“Vâng!” Tên cấp dưới gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong tài khoản có thêm một trăm triệu nên Trần Vũ kích động vô cùng. Dù kiếp trước nhà anh có công ty sắp lên sàn nhưng anh chưa từng sở hữu nhiều tiền như vậy, đây là một trăm triệu đó! Khi anh đang mừng rơn thì có một bóng dáng thân thuộc đi ngang qua, Trần Vũ ngẩng đầu, thấy bóng lưng đối phương, mắt anh lóe lên sát khí. Trương Vĩnh An, tay sai của Chu Lâm. Chu Lâm hại anh, tên khốn này cũng góp “công” không nhỏ trong đó. Trước khi sống lại, vừa tốt nghiệp xong là Trần Vũ đã kế thừa tài sản của bố mình, mọi chuyện trong công ty hầu như đều giao cho Chu Lâm xử lý bởi vậy mới khơi dậy lòng tham của Chu Lâm, đương nhiên Trần Vũ sẽ không quên mối thù này, giờ gặp kẻ thù anh phải xả giận một chút mới được. “Hôm nay ra tay!” Trương Vĩnh An vừa đi vừa cầm điện thoại nói chuyện, hắn không phát hiện ra Trần Vũ ở sau lưng. Nói xong câu đó, hắn quay đầu leo lên một chiếc xe tải, Trần Vũ cũng bắt một chiếc taxi theo đuôi. Vừa thắng lợi trở về văn phòng, Ninh Nhã Tuyết vừa tiễn luật sư dân sự xuống dưới thì bất chợt có một chiếc xe tải dừng ngay trước mặt cô ấy, cửa xe mở ra, có mấy tên đàn ông cao to lao ra. Ninh Nhã Tuyết sững người nhưng nhanh chóng phản ứng lại, xoay người bỏ chạy. Một tên đàn ông tiến lên, bụm miệng cô ấy lại bằng chiếc khăn trong tay, sau đó tầm mắt của Ninh Nhã Tuyết tối đen, cơ thể mềm nhũn, đám người kia kéo cô ấy lên xe. Trương Vĩnh An ngồi trên xe với một tên khác, kẻ đó có gương mặt hung ác, tay cầm điếu thuốc rít một hơi rồi nói: “Anh Trương, mấy anh em của tôi làm việc gọn gàng chứ hả?” “Không tệ, không tìm nhầm người! Con quỷ cái này không ngừng đu bám vụ án của Trần Vũ, sếp Chu ở nước ngoài ra lệnh phải xử lý nó, mấy người làm việc gọn gàng lanh lẹ thì không thiếu tiền đâu!” “Anh Trương yên tâm! Mấy anh em chúng tôi đều là dân trong nghề mà, không phải là một con đàn bà thôi sao, chúng tôi xử đẹp tất.” Gã đàn ông cười nham hiểm: “Nhưng mà con nhỏ này trông ngon phết, hay là...” “Anh muốn làm gì?” Trương Vĩnh An hỏi. “Bản năng động vật mà, cho tôi 10 phút thôi, ha ha!” Tên kia cười to. “Có lẽ 5 phút là đủ rồi!” Trương Vĩnh An cười hùa: “Tôi hỏi xong, anh muốn làm gì thì làm!” “Ha ha, cảm ơn anh Trương!” Trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, Ninh Nhã Tuyết bị dội tỉnh bằng nước lạnh. Tay chân cô ấy bị trói không thể động đậy, Trương Vĩnh An ngồi chồm hổm trước mặt cô ấy, miệng cười nham nhở: “Ninh Nhã Tuyết, cô biết tôi không?” “Biết, anh là con chó của Chu Lâm!” Ninh Nhã Tuyết lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Vĩnh An. “Đúng rồi, tôi là con chó của sếp Chu đó!” Trương Vĩnh An vẫn cười: “Biết sao bắt cô tới đây không?”