" Cộc cộc", cửa văn phòng gõ hai tiếng, sau đó bị người ta đẩy ra.
Trương Thắng không ngẩng đầu lên cũng biết là Chung Tình, tên béo và Sở Văn Lâu vào văn phòng y chả bao giờ gõ cửa, người khác gõ cửa không thấy y lên tiếng thì không dám vào, chỉ có Chung Tình là nằm giữa hai thể loại đó.
- Giám đốc, đến giờ ăn cơm trưa rồi.
- Ừ, biết rồi, buổi chiều còn có việc gì nữa không?
Trương Thẳng uể oải vươn vai hỏi:
Chung Tình toàn thân âu phục nữ màu sữa, vừa xuất hiện như vầng trăng sáng, làm trước mắt người ta bừng sáng, trang trọng, ưu nhã, gợi cảm đều có đủ, nhìn rất dưỡng mắt.
Trong chiếc áo lụa trắng lại là áo lót đen, ẩn ẩn hiện hiện càng gợi trí tưởng tượng, ác cái có cố căng mắt ra cũng chẳng nhìn thấy được chút cảnh xuân nào dù nhỏ nhất, chỉ có đường cong ưu mỹ sinh động càng thêm đổ dầu vào lửa.
Tiếng giày cao gót đã tới bên cạnh người Trương Thắng, màn theo mùi hương thơm nhè nhẹ.
Gợi cảm đạt cảnh giới lô hỏa thuần thanh không cần dựa vào lộ da lộ thịt, Chung Tình không cần nghi ngờ là cô gái đạt tới cảnh giới đó, chỉ bằng vòng eo khẽ lay động, bước chân uyển chuyển như mèo, không khác gì chính cơ thể cô đang nói chuyện.
Giả Bảo Ngọc nói, nữ nhi gia làm bằng nước, nhìn đã thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Câu đó chưa bao gồm nữ nhân đã thành thân, thành thân rồi mới là lúc vẻ đẹp nữ nhân thực sự thăng hoa, khi đó lấy nước làm da, lấy rắn làm xương, còn cô gái chưa thành hôn như trái quả xanh, kém hơn rất nhiều.
Nói thế không có nghĩa ai cũng có thể hoàn thành biến đổi thăng hoa đó, còn Chung Tình là người thăng hoa hoàn mỹ.
- Buổi chiều không có chuyện gì khẩn yếu, giám đốc suốt ngày làm việc không nghỉ thế này sẽ kiệt sức đấy, nên giải lao vừa phải. Vương Đắc Phú nợ 16 vạn tiền lưu trữ hàng, đã giục mấy lần không trả. Vừa mới đưa thiếp mời giám đốc thứ năm ăn tiệc, xem ra còn muốn trì hoãn, giám đốc nên chuẩn bị tâm lý.
Trương Thắng gật đầu, Vương Đức Phú là thương buôn rau củ hoa quả, nhất thời tài chính khẩn trương, nếu không cần thiết, Trương Thắng muốn hiệp thương chứ không đưa ra pháp luật.
Trương Nhị Đản mới đầu làm ăn còn mua chịu rất nhiều nơi, đó là một trong số pháp bảo ông ta nhanh chóng chiếm được thị trường của nhiều nhà máy chính quy với tư tưởng làm chắc ăn chắc thời đó. Làm ăn trên thương trường không phải lúc nào cũng một là một, hai là hai, gò bó cứng nhắc được. Không giống lần Giả Cổ Văn ép y vào đường cùng y mới phải mạo hiểm, còn bình thường làm gì cũng phải để người ta một lối thoát, sau này còn dễ nhìn mặt nhau, cũng tránh khách hàng khác thấy phản cảm.
Chung Tình vừa dọn dẹp đống tài liệu, tàn thuốc vương vãi trên bàn Trương Thắng, vừa nói:
- Xong chuyện người ta nợ mình, tới lượt mình nợ người ta, hiện giờ chúng ta nợ khoản tiền điện lớn, cục điện lực phái người tới mấy lần rồi.
Trương Thắng trước kia không phải người luộm thuộm, chỉ là sau này công việc quá nhiều không có thời gian chú ý, lại thêm có Chung Tình nên càng được thể ỷ lại, như lúc này đât chẳng buồn nhấc mông khỏi ghế, chỉ hơi nghiêng người ra sau để Chung Tình thuận tiện lấy tài liệu ở phía xa của bàn, nhíu mày hỏi:
- Tài chính lưu động của chúng ta rất dư dả cơ mà, sao lại nợ tiền điện người ta?
- Cái này phải hỏi giám đốc anh đó, sau khi kết toán tiền cho thuê nhà xưởng và vận hành kho lạnh, trừ đi các loại phí vận hành phải có vài triệu dư ra mới đúng. Giám đốc Vương phụ trách tài vụ, tôi cũng chẳng biến vì sao lại cứ nợ mãi.
Giám đốc Vương chính là Vương Xương Minh, người được Từ Hải Sinh giới thiệu tới làm kiểm toán, nay thăng chức thành giám đốc tài vụ. Nửa năm qua những người theo Trương Thắng từ đầu được đề bạt lên làm nhiều vị trí cao hơn, Chung Tình hiện là giám đốc quan hệ xã hội, Quách Y Tinh vẫn là đội trưởng bảo vệ, chỉ khác là số "đàn em" đã tăng lên gần 20 người.
Trương Thắng vỗ trán nhớ ra, Vương Xương Minh đã báo cáo với y, tiền xây dựng, tiền máy móc sắp phải chi một khoản lớn, do nhà xưởng đợt đầu cho thuê thành công, hiện công trường lại khởi công hừng hực, chi ra rất nhiều.
Cho nên tài sản y tuy nhiều, nhưng cũng có khoản lớn trong tay y chảy ra chảy vào, chưa thể tùy ý chi phối.
- Ừm, chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ nghiên cứu với giám đốc Sở sau, nếu có tiền lấy ra được thì sẽ trả, nếu không thì chị mời người ta bữa cơm, trì hoãn thêm một thời gian.
- Vâng.
Chung Tình gật đầu, dọn dẹp xong, chẳng chút khách khí lấy luôn cả điếu thuốc trên miệng y dúi vào gạt tàn đã đầy ắp, nhoẻn miệng cười:
- Giờ đi ăn cơm trước đã, giám đốc ngã xuống đó rồi thì bát cơm của tôi cũng khó giữ.
Cô vừa cúi người xuống, tầm mắt Trương Thắng vừa vặn giữa ngực cô, cho dù cố ý cũng nhìn hết vào mắt, qua khe cổ áo hẹp thấy được viền áo lót màu đen, Chung Tình có vẻ rất chung tình với màu đồ lót này, ít nhất Trương Thắng chưa bao giờ thấy cô mặc màu khác, giữa đôi bầu vú đầy đặn nõn nà là khe sâu dụ hoặc chết người, không kim được nhìn thêm vài cái.
Ánh mắt Trương Thắng vừa thay đổi Chung Tình liền mẫn cảm nhận ra, lập tức khéo léo xoay người đi một chút, do công việc hai người tiếp xúc rất nhiều, tình huống như vậy khó tránh, Trương Thắng còn trẻ, cô lại thừa biết sức hút của mình với nam nhân nên không nghĩ nhiều, Trương Thắng luôn tôn trọng cô, hai người họ không chỉ quan hệ cấp trên và cấp dưới, mơ hồ còn có chút giống chị em.
Được Chung Tình ngầm dung túng nên Trương Thắng thoải mái hưởng thụ phúc lợi nho nhỏ của mình, chiếc áo lót ren đen tuyền nổi bật làn da trước ngực trắng mịn như ngọc, thân thể khẽ di động, giống như ánh trăng bạc lướt qua trước mắt, đúng là mỹ nhân công sở quyến rũ mà không phô trương.
- Giám đốc, chúng ta đi thôi.
Chung Tình đổ rác xong đi trước, Trương Thắng theo sau, trong thời gian công tác thì y an bài Chung Tình, nhưng về mặt sinh hoạt y lại quen nghe Chung Tình căn dặn và tự ý sắp xếp rồi.
Giày cao gót bước trên nền đá phát ra tiếng động giòn tan, tiết tấu không nhanh không chậm, Chung Tình tiếp tục báo cáo:
- Tối có bữa cơm, chiều giám đốc nghỉ ngơi cho thật tốt đi, anh thiếu ngủ uống rượu vào là đau đầu.
- Bữa cơm hôm nay có ai?
- Ông chủ Trác của Đức Dương, ông ta có một số vật liệu xây dựng muốn bán cho anh.
Trương Thắng gật gù:
- À, thì ra là ông ta, nhớ ra rồi.
Chung Tình liếc y một cái, đứng lại khẽ giọng nhắc:
- Giám đốc, ông ta đã mời anh nhiều lần lắm rồi, xem ra rất nóng lòng muốn sang tay hàng hóa, như thế chúng ta có thể ép giá. Có điều hiện giờ vật liệu xây dựng đang bán rất chạy, ông ta đâu cần cấp thiết như vậy, tôi nghĩ... Chúng ta đương nhiên cố gắng mua hàng hóa với giá rẻ, nhưng chất lượng khả năng không cao như ông ta thổi phồng lên, chúng ta xây nhà xưởng, cần nghiệm hàng nghiêm ngặt trước, chuyện này không qua loa được.
- Ừm, tôi hiểu rồi.
Trương Thắng nhếch mép cười, có chút gian tà, nhưng vì y vô cùng đẹp trai, đôi mắt sáng có thần, cho nên không hề làm người ta ghét, ngược lại hết sức thu hút:
Chung Tình cũng cười hiểu ý, lòng rất vui vẻ.
Bây giờ Trương Thắng không còn ngây ngô khờ khạo nữa, ngày đêm rèn luyện trong thương trường đã dần thành thục, cử chỉ lời nói bất giác phát ra sức hút của nam nhân thành đạt, rất có sức hấp dẫn với phái nữ, cô cúng không ngoại lệ.
Chung Tình có thể nói là chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành này của y, từ lúc ở nhà máy thật thà chăm chỉ, bị mất việc bàng hoàng lạc lối, nghe nói kinh doanh cái quán ăn nhỏ cũng hỏng, rồi gặp lại y đã chớp thời cơ phát tài nhưng vẫn mang lối tư duy công nhân nhà máy nhỏ, gặp một chút chuyện là trằn trọc cả đêm không ngủ, gặp phải chuyện lớn gọi điện khắp nơi xin chỉ bảo, dần dần giờ đã thành nam nhân vững vàng tự tin.