không vội, họ mới tụm năm tụm ba đến nơi gần đó ăn cơm.

Mười hai giờ đúng, Triệu Thanh Nhã cuối cùng cũng hỏi xong, nhân cơ hội mời Trần Lộc Xuyên cùng đi ăn cơm.

Trần Lộc Xuyên tắt máy, nói, “Ừ.”

Triệu Thanh Nhã vui mừng khẽ nhướn lông mày, nhưng cô ta chưa mừng được bao lâu, Trần Lộc Xuyên đã đứng dậy, hỏi xem còn ai muốn cùng đi ăn cơm không.

Vương Bồi Nguyên là người đầu tiên hưởng ứng.

Lâm Duyệt lập tức mở khung chat, nhắn cho Sài Vi, “Đi theo giúp tớ.”

Một hàng sáu người, Triệu Thanh Nhã đứng phía trước, vẻ mặt mất hứng.

Sài Vi vui vẻ, ghé sát tai Lâm Duyệt, nhỏ giọng cười nói, “Cậu nói xem có phải Trần Lộc Xuyên cố ý không? Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thanh Nhã chứ?”

Sài Vi vẫn luôn không thích việc Triệu Thanh Nhã cư xử với đồng nghiệp nữ và đồng nghiệp nam là hai thái độ hoàn toàn khác nhau, nhân cơ hội trào phúng mấy câu.

Gọi món xong, mọi người bắt đầu tán gẫu.

Triệu Thanh Nhã nói, “Em vừa mới hỏi anh Đan, năm nay công ty có ưu đãi đi Đài Loan, mọi người có định tổ chức du lịch theo đoàn không?”

Lâm Duyệt hiện tại đang phụ trách “Bổ Thiên”, sắp tới lại có hai hạng mục tiến vào hoạt động nữa, chưa kể đến tháng năm Sài Vi sẽ kết hôn.

Trước mắt, nửa năm tới cô hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Vương Bồi Nguyên tiếu đáp, “Lời của em Thanh Nhã chắc chắn không thể chối từ.”

Triệu Thanh Nhã cười cười, lại hỏi mấy người Lâm Duyệt, cuối cùng nhắm đến Trần Lộc Xuyên, “Anh Xuyên, còn anh thì sao?”

Trần Lộc Xuyên cười đáp, “Sắp tới, bạn anh sẽ kết hôn.”

“Anh tham gia hôn lễ xong sẽ đi chứ?”

Trần Lộc Xuyên cười cười, “Để sau rồi nói.”

Triệu Thanh Nhã thu ý cười lại, cúi đầu uống trà.

Một lát sau, cô ta lại mở miệng, “Chị Sài Vi, chị cũng sắp kết hôn phải không?”

Sài Vi liếc mắt nhìn cô ta, ”Tháng năm.”

Triệu Thanh Nhã cười nói, “Lúc em mới vào công ty, chị Sài Vi vẫn còn cùng chị Lâm Duyệt xem mắt khắp nơi, không ngờ đảo mắt một cái đã sắp kết hôn rồi.” Nói xong, cô ta liếc nhìn Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt bị cô ta liếc mắt, trong lòng đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Triệu Thanh Nhã dừng một chút, bắt đầu chuyển giọng, “Vậy chị Lâm Duyệt đã có tin tốt chưa?”

Lâm Duyệt vẫn nở nụ cười thản nhiên, “Vẫn chưa có.”

Triệu Thanh Nhã một tay chống má, một tay khuấy ly trà, cười nói, “Kỳ thực, mấy hôm trước em đi ăn ở nhà hàng Hổ Phách, thấy chị Lâm Duyệt.”

Lâm Duyệt cười cười, “Chị không để ý, sao lúc ấy em không chào hỏi?”

“Không phải lúc ấy chị Lâm Duyệt đang ở cùng bạn trai sao, em không dám quấy rầy.”

Lâm Duyệt ngẩn ra, Sài Vi cười một tiếng, “Lâm Duyệt, cậu có bạn trai? Sao tớ không nghe nói gì?”

Lâm Duyệt không khỏi liếc mắt nhìn Trần Lộc Xuyên một cái, ai ngờ đúng lúc anh cũng đang nhìn sang, cô vội vàng thu ánh mắt lại, cười nói, “Không phải bạn trai, là một người bạn thôi.”

“Thật không? Em thấy chị Lâm Duyệt và anh ấy rất thân thiết, còn tưởng là bạn trai.

Nếu em hiểu lầm, chị đừng lấy làm phiền lòng nha.”

Lâm Duyệt chỉ có thể lắc đầu, “Không sao.”

Sài Vi hơi nhíu mày, cười nói, “Thanh Nhã, còn em thì sao?”

“Em à, chính em cũng không nóng vội, nhưng mà bố mẹ em đã bắt đầu thúc giục rồi, tuần tới còn sắp xếp cho em gặp mặt một người tốt nghiệp ở Thanh Hoa.” Ánh mắt của cô ta như có như không dừng trên mặt Lâm Duyệt, “Em trải nghiệm qua cảm giác đi xem mặt, thực sự rất bội phục chị Sài Vi và chị Lâm Duyệt.

Em nghe nói, bây giờ xem mắt cũng rất khó khăn, có khi cùng lúc phải gặp mặt tận mấy người, có hi vọng với ai thì tiến tới với người đó.” Cô ta ngừng một chút, nhìn về phía Lâm Duyệt, “Chị Lâm Duyệt, có phải thế không?”

Lâm Duyệt trên mặt vẫn giữ nét tươi cười, song giọng nói đã lạnh đi vài phần, “Người khác thì chị không biết, nhưng chị thì chưa từng như vậy.”

Triệu Thanh Nhã cười như có như không, “Thật vậy ạ?”

Vừa dứt lời, Trần Lộc Xuyên nãy giờ vẫn im lặng không nói bỗng nhiên mở miệng, “Anh thấy cho dù cùng lúc gặp mặt mấy người cũng không có gì đáng chỉ trích.

Xem mắt không phải là yêu đương, chỉ coi như bạn bè làm quen thôi.

Anh ở nước ngoài vài năm, trong văn hóa của họ, giai đoạn tiếp xúc này thậm chí còn không được tính là hẹn hò.”

Mọi người nhất thời đều im lặng.

Triệu Thanh Nhã cười cười, vẻ mặt hơi xấu hổ, đứng dậy nói, “Em đi giục nhân viên, họ đưa đồ ăn lên chậm quá.”.