Lúc ra về, bà chủ mang ý cười chế nhạo bọn họ, kêu bọn họ sớm kết hôn một chút, sớm sinh quý tử. Hạ Tâm Trữ cũng sẽ tự động rời khỏi công việc làm thêm ở quán ăn sáng.

"Anh đừng để ý lời nói của bà chủ, bà ấy rất thích nói giỡn." Vẻ mặt cô xấu hổ, áy náy nói với Mạc Thiên Hòa bên cạnh.

"Anh thực cảm kích lời chúc phúc của bà ấy." Mạc Thiên Hòa thật sâu nhìn cô một cái, dắt tay của cô, khóe miệng khẽ nhếch.

Hạ Tâm Trữ nhất thời đỏ mặt, không biết nên tiếp thế nào mới tốt.

"Em cảm thấy khi nào chúng ta kết hôn thì tốt?" Anh nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, không để nguội, thừa dịp còn nóng liền nhân cơ hội mở miệng hỏi.

"Đừng có nói giỡn." Mặt của cô tựa hồ càng đỏ hơn.

"Anh là nghiêm túc, không phải nói giỡn." Anh nhẹ nhíu mày: "Hay là em muốn anh cầu hôn với em, em mới có thể cho rằng anh là nghiêm túc?" Nói xong, anh làm bộ quỳ xuống làm cô sợ tới mức nhanh chóng giữ chặt anh.

"Này, đừng làm bậy."

Anh vừa rồi hôn cô ở trong quán ăn sáng trước mặt mọi người vẫn chưa đủ sao? Hiện tại thế nhưng còn muốn ở trên đường người đến người đi quỳ xuống cầu hôn cô! Muốn nổi tiếng cũng không cần dùng loại phương pháp này chứ?

"Vậy em có nguyện ý gả cho anh không?" Anh ung dung ngóng nhìn cô, mỉm cười hỏi.

"Cái người này chẳng giống như đang cầu hôn, giống như uy hiếp hơn." Hạ Tâm Trữ nhìn anh, khẽ chau mày.

"Cho nên anh mới hỏi em có cần anh quỳ xuống cầu hôn không mà." Anh cười nói, cười đến vẻ mặt gian trá giảo hoạt, bộ dáng giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Anh không cần để ý chuyện tối hôm qua." Lắc lắc đầu, cô không cần anh bởi vì trách nhiệm mà cưới cô.

"Anh đương nhiên phải để ý, bởi vì việc này giúp anh có thể danh chính ngôn thuận đòi em gả cho anh." Thu hồi khuôn mặt tươi cười thoải mái khôi hài, Mạc Thiên Hòa lấy vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc hướng cô cầu hôn: "Em nguyện ý gả cho anh không? Tâm Trữ?"

Hạ Tâm Trữ phải liều mình kiếm chế, mới không làm cho ba chữ "Em nguyện ý" thốt ra.

Cho tới bây giờ không có người nào giống anh cho cô nhiều cảm động như vậy. Cô muốn không để ý hết thảy tin tưởng anh, đi theo anh, dựa vào anh, yêu anh. Mới hai ba ngày mà thôi, cả người, cả tâm của cô đều hoàn toàn luân hãm (rơi vào tay anh ấy =]]).

Cảm giác luyến ái này tới vừa nhanh vừa vội, có chút dọa người – không, phải nói là thực dọa người mới đúng. Nhưng khiến cô ngoài ý muốn chính là, cô lại một chút cũng không sợ hãi, chỉ có dạt dào hạnh phúc cùng cảm động.

Chỉ tiếc những hạnh phúc cùng cảm động này vẫn không đủ để khiến cô quên đi mình còn có một cơn ác mộng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được.

"Em thực thích anh Mạc Thiên Hòa, nhưng em không thể gả cho anh." Cô chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt.

"Vì sao?" Anh nhìn cô chăm chú.

Bởi vì cô có cái động không đáy phải bổ (bổ sung), một mình cô chịu khổ đủ rồi, không thể kéo anh xuống nước.

"Bởi vì chúng ta vừa quen biết không lâu." Cô suy nghĩ ra một lý do mà người ta có thể chấp nhận.

"Chúng ta đã quen biết mười năm."

"Cái loại quen biết sơ sơ này không thể xem như quen biết."

"Vậy muốn quen biết như thế nào mới gọi là quen biết, đã có quan hệ thân mật sao? Chúng ta cũng có mà."

Mặt của cô át chế không được đỏ cả lên.

"Mạc Thiên Hòa, về chuyện tối hôm qua –" Cô cúi đầu, do dự mở miệng.

"Nếu em muốn nói đó là trường hợp ngoài ý muốn, anh sẽ thực tức giận." Anh ôn nhu đánh gãy lời cô, lôi kéo tay cô tiếp tục đi về phía chỗ anh dừng xe: "Anh thích em, Tâm Trữ. Anh nghĩ em cũng có cảm giác giống như vậy với anh. Nếu không tối hôm qua em cũng sẽ không giao chính mình cho anh, đúng hay không?"

Cô trầm mặc không nói, nhưng coi như là cam chịu.

"Anh không biết là nguyên nhân gì khiến em không muốn nhận lời cầu hôn của anh, nhưng là anh biết, tuyệt đối không phải vì quen biết chưa lâu như lời em nói. Anh không muốn bức em nói cho anh nguyên nhân thực sự, nhưng anh sẽ kiên nhẫn chờ em chủ động nói cho anh, để anh cùng em hoặc giúp em giải quyết vấn đề em lo lắng." Anh dịu dàng nói với cô, ưng thuận hứa hẹn với cô.

Hạ Tâm Trữ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, tầm mắt trước mặt tựa hồ trở nên có một chút mơ hồ.

Anh dừng chân lại, mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi vào trong xe. Sau khi thay cô đóng cửa xe, mới vào ngồi trên ghế lái.

"Hiện tại muốn đi chỗ nào?" Anh hỏi cô.

"Em có một công việc phải đi phỏng vấn, anh có thể đưa em đến đó không?"

Anh khẽ chau mày: "Lại là công việc làm thêm sao?"

"Không phải, là một công việc chính chức."

Anh lập tức buông mày ra, gật đầu tán thành: "Chỉ cần có công việc chính thức, em sẽ không phải làm thêm nữa. Anh không muốn em quá vất vả."

"Em thấy không sao. Công việc ở quán ăn sáng mỗi ngày chỉ có hai giờ, lớp dạy dương cầm cũng chỉ có hai, tư, năm, làm việc giúp đỡ tại nhà hàng em cũng chỉ nhận làm vào ngày nghỉ, chỉ cần thời gian không trùng nhau thì không sao."

"Nghe ý tứ trong lời của em, cho dù em tìm được công việc ban ngày, cũng không định bỏ những công việc làm thêm?" Lông mày Mạc Thiên Hòa nhíu chặt, ẩn nhẫn tức giận.

Cô gật đầu.

"Em muốn làm cho mình mệt mỏi chết sao?" Anh trầm giọng hỏi.

"Em biết cực hạn của mình ở đâu, sẽ không làm mình mệt mỏi ngã quỵ.”

"Chờ em mệt ngã thì không còn kịp rồi!" Anh rốt cục là nhịn không được rít gào ra tiếng.

Bên trong xe đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mặc. Cả người Mạc Thiên Hòa cứng ngắc thiếu chút nữa tự tát mình một cái. Anh có tức giận không khống chế được thế nào đi nữa, cũng không nên lớn tiếng rít gào ở trước mặt cô chứ.

"Thực xin lỗi." Anh lập tức giải thích.

Hạ Tâm Trữ lắc lắc đầu, không trách anh. Cô biết anh là bởi vì quan tâm cô mới có thể tức giận như vậy.

Mạc Thiên Hòa thật sâu hít một hơi, thu thập lại bình tĩnh cùng ôn nhu.

"Anh ở bên cạnh em, chẳng lẽ em cũng không thể học ỷ lại anh một chút sao?" Anh thở dài hỏi cô.

"Em đang học đây, bằng không sao lại mở miệng bảo anh chở em đi phỏng vấn? Có thể đưa em đến đó chứ?" Cô mỉm cười nói, khéo léo chuyển đề tài đi.

Lông mày Mạc Thiên Hòa nhíu chặt nhìn cô, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ lại áp lực, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói. Chẳng qua cuối cùng lại là hoá thành một tiếng than nhẹ thỏa hiệp, khởi động xe, quay đầu hỏi: "Địa chỉ?"

"Phía nam đường Trùng Khánh số xx."

Mạc Thiên Hòa trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút, bởi vì đĩa chỉ này quen thuộc tới mức có thể đọc làu làu.

"Em nói phía nam đường Trùng Khánh số xx?" Anh muốn xác định chính mình không có nghe sai.

"Uh."

"Tên công ty là gì?"

"Nguyên Thiên Sáng Ý."

Mạc Thiên Hòa bất động thanh sắc lái xe tiến vào trong dòng xe cộ, trong lòng không ngừng cảm tạ sự an bài khéo léo của ông trời, thế nhưng an bài cô lựa chọn công ty của anh để làm việc. Thật sự là đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Về sau, anh sẽ không sợ ngoài tầm tay với không chiếu cố được cô.

"Em muốn đi nhận chức vụ gì?" Anh hỏi, tính liên lạc bộ phận nhân sự liền để cô vô điều kiện trúng tuyển.

"Trợ lý hành chính."

Nguyên lai là trợ lý hành chính, xem ra cô là anh hùng không có đất dụng võ.

"Nghe qua chức vị em muốn nhận này không khó, lấy điều kiện của em thật có thể dễ dàng nắm được."

"Nếu em có được sự tự tin như anh thì tốt rồi." Cô nhìn anh một cái, nhẹ giọng thở dài.

"Làm sao vậy?" Anh nghi hoặc hỏi: "Công việc trợ lý hành chính này hẳn là không cần kiểm tra, em đang lo lắng cái gì?"

"Bằng cấp."

"Bằng cấp?"

"Em chưa tốt nghiệp đại học."

Mạc Thiên Hòa có chút giật mình. Như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nghe một câu như thế. Chưa tốt nghiệp đại học? Anh nhớ rõ kỳ thi trung học năm đó, cô hình như là thi đậu điểm cao nhất miền Bắc, tư chất như vậy sao lại có thể chưa tốt nghiệp đại học? Anh đột nhiên giật mình hiểu ra.

"Bởi vì tình hình kinh tế trong nhà xảy ra vấn đề, cho nên mới khiến em không có biện pháp học xong đại học sao?"

"Uh."

"Sau khi ra xã hội có công việc và thu nhập, em không nghĩ tới học nốt phần còn lại sao?"

"Có nghĩ tới."

"Nhưng?"

Cô bỗng nhiên trầm mặc xuống.

"Lại là nguyên nhân khiến em không có biện pháp gả cho anh, lại không thể nói cho anh?" Anh đoán.

"Thực xin lỗi." Cô nói.

Anh lắc lắc đầu: "Em biết không? Bằng cấp đại học tại công ty khác có lẽ là một vấn đề, nhưng tại Nguyên Thiên Sáng Ý sẽ không thành vấn đề. Bởi vì người lãnh đạo trực tiếp ở công ty bọn họ từ trước đến nay lấy việc chỉ cần có tài liền có thể làm việc, trong công ty có rất nhiều người không có bằng cấp đại học."

"Thật vậy chăng?" Hạ Tâm Trữ kinh hỉ hỏi: "Sao anh lại biết?"

Anh có chút đăm chiêu nhìn cô một cái, không có trả lời vấn đề của cô.

"Để anh đoán xem em đối với công ty Nguyên Thiên Sáng Ý này hiểu biết bao nhiêu. Uh, trừ biết bọn họ thiếu trợ lý hành chính ra, đại khái còn gì không?" Anh nói.

"Mới không thảm như vậy." Cô lườm anh một cái, hoàn toàn phát huy trí nhớ siêu cường của mình: "Em ở trên internet xem qua phần giới thiệu vắn tắt của công ty bọn họ biết đó là một công ty quảng cáo vừa thành lập. Trụ sở thiết lập ở nước Mỹ, trước mắt trừ ở Đài Loan, Hongkong, Thượng Hải cùng Singapore đều có chi nhánh của công ty, kết hợp kinh doanh quảng cáo, quảng cáo trên internet cùng phục vụ quan hệ xã hội là những hạng mục phục vụ chính."

"Hiểu biết không tồi."

Cô đối anh cong môi mỉm cười: "Trí nhớ của em tốt lắm."

"Trên internet không nhắc đến bất cứ điều gì về chủ công ty sao?"

"Nói thực ra em không chú ý." Cô cười gượng lắc đầu: "Dù sao công việc em muốn nhận chỉ là trợ lý hành chính nho nhỏ, hẩn là không cần phải quan tâm những chuyện như ông chủ lớn xa tận chân trời tên là gì, nhà ở nước Mỹ hay là Singapore, năm nay bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa, có mấy con rồi chứ? Nếu mấy việc này là nhân viên công ty phải biết đến, em nghĩ, chờ sau khi em trúng tuyển đi tìm hiểu cũng chưa muộn."

"Nói như vậy cũng đúng." Mạc Thiên Hòa nhịn không được cười nói: "Vậy chờ sau khi em trúng tuyển, em lại đi tìm hiểu xem." Sau đó, đợi lát nữa chấn động đi.

******

Mạc Thiên Hòa đang cùng cấp dưới chỉnh sửa lại hợp đồng quảng cáo của một xí nghiệp xuyên quốc gia. Di động đặt trên bàn hội nghị đột nhiên rung lên, anh chỉ nhìn trạng thái trên di động môt cái, liền lập tức cầm lấy điện thoại đứng dậy nói: "Các cậu tiếp tục." Sau đó đi ra phòng hội nghị tiếp điện thoại.

"Alo?" Anh mới nói tiếng alo, đầu bên kia điện thoại tức truyền đến thanh âm mừng rỡ như điên của Hạ Tâm Trữ.

"Mạc Thiên Hòa, em nói cho anh, em trúng tuyển rồi!"

Anh không tự chủ được nâng miệng mỉm cười, đối với kết quả này một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.

"Chúc mừng, chúng ta cùng ăn cơm chúc mừng có được không?" Anh cười hỏi.

"Không được."

"Vì sao?" Anh đột nhiên nhíu mày: "Hiện tại em đang ở đâu?"

"Trên xe buýt. Ông chủ tiệm sửa xe gọi điện thoại cho em, xe em đã sửa xong rồi, em phải đi lấy xe."

Mạc Thiên Hòa nghe vậy, mày nhíu lại càng chặt. Tuy sớm nghe cô nói qua xe máy của cô bị hỏng, nhưng anh nghĩ tới nên hoàn toàn thanh toán cái loại xe hỏng này đi, không nghĩ tới lại còn tu sửa được.

Anh sơ suất quá, sớm biết như vậy, anh đã nghĩ biện pháp đi đến nơi cô sửa xe, sau đó bỏ chút tiền bảo ông chủ biến nó thành sắt vụn.

"Bây giờ em còn muốn xe máy làm cái gì? Mặc kệ em muốn đi chỗ nào, anh đều sẽ lái xe chở em đi, làm tài xế riêng cho em." Anh cười nói thử.

Cô đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Em mới không có tiền mời tài xế."

"Tất cả đều là phục vụ miễn phí."

"Trên đời không có ăn cơm không trả tiền, những lời này em đã nghe qua." Cô cười trả lời.

"Cũng đúng, vậy em liền lấy thân báo đáp gả cho anh hồi báo là được." Anh mặt dày nói.

Cô nghe vậy, trong khoảnh khắc cười đến càng vui vẻ, hoàn toàn xem là anh đang nói giỡn.

"Em chỉ là muốn nói với anh chuyện em trúng tuyển mà thôi, không có việc gì, em phải cúp điện thoại, phải tiết kiệm tiền điện thoại."

Trong chốc lát, anh thu hồi tiếng cười nói.

"Anh gọi cho em." Anh lập tức tiếp lời, sau đó ngắt điện thoại trước rồi gọi lại cho cô: "Alo?"

"Anh thật đúng là gọi đến." Cô ở bên kia điện thoại cười ra tiếng: "Còn có chuyện gì muốn nói?

"Không có việc gì cũng không thể tìm em nói chuyện phiếm sao?"

"Thời gian đi làm lại đục nước béo cò, cẩn thận bị ông chủ thấy được, nướng anh thành cá mực."

"Anh sẽ không để mình thành cá mực, em yên tâm."

"Oa, anh có công ty riêng của mình sao? Sao chưa từng nghe anh nói qua?" Cô kinh ngạc kêu lên.

"Anh lại không hỏi."

"Đáng giận, sớm biết vậy em cũng không cần nghiêm túc đi tìm công việc như vậy, tới công ty anh làm việc là xong." Cô nói đùa, dùng ngữ khí ảo não để nói. (Thảo Hà: Nghe hai người này nói chuyện mình muốn lật bàn!!!)

"Em không phải mới vừa nói trên đời không có việc ăn cơm không trả tiền? Nếu muốn dựa vào quan hệ tới công ty anh đi làm, liền phải lấy thân báo đáp." Anh nắm chắc cơ hội, tận dụng triệt để.

"Anh thực chính là muốn kết hôn đến điên rồi phải không?" Cô nhịn không được cười nói.

"Sai, chính xác phải nói là muốn cưới em đến điên rồi mới đúng."

Bên kia điên thoại đột nhiên im lặng xuống.

"Buổi tối cùng đi ăn cơm chúc mừng em tìm được công việc, được không?" Anh làm như không có việc gì hưng phấn hỏi.

"Nhưng buổi tối em đã đáp ứng người khác đi giúp chút việc."

"Vậy sao? Quên đi." Cảm xúc hưng phấn lập tức rớt xuống đáy cốc.

"Đổi thành ngày mai chúc mừng được không?" Cô chủ động nói.

"Nếu ngày mai cũng có người tìm em đi giúp làm việc thì sao?"

"Vậy..."

Cô lại đang lo lắng. Nguyên lai đối với cô mà nói, anh so ra thực kém quan trọng hơn mấy trăm đồng tiền thu vào. Mạc Thiên Hòa áp chế một tiếng thở dài, cảm thấy kinh ngạc với chuyện mình vì sự việc sớm biết trước này mà bi thương.

"Không nên phiền não, dù sao anh sớm biết đối với em mà nói, kiếm tiền so với chuyện gì đều quan trọng hơn." Anh thả cô một cửa, cũng tự thả mình một ngựa: "Anh phải đi họp, em tự mình lái xe cẩn thận một chút. Không nói nữa, bye." Nói xong, đã không còn tâm tình nói chuyện phiếm anh cắt đứt điện thoại, xoay người trở về phòng hội nghị, đầu nhập trí tuệ kích động trong phòng họp. (tức là chuyên tâm dô cuộc họp, ko nghĩ gì nữa)

Đầu bên kia điện thoại Hạ Tâm Trữ nắm chiếc di động đã ngắt, ngơ ngác ngồi ở trên xe buýt.

Anh có phải là tức giận không? Cô không tự chủ được nghĩ, anh hảo tâm hảo ý muốn giúp cô chúc mừng tìm được công việc, cô chưa nói một tiếng cám ơn đã đành, lại còn vì không xác định có thể nhận công việc hay không mà do dự chưa quyết. Khó trách anh nói kiếm tiền đối với cô mà nói so với chuyện gì đều quan trọng hơn.

Anh nhất định tức giận. Cô phải gọi điện thoại nói tiếng xin lỗi với anh, sau đó nói với anh đổi thành ngày mai chúc mừng không có vấn đề gì. Cô sẽ để dành thời gian cho anh.

Đúng vậy, liền làm như vậy. Cô đối chính mình gật gật đầu, lập tức cúi đầu nhấn điện thoại, nhưng trong khoảnh khắc đó đột nhiên nghĩ đến lời nói của anh trước khi ngắt điện thoại – Anh phải đi họp...

Anh phải họp, hiện tại cô gọi tới có thể quấy rầy tới anh hay không?

Gửi tin nhắn là được.

Vì thế, cô liền nhắn tin cho anh. Nội dung là: Ngày mai chúc mừng không vấn đề.

Không nghĩ tới trong chốc lát cô liền nhận được tin nhắn đáp lại. Nội dung là: Thực xin lỗi, ngày mai đến lượt anh có vấn đề.

Cô xem nội dung anh trả lời, tâm tình không tự chủ được nản lòng. Anh thực sự tức giận. Hiện tại cô nên làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ đây? Chỉ có thể chờ anh hết giận chút rồi nói sau.

Vì thế lại nhắn trở lại cho anh, nội dung là: Không sao, vậy hôm nào đi.

Lúc này cô đợi hồi lâu, thủy chung không đợi được tin hồi âm của anh. Cô than nhẹ một hơi, tâm tình không khỏi lại đi xuống một chút. Anh thực sự tức giận.

******

Cô từ nhà hàng tan ca trở về nhà Mạc Thiên Hòa thì thời gian đã quá mười một giờ. Trong phòng một mảnh trầm tĩnh tối đen, ngay cả một ngọn đèn cũng chưa mở.

Nhẹ nhàng bật đèn trong phòng khách, cô nghi hoặc nhìn căn phòng yên lặng một chút, hoài nghi Mạc Thiên Hòa bởi vì giận cô, giận tới ngay cả một ngọn đèn cũng không để lại cho cô sao?

Hạ Tâm Trữ buông túi da, đứng ở trong phòng khách do dự một chút, sau đó đi đến cửa phòng đóng chặt của anh gõ gõ cửa.

"Mạc Thiên Hòa?" Cô lên tiếng gọi.

Trong phòng yên tĩnh, không ai đáp lại.

"Mạc Thiên Hòa?" Cô lại gõ cửa một lần nữa, trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại. Cô lại do dự rồi cất giọng nói: "Em muốn đi vào phòng." Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh tối đen, giống như đúc với phòng khách vừa rồi. Trên giường cũng không có ai.

Kỳ quái, đã trễ thế này, sao anh vẫn chưa trở về đây? Cô nhíu mày, vừa ra khỏi phòng anh, đóng cửa phòng lại, vừa nghi hoặc suy đoán. Anh không phải vì giận cô, giận tới ngay cả gặp lại anh cũng sợ phiền, cho nên mới cố ý ở lại bên ngoài tới tối như vậy, không trở về nhà?

Chỉ một giây sau, cô lập tức lắc đầu phủ định ý nghĩ này, căn bản không tin Mạc Thiên Hòa là người nhỏ mọn như vậy.

Cho nên, tại sao khuya như vậy anh còn chưa trở về? Ở lại công ty tăng ca sao?

Cô đột nhiên dừng lại cước bộ, vẻ mặt bỗng dưng thanh tỉnh, đưa tay đánh đầu của mình một cái.

"Ngốc ghê, nghĩ nhiều như vậy làm gì, gọi điện thoại hỏi một chút là biết, anh hẳn sẽ không cố ý không nhận điện thoại chứ?" Cô lầm bầm lầu bầu nói, sau đó lấy di động từ trong bao ra, lúc này mới phát hiện di động của mình không biết từ khi nào đã hết pin.

Thật sự là, khó trách di động của cô cả một ngày đều yên lặng.

Như thế thì xong rồi. Số điện thoại của anh trong di động, cô căn bản là không nhớ được, lần này phải làm sao gọi điện thoại cho anh đây?

Đồ sạc pin. Cô cần đồ sạc pin. Không biết nhà anh có đồ sạc pin mà di động cô có thể dùng hay không?

Không có thì xong rồi, bởi vì cái của cô đã bị lửa thiêu hỏng.

Ánh mắt ở trong phòng nhìn đến từng cái góc có thể thấy được để tìm đồ vật. Ngăn kéo thật đúng là nhiều, ngăn tủ cũng không ít, cô phải từng bước từng bước đi tìm mới được, nhưng nếu căn bản không có đồ sạc pin thích hợp thì sao? Không có biện pháp, vẫn là còn một cái hy vọng.

Cô hít sâu một hơi, tay đang chuẩn bị tìm kiếm thì điện thoại trong phòng khách vào lúc này lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.

Reng reng...

Cô không nghĩ nhiều lắm, trực giác nhất định là Mạc Thiên Hòa, bởi vì chỉ có anh biết cô đang ở nhà anh. Cho nên cô lập tức xông lên phía trước tiếp điện thoại.

"Alo?"

"Em an toàn về đến nhà."

Quả nhiên là anh: "Anh ở đâu thế? Sao khuya như vậy còn chưa trở về?" Cô quan tâm hỏi.

"Điện thoại của em gọi không thông." Anh nói.

"Điện thoại hết pin, đồ sạc pin của em cháy hỏng, đồ sạc pin của anh có thể cho em mượn xem thử có dùng được hay không không?" Cô nhân cơ hội hỏi.

"Tại bàn sách trong thư phòng, trong ngăn kéo cuối cùng bên tay phải. Nếu không thể dùng thì đổi di động khác, trong ngăn tủ phía dưới kệ sách có vài cái di động mới, thích thì lấy dùng đi." (#Ami: hào phóng quá, chia em đi anh, em cực khổ "hầu hạ" hai anh chị đây )

"Mấy cái?" Cô cũng không phải đang hỏi anh, chính là át chế không được kinh ngạc lặp lại mấy chữ làm cô kinh ngạc này, không nghĩ tới anh lại nghiêm túc trả lời vấn đề.

"Anh cũng không rõ ràng lắm, đại khái có hơn mười cái."

Hạ Tâm Trữ nghe được há hốc mồm. Người bình thường sẽ mua nhiều di động như vậy sao chứ? Anh hẳn là có nhiều tiền lắm, hay là –

"Anh có đam mê sưu tập di động?" Cô hỏi.

"Không có."

"Không có thì anh mua nhiều di động như vậy làm gì?"

"Kia đều là khách hàng tặng."

"Oa, sao có chuyện như vậy được?" Cô hâm mộ sợ hãi kêu.

"Hâm mộ sao?"

"Đương nhiên!"

"Không cần hâm mộ, chỉ cần gả cho anh, tất cả của anh có đều là của em." (#Ami: sướng quá a... sướng quá...)

Hạ Tâm Trữ nhịn không được cười to ra tiếng.

Trời ạ, còn nghĩ anh đang giận cô, không muốn nhìn thấy cô. Không nghĩ anh lại bám riết không tha như vậy, có cơ hội liền chen chân lợi dụng cầu hôn cô. Anh làm sao có thể giống người đang giận cô? Là cô lấy lòng tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

"Anh đang ở đâu, còn ở tại công ty tăng ca sao?" Cô cười hỏi.

"Về điểm ấy... Đêm nay anh có thể sẽ không về, em khoá cửa lại, ngủ sớm một chút." Anh nói.

Hạ Tâm Trữ nhíu mày, phát hiện anh thực không có trả lời vấn đề của cô. Hơn nữa là cô nghe sai rồi sao? Giọng nói của anh tựa hồ có do dự.

"Vì sao?" Cô nhịn không được hỏi, kết quả anh lại ở bên kia điện thoại nói quanh co khiến cô càng cảm thấy không đúng: "Hiện tại anh ở đâu, Mạc Thiên Hòa?"

Anh tựa hồ khẽ thở dài một tiếng, mới không nhanh không chậm nói: "Bệnh viện."

Cô át chế không được kinh hãi kêu to: "Bệnh viện?!"