Trình Lục Dương ôm Tần Chân một mạch về nhà, trên đường dẫn đến một tràng cười to của chú bảo vệ, ánh mắt tò mò của ba em nhỏ và vô số tiếng cười trộm của người dân tiểu khu.

Anh cứ nghênh ngang ôm người đẹp về nhà, cuối cùng đắc ý dào dạt tuyên bố: “Hủy danh tiết của em để em không lấy được ai khác ngoài anh!”

Tần Chân cười ha ha: “Đã là thời đại nào rồi, chỉ cần chưa mất trinh, em muốn lấy ai thì lấy, bị anh ôm một cái thì thế nào?”

“Chẳng lẽ em còn hy vọng lấy người khác?” Trình Lục Dương đá một cái, đóng cửa lại, sau đó mỗi chân vung một chiếc giày, cứ thế ôm Tần Chân đi vào phòng cô.

Anh ném cô lên chiếc giường lớn êm ái, sau đó nhìn chằm chằm cô từ trên cao, ra chiều bí hiểm.

“Anh làm gì thế?” Tần Chân cảm thấy hơi là lạ, chống tay thẳng người lên nhìn anh.

“Anh đang cân nhắc có cần phá trinh của em sớm hay không, để em khỏi lấy chồng.”

Tần Chân dở khóc dở cười, ngồi dậy cởi giày: “Giày của em còn chưa cởi nè!”

Sợ chân cô còn chưa khỏi hẳn, Trình Lục Dương ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày. Tần Chân ngồi trên giường, nhìn anh cẩn thận từng li từng tí cởi giày cho mình, tay chân vụng về, hiển nhiên chưa từng phục vụ ai như vậy.

Cô bỗng mềm lòng hẳn đi, hướng về phía đỉnh đầu đen nhánh của anh mà cảm động đến rối tinh rối mù.

Con gái có phải là luôn dễ cảm động như vậy hay không? Chỉ cần người mình thích hơi quan tâm, hơi dịu dàng thôi thì sẽ lập tức cảm thấy như có cả thế giới.

Trình Lục Dương giúp cô cởi giày xong rồi không vội đứng dậy, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt long lanh của cô, lúc này mới phát hiện Trình Tần thị nhà anh đang nhìn anh với ánh mắt như con cún con, hận không thể vẫy vẫy đuôi nhào vào lòng anh.

Anh bật cười, vẫn ngồi xổm trước mặt cô như thế: “Sao hả?”

“Bỗng nhiên cảm thấy anh rất tốt!” Tần Chân vòng tay quanh cổ anh “Rất tốt rất tốt, đặc biệt tốt, vô cùng tốt, cực kỳ tốt!”

Đối diện với con cún con bỗng nhiên lao vào trong lòng này, Trình Lục Dương cười ha ha: “Cực kỳ tốt là tốt thế nào?”

“Chính là tốt ngoài phạm vi ngôn ngữ có thể diễn đạt.”

Cô ôm lấy cổ anh, mặt mày cong cong cười với anh, đôi mắt cong lên như vầng trăng vì cười, tăng thêm vài phần quyến rũ, dáng vẻ thướt tha. Hai má vì trước đó đùa giỡn với anh mà hơi ửng đỏ, càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.

Tim Trình Lục Dương đập rộn lên thình thịch, không cầm lòng được tiến về trước hôn môi cô, sau đó cứ thế đè cô trên giường lớn mềm mại.

Món cánh gà sốt chanh trong bữa tối là anh làm, giữa răng môi còn mang theo hương chanh nhàn nhạt, anh vươn đầu lưỡi theo viền môi cô, cánh môi mềm mại như kẹo dẻo, làm người ta hận không thể nuốt vào trong bụng.

Anh dò đầu lưỡi vào giữa răng môi cô, sau đó tìm đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng đụng một cái, nhận thấy thân thể cô run rẩy, nhưng ngay lập tức đã quấn quýt lấy đầu lưỡi anh.

Hương chanh lan tỏa trong miệng hai người, vị chua chát đăng đắng kích thích thần kinh, mang đến cảm giác trước nay chưa từng có.

Nụ hôn của Trình Lục Dương không dịu dàng như nụ hôn chúc ngủ ngon trước kia, ngược lại mang theo ý xâm chiếm, đoạt lấy mỗi một tấc lưỡi cô, quấn quýt lấy cô đến cùng, càng xâm nhập lại càng mạnh mẽ.

Tần Chân có chút thở không ra hơi, hô hấp cũng hơi hỗn loạn, hai mắt ướt át mở ra, ẩn sau tầng hơi nước long lanh, sóng mắt lay động.

Ánh mắt không hề phòng bị, hoàn toàn mang theo sự tin cậy và quyến luyến.

Hiển nhiên là trong sự huấn luyện của nụ hôn thâm tình mỗi đêm, cô đã dần quen với việc Trình Lục Dương hở ra một tí là hôn, thỉnh thoảng còn động tay động chân lợi dụng tí xíu.

Mà ánh mắt ấy lại khiến ánh mắt Trình Lục Dương sa sầm, cứ như con cừu nhỏ ngoan ngoãn dâng vào miệng sói, kêu be be… Cô quả thật không biết cô quyến rũ biết nhường nào.

Anh tiếp tục hôn sâu cô, khuấy đảo thế giới của cô đến long trời lở đất, sau đó truyền hơi thở của mình sang, nhất định xâm chiếm từng tấc lãnh địa của cô. Đồng thời, tay anh cũng từ từ di chuyển trên đường cong của cô.

Anh chạm đến eo Tần Chân, cô sợ ngứa nên không khỏi vặn vẹo, cơ thể mềm mại dịu dàng của cô chầm chậm ma sát với bộ phận của anh đặt trên người cô, cảm nhận đó quả thực làm cho người ta… không kiềm chế nổi.

Anh có thể cảm giác được phần mềm mại nở nang trước ngực cô đang kề sát người anh, mà hai tay anh cũng từ từ di chuyển trên eo cô, cách lớp quần áo vuốt ve từng tấc da thịt cô.

Anh vừa hôn cô vừa nhanh tay cởi cúc áo của cô, sau đó cởi từng chiếc từng chiếc ra, Tần Chân cảm thấy hơi lạnh thì mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trên người chỉ còn lại mỗi chiếc áo ngực.

Trình Lục Dương nhìn cô với ánh mắt khiến người ta đập loạn nhịp, cúi đầu hỏi cô: “Có thể không?”

Cả người Tần Chân nóng lên, đặc biệt là hai gò má, dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của anh, gần như sắp bị thiêu cháy.

Cô nên nói gì đây?

Làm người con gái đàng hoàng, xấu hổ mà rụt rè từ chối anh?

Thuận theo lòng mình, làm một người phụ nữ thời đại mới không câu nệ tiểu tiết?

Cô chỉ cảm thấy đầu óc mình quả thực hóa thành một đống hồ dán, lý trí cũng không biết chạy tới góc nào của thế giới rồi, tóm lại là vô số ý nghĩ hỗn loạn chợt lóe lên, nhưng không cái nào đáng tin cậy.

Trình Lục Dương nhẹ nhàng nắm tay trái cô, sau đó hôn lên khóe môi cô, hơi thở ấm áp làm cô vô thức lui lại, nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của tay anh.

Anh hôn vào lòng bàn tay cô, hôn đến cả người cô mềm nhũn ra, sau đó lại dùng đôi mắt đen nhánh trong suốt khóa chặt cô: “Tần Chân, em tin anh không?”

Cô vô thức đáp một tiếng: “Em tin…”

“Em tin –” Khóe môi anh bỗng nhếch lên, lộ ra nụ cười làm người ta lóa mắt “Vậy thì tốt rồi.”

Anh không cho cô bất kỳ cơ hội đổi ý nào, hai tay linh hoạt trượt đến sau lưng cô, xuyên qua lớp vải mỏng trực tiếp xoa da thịt cô, kế đó hơi động — cô cảm thấy trước ngực mình nới lỏng, chiếc áo lót đã bị cởi ra.

Trong lòng có cảm giác do dự không tên, cô hiểu rõ khoảnh khắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hai gò má nóng lên, không khỏi căng thẳng túm lấy cánh tay anh, khẽ gọi tên anh: “Trình Lục Dương……..”

Cơ thể cô rất căng thẳng, có thể thấy sự bất an và hồi hộp trong lòng cô, Trình Lục Dương hơi dừng lại, hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Anh nhịn lâu lắm rồi, cho anh có được không?”

Cô không dám trả lời, bởi vì chấp nhận hay từ chối đều làm cô khó xử không thôi.

Trình Lục Dương vẫn đang thấp giọng dụ dỗ cô: “Em đã ở chung nhà với anh cả tháng rồi, xem như thương anh đi, anh nhịn đến muốn điên rồi.”

Anh, anh sao có thể nói trắng ra loại chuyện xấu hổ này chứ?

Tần Chân đỏ mặt, lúng túng nói: “Nhưng em, nhưng em còn chưa chuẩn bị xong …”

Cô bối rối nghĩ, nội y cô mặc hôm nay không đúng, là loại xấu chết được; hai ngày nay cô không tắm, trên người tuyệt đối không có hương thơm gì; còn có đầu tóc, lúc sáng soi gương phát hiện hơi có dầu – thế này thì sao có thể cùng anh, cùng anh chuyện kia chứ?

Trình Lục Dương cau mày nhìn con cừu nhỏ đẹp đẽ này, trong lòng đấu tranh vô số, cuối cùng thỏa hiệp trong ánh mắt sợ hãi của cô.

Anh u oán nhìn cô: “Vậy anh, anh thăm dò thử sơ sơ được không?”

Thăm … dò?

Tần Chân hơi hé miệng, vẻ mặt 囧 nhìn anh.

Trình Lục Dương hình như giận dỗi nắm tay cô, ấn xuống dưới bụng mình, lúc lòng bàn tay mềm mại của cô chạm phải một vật nóng như lửa thì vô cùng bí hiểm hỏi cô: “Cảm nhận được không?”

“Cái, cái gì?” Tần Chân lắp ba lắp bắp, toàn thân cứng đờ.

Cô sờ phải cái gì?

Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy hả hả hả!

Cô muốn lui lại, nhưng Trình Lục Dương kéo tay cô rất chặt, hoàn toàn không cho cô lùi bước.

Nhìn thẳng vào gò má đỏ bừng của cô, Trình Lục Dương nói với giọng u oán chỉ ra một sự thật: “Em xem, Trình kiêu hãnh đã nóng lòng muốn thử rồi, với khí khái đàn ông và khí tiết kiên cường của nó, trong thời gian ngắn sợ là khó mà hết sưng.”

Khí khái đàn ông…

Khí tiết kiên cường…

Khó mà hết sưng…

Tần Chân quả thực muốn tàn bạo đổ hạt dưa vào trong hai lỗ tai anh, anh có nổ thế nào thì nó cũng chỉ là một bộ-phận-sinh-dục-đàn-ông, ở đâu ra khí khái đàn ông! Ở đâu ra khí tiết kiên cường! Hết sưng cái quái gì!

Mặt cô sắp đỏ như máu rồi nhưng Trình Lục Dương vẫn đang tội nghiệp nhìn cô, dùng râu lún phún ở cằm cọ mặt cô: “Cho anh sờ nha, anh bảo đảm chỉ hơi tham lam chút xíu thôi, có được không?”

Tần Chân bị anh làm ầm ĩ, da gà da vịt khắp người đều nổi lên, nhưng mà là do máu trong người sôi lên, chứ không phải do phản cảm.

Thôi vậy, quên mình vì Tổ quốc, xem chết như trở về (*).

[(*)hai câu thơ của Tào Thực, con thứ của Tào Tháo, nguyên văn: ‘quyên khu phó quốc nạn, thị tử hốt như quy’]

Cô lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó nói: “Coi như em làm Văn Thiên Tường đi.” (*)

[(*) Văn Thiên Tường (1236-1282) là thừa tướng của Nam Tống, là nhà thơ và nhà yêu nước nổi tiếng, một anh hùng dân tộc của Trung Quốc]

Trình Lục Dương tức khắc bắt đầu động tay động chân, tiến hành cái gọi là thăm dò. Anh hôn một mạch từ cổ xuống đến xương quai xanh, hai tay cũng xấu xa thò vào trong quần áo cô, khẽ vuốt dọc theo da thịt mịn màng nhẵn nhụi của cô, cuối cùng phủ xuống đóa hoa mềm mại trước ngực cô.

Anh còn rất vui vẻ lầm bầm một câu: “Vừa vặn, mỗi tay một cái!”

“…” Tần Chân đã hận không thể bóp chết anh rồi.

Phần mềm mại của cô bị anh nắm trong tay, từng chút từng chút nở rộ ra, mà anh dùng ngón tay lộn xộn, khiến hơi thở của cô rối loạn.

Cô cảnh cáo anh: “Đủ rồi! Không được tiếp tục!”

Trình Lục Dương dứt khoát lấp miệng cô, môi lưỡi và ngón tay cùng sử dụng, làm cô không khỏi cúi đầu thở dốc.

Cô thậm chí có thể cảm giác được Trình kiêu hãnh đang chống trên hai chân cô, quả thật tràn đầy sức sống, tràn trề sức mạnh như nước lũ sông Hoàng Hà. Cơn rung động xa lạ cùng tác dụng tình dục khiến cô hơi mất kiểm soát ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn cố giữ vững điểm mấu chốt cuối cùng, ánh mắt mờ hơi sương nhìn Trình Lục Dương nói: “Anh nói là chỉ hơi tham lam chút xíu!”

Cô chưa mặc đồ lót thích hợp, cô chưa tắm rửa thật kỹ, cô chưa chưng diện cho thơm ngào ngạt!

Tuyệt đối không phải là lúc này!

Nếu biết lý do từ chối của cô, chắc hẳn Trình Lục Dương không bị tức chết cũng bị tức gần chết, nhưng một người kiêu hãnh như anh sao có thể cưỡng ép con gái chứ?

Tuy rất khó kiềm chế nhưng anh vẫn giữ lời buông lỏng tay ra, lưu luyến nằm ở bên cạnh cô.

Nhưng anh vẫn cố vùng vẫy lần cuối, kéo tay cô chạm lên Trình kiêu hãnh đã kiên cường thêm: “Em thật không thể thương xót tên nhóc này sao?”

Tần Chân rút tay lại như bị điện giật, túm chăn trùm lên đầu: “Trình Lục Dương anh quá hư hỏng rồi! Em không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Mặt cô người cô đều tỏa ra hơi nóng hầm hập.

Trình Lục Dương lặng lẽ xuống giường, lặng lẽ quay đầu nhìn cô một cái, lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm Trình kiêu hãnh đáng thương, cuối cùng lặng lẽ để lại một câu chúc ngủ ngon: “Quên mình vì Tổ quốc, xem chết như trở về là của Tào Thực viết, chẳng liên quan gì đến Văn Thiên Tường!”

Nói xong, anh đau thương đi về phía toilet, định ở đó đền bù cho Trình kiêu hãnh bị kích thích mà không được phát tiết.

Anh quả nhiên vẫn còn quá tốt bụng, cứ ép không được sao? Mặc anh ba bảy hai mươi mốt, cứ đè Trình Tần thị xuống nổi thú tính không được sao? Ra vẻ quân tử gì chứ?

Hại Trình kiêu hãnh nhà anh lại phải thân thiết với năm anh em ngón tay.

Trời xanh thăm thẳm ơi, bao giờ mới có thể để Trình kiêu hãnh được tiến vào đúng chỗ?