Ly khai ngày đó đến nay đã được 4 tháng, khí trời nóng bức mùa hạ đã thay bằng mùa thu cô quạnh, mát mẻ hơn nhiều, mà rất nhiều ký ức càng thêm khắc sâu đột ngột hiện ra, biến thành một bộ phận của thân thể. Có đôi khi là một bóng lưng nào đó, một câu nói, thậm chí là một giọng điệu giống nhau cũng có thể nhượng đại não lập tức nhớ về thời gian cùng chung sống với nhau. Chỉ cảm thấy tại ảo cảnh của kí ức, người nọ luôn dùng ánh mắt nóng rực, bất quá là một chuyện hết sức bình thường, nhưng nhượng người không thể không để tâm. Là từ thời gian nào bắt đầu ni? Không rõ, không rõ ràng, không có cách nào quên đi được.

“Vĩnh Thanh, anh lại thẩn thờ!” Vị hôn thê Nhuế Lâm bất mãn cọ cọ bộ ngực trơn truột.

Lấy lại tinh thần, ôm cánh tay Nhuế Lâm, nhìn khuôn mặt vị hôn thê tỏ ra thần tình bất mãn, Kỳ Vĩnh Thanh cười cười giải thích: “Anh đang suy nghĩ đến công việc a…” Khi cùng người khác hoan ái, cũng vô pháp khống chế về hồi ức tiêu hồn đãng phách đêm đó, cuối cùng ngay lúc cao trào lại hiện ra khuôn mặt của Tịnh Dật, rõ ràng bản thân không phải là GAY. Đêm đó, tính toán gì chứ? Bọn họ chỉ là cùng nhau chơi một trò chơi? Tự nhiên là vậy mà, Tịnh Dật với mình bất đồng giới tính.

“… Nhớ đến việc này lại một mực tưởng nhớ…” Nhỏ giọng thì thầm, không  để ý đến nữ nhân bởi vì mệt mỏi mà rã rời ngủ say, Kỳ Vĩnh Thanh không ngủ, khắp phòng tản mát quang mang trắng noãn của tiểu dạ đăng, giống như đang nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sạch sẽ lưu loát của Tịnh Dật, bất luận thế nào, hắn đều là một hảo bằng hữu tốt.

Vào thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng nhìn thấy tiêu đề ngay trang đầu của tạp chí, “Ảnh đế Tịch Dật mắc bệnh tuyên bố rời khỏi giới an dưỡng, ngày quay về không rõ…”, vốn tưởng tin tức bát quái, lật xem các quyển tạp chí sau đó, mơ hồ cảm thấy có đều không đúng, không có lửa làm sao có khói. Nhớ lại từ ngày đó đến nay mình chưa hề gặp qua đối phương, mà đối phương cũng không liên lạc điện thoại với mình. Tuy rằng vốn công tác hai người tuy không phi thường thân thiết, nửa năm không gặp qua cũng không quá ngạc nhiên, thế nhưng… Lại hội rất lưu ý…

Kì lạ, điện thoại di động lại reo.

“Uy?” Uể oải, giọng nói khàn khàn, tựa hồ có điểm không giống…

“A! Tịch Dật, là ngươi phải không?” Giả vờ dò hỏi như không có việc gì.

“… Vĩnh Thanh…” Tuy có cảm giác xa lạ nhưng đây xác thực là thanh âm của Tịnh Dật.

“Ngươi làm sao vậy? Ta đã xem qua tạp chí cũng rất lo…”

“… Buổi tối hôm đó… Ngươi nghĩ như thế nào…” Tịch Dật suy tư một lúc rồi nói, giống như hài tử đang cắn lấy ngón tay…

Như vậy mà chấp vấn… Là ý gì đây? Suy nghĩ như thế nào ư? Đúng là nghĩ nhớ  đến hắn thì sao, nhớ buổi tối hôm đó thì sao. Là muốn giải thích rõ ràng buổi tối hôm đó sao, hay là muốn tìm một lối thoát… Kỳ Vĩnh Thanh phá lệ cẩn cẩn dực dực nói: “Ngày đó a… Chúng ta chúng ta không phải đều say khướt sao, ừ, ta minh bạch ý tứ của ngươi a! Ta sẽ nhanh chóng kết hôn, ha hả, chuyện này chúng ta hãy quên đi!” Nhắc đến chính là Tịnh Dật chủ động, hắn chỉ vui đùa một chút, hai nam nhân làm sao có khả năng…

“…” Thật lâu không có hồi âm.

“Uy? Uy? Tịch Dật? Uy? Tịch Dật?” Không ai trả lời, ngược lại phát ra thanh âm treo máy, Kỳ Vĩnh Thanh buồn bực nhìn điện thoại di động, mới nhớ đến Tịnh Dật còn chưa trả lời, “Bị bệnh lãnh đạm sao” … Thật kỳ quái…

Tắt điện thoại di động, bàn tay chậm rãi xoa xoa vùng bụng hở hang, sắc mặt Tịnh Dật tiều tụy nằm trên giường bệnh, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, u buồn nhìn dáng người không thích hợp do cốt nhục của chính mình, trong bụng thai nhi đang cử động. Đợi điện thoại, hắn vốn chờ người kia hiểu rõ mọi chuyện, sẽ đem tin tức này nói cho hắn biết, đến cuối cùng cũng là: ” Ta sẽ nhanh chóng kết hôn, ha hả, chuyện này chúng ta hãy quên đi!” Trả lời thuyết phục như thế, kết hôn sao, tin tức này cũng không thể coi là một tin tốt.

Hài tử này thì tính toán sao đây? Chứng cứ ràng buộc? Tịnh Dật chỉ hy vọng hài tử được người yêu thương, không muốn đem nó để đạt được mục đích của mình.

Đã định trước sẽ thất bại! Như vậy nhiều năm, sao có khả năng không biết chứ, Kỳ Vĩnh Thanh đối với đồng tính luyến chưa từng có hứng thú, đêm điên cuồng đó trong mắt hắn, chỉ là một ngôi sao phóng đãng không kiềm chế chính mình thôi. Hắn không hề minh bạch, nếu hiểu rõ, hắn hội đính hôn… Dù cho đối với chính mình có chút tình cảm đặc thù cũng sẽ không hời hợt mà nói quên đi đêm đó.

Sớm đã đoán được tất cả mọi chuyện, nhưng chính mình vẫn chưa từ bỏ ý định dò thám thử, rồi cũng quay trở lại cảm giác cô đơn, tịch mịch mà thôi. Biết là không có khả năng cùng một chỗ, cũng không có khả năng ái thượng ai khác, vì vậy khi biết chính mình mang thai mới có thể mạo hiểm lưu lại hài tử này. Nam nhân sinh tử, rất kỳ quái đi, Tịnh Dật cũng không biết bản thân mình có năng lực như vậy, hắn buông tha hết thải sự nghiệp để dưỡng thai cũng là xuất phát từ chấp niệm này.

Không muốn nghĩ đến, nếu không nghe hắn nói, bản thân sẽ hội tịch mịch.

Hắn nói người không có mộng tưởng cũng có thể sống sót như động vật, đúng là như vậy có thể.