* Tiêu Dao Trì*

-An Nhi.Tại sao con lúc nào cũng quậy phá,k vâng lời hết vậy.Con có biết là con suýt chút nữa là gây ra tai họa lớn rồi k?

Ngọc hoàng tức giận.

-Con k cần biết,con muốn đánh chết mấy tên đó luôn ý.Ai kêu dám động tới bạn bè của con.

Nó cũng k vừa đốp lại

-An Nhi k được vô lễ.Đám người dưới hạ giới đó sao xứng đáng để con kết bạn chứ..

Vương mẫu lên tiếng.Nó xuống trần gian là để chịu phạt chứ k phải là để tích thêm tội.

-Mẫu hậu,người biết k con mới sống dưới đó được vài ngày thôi nhưng con biết được con người dưới đó thật sự rất tốt.Họ bao bọc con,giúp con hoà nhập vào tập thể của họ,khiến con cảm thấy thực sự vui vẻ. Họ quan tâm con họ cũng giúp con làm những việc tốt khi con sai hay mắc lỗi thì các bạn ấy cũng chỉ cho con cái đúng chứ không phải là đi mách lẻo.- nó nói ý

-Thiên Nhi,đừng bướng bỉnh nữa..việc điều khiển thời tiết đã gắn liền với tính mạng của con lên chúng ta k thể phong toả tất cả được..nhưng con cần phải biết kiềm chế tâm trạng nếu k những người mà con gọi là bạn nhất định sẽ bị vạ lây.Con có hiểu k.

Biết tính nó càng nghiêm khắc sẽ càng chống đối lên vương mẫu nhẹ giọng.

-Nếu con còn k biết kiềm chế luôn gây hoạ nữa thì ta chỉ còn cách nhốt con vào Thủy cung thôi.(đây là nơi dành cho những công chúa,hoàng tử phạm phải nỗi nặng..để tu tâm dưỡng tính)

-Phụ hoàng,mẫu hậu con sẽ nghe lời mà.

Cô ngân ngấn nước mắt..Vào đó sẽ k được quậy phá,k được làm gì cả cô k muốn vào đó đâu.

-An Nhi chúng ta chỉ muốn tốt cho con thôi..Con là công chúa thì phải biết giữ phép tắc.Đám tiên bị con trọc phá ất ăn mất ngủ vốn k vừa ý về con nếu con tu tâm dưỡng tính k tốt,lại hay gây hoạ như thế mà để đám kia tấu lên lúc đó chúng ta cũng k thể giúp con được đâu.

-Con biết rồi,thôi con về xác đây nếu k mọi người nhất định sẽ lo lắng.Tạm biệt phụ hoàng,mẫu hậu.

Nói xong cô vụt biến mất..để lại 2 bậc phụ huynh trau mày lo lắng.Cũng may ban nãy họ kịp cho Thiên Lôi ngăn cản nếu k thì lớn chuyện rồi.

nó vừa rời khỏi Tiêu Dao Trì thì lại có 1 giọng nói nữ lanh lảnh đầy tức giận vang lên-Phụ hoàng,mẫu hậu tại sao 2 người lại đày An Nhi xuống trần chứ.

-Mai Nhi,tiểu muội con gây quá nhiều tội khiến ta và phụ hoàng con k thể dung túng được nữa.An nhi phải bị trừng phạt.

Dù việc Ngọc hoàng đày nó xuống phàm trần bà cũng k đồng ý nhưng mọi thứ đã được an bài sẵn thì ai dám trái lệnh chứ.

-Thì ra người muốn con ở trong cung là vì k muốn con chạy đến điện Hồng Loan phá đám việc trừng phạt An Nhi của phụ hoàng ư..

-Mai Nhi,tiểu muội con k chịu nhận sai lên ta cũng k thể nói giúp.Hơn nữa để nó tự suy ngĩ về bản thân sau những trò quậy phá quá đáng của mình cũng tốt.

-Mai Nhi con cũng đừng làm ta và mẫu hậu con phải bận tâm như tiểu muội cuả con đấy.

Ngọc hoàng xoa trán,đến bao giờ 2 nữ nhi này mới chịu ngoan ngoãn nghe lời đây.

-Con muốn xuống trần gian thưa phụ hoàng.

-Đừng ương bướng,con mau trở về cung đi.

Vương mẫu tức giận.Bà chỉ có 4 người con nay 2 nhi nữ đều muốn xuống trần làm sao bà chịu nổi..bà k muốn.

-Ban nãy nge tiếng sét con nghĩ là có kẻ đã làm cho An Nhi nổi giận.Con muốn xuống đó bảo vệ An Nhi.

Thiên Mai trau mày cương quyết nói

-Được rồi,nhớ khuyên Tiểu muội con tu tâm,hối lỗi cho tốt.Ra ngoài đi.

Ngọc hoàng phất tay áo.Xưa nay An Nhi rất nge lời Mai Nhi để nó xuống đó cũng tốt.

-Đa tạ phụ hoàng,mẫu hậu.

Nói rồi Thiên Mai biến mất.

-Ngọc hoàng sao người lại đồng ý cho Mai Nhi xuống trần gian chứ.Thiếp k muốn phải xa cả 2 đứa con gái đâu.

Vương mẫu nhẹ giọng buồn buồn.

-Nàng đừng suy ngĩ nhiều quá.Nữ nhi của chúng ta cũng lớn rồi.Mai Nhi chính chắn hơn An Nhi rất nhiều nên ta nghĩ để nó xuống chỉ bảo,chăm sóc cho An Nhi cũng tốt.

Ngọc Hoàng ôm vương mẫu vào lòng.Cả 2 đều hướng ánh mắt xuống trần gian..

Thiên Mai xuống trần.Thời gian nó tỉnh lại đã là mấy ngày sau đó.Nó từ từ mở đôi mắt tím nhạt ra nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh căn phòng.Toàn là màu trắng thôi..nó nhăn mặt, cái mùi đặc trưng ở đây khiến cô thật khó chịu nha.

-Con gái yêu,cuối cùng con cũng chịu tỉnh lại rồi..hức..hức

-Bình tĩnh đi em,đừng làm cho con mới tỉnh dậy đã hoảng sợ chứ.

Nguyễn gia lên tiếng an ủi vợ.Con gái yêu mà trời ban cho vợ chồng ông đã tỉnh lại khiến ông rất vui mừng nhưng ông k muốn để cho cô phải lo lắng,tự trách mình.

Nghe giọng nức nở của Hàn Thủy cô mở to mắt,ngồi bật dậy.

-Pama...

-Nằm xuống đi con,con mới tỉnh lại lên cơ thể rất yếu.Đừng cử động mạnh quá..

Bà hốt hoảng khi thấy cô kích động ngồi dậy lên vội vàng đỡ nó nằm xuống.

-Con k sao đâu,con xin lỗi pama, là con gái k tốt đã khiến pama phải lo lắng vì con rồi.

-Con gái ngốc,con chính là tính mạng của pama.Làm sao pama có thể k quan tâm,k lo lắng cho con được cơ chứ.

Bà ôm nó vào lòng,nhẹ nhàng xoa đầu nó,giọng nói dịu dàng đầy ấm áp.

Đang đi công tác thì nhà trường gọi thông báo về tình hình của cô họ đã rất lo lắng, lập tức giao hết công việc lại cho cấp dưới đặt vé máy bay trở về nước ngay trong đêm.

nó ngất mấy ngày liền chứ bộ nhưng thực ra nó cũng mới đi có xíu...

20 phút = 5 ngày hạ giới

2 tiếng trên trời = 1 tháng hạ giới

1 ngày trên trời = 1 năm hạ giới

end chap