Quách Y Tinh nằm ngửa trên giường, một chân treo lên, vẫn bộ dạng nửa sống nửa chết, vậy mà ngửi thấy mùi thức ăn lập tức hưng phấn gọi:
- Thắng, làm sao lâu thế?
Trương Thắng lúc đó còn chưa vào phòng, thán phục luôn, xách hai cái túi đi tới:
- Anh là quỷ đói phục sinh à, xa như vậy đã ngửi thấy.
Quách Y Tinh xua tay:
- Không, không, anh không nói cái đó, vừa rồi anh nhìn thấy y tá trực đêm. Oa, đó mới gọi là dễ thương, xưa nay anh chưa bao giờ tưởng tượng ra con gái mặc đồng phục trắng lại thu hút như thế. Đáng yêu chết người, xinh lắm ấy, cậu mà ở đó cũng mê luôn.
Trương Thắng khinh bỉ:
- Cần tới mức đó không, chị dâu cũng xinh đẹp chẳng ai bằng, anh thích về bảo chị ấy mặc cho mà xem, máu nữa thì mua đồ Nhật, trang phục y tá Nhật có đủ kiểu, thích thế nào có thế đó.
Quách Y Tinh cười dâm dật:
- Chú đúng là em anh có khác, hôm nay nhìn em y tá dễ thương đó anh liền nghĩ ngay đến vợ anh, cũng muốn cô ấy mặc thử xem thế nào, hề hề, tốt nhất bên trong không mặc gì hết.
Trương Thắng cũng hớn hở:
- Nhớ chụp vài cái ảnh cho em xem với nhé, chị dâu mặc đồ y tá, chậc chậc, mói tưởng tượng thôi...
Đúng lúc thì nghe ngoài cửa có tiếng hừ lạnh, nghe giọng thì có vẻ là cô gái, y quay đầu lại, không thấy ai cả, hỏi:
- Ai đấy?
Không có người đáp.
Quách Y Tinh trừng mắt với Trương Thắng, chỉ là mắt y sưng húp, nên cố lắm mí mắt chỉ giật giật vài cái thôi:
- Đừng có đánh trống lảng, muốn xem thì về bảo Tiểu Lộ mặc cho mà xem. Nếu không cậu cũng nhập viện với anh, hô hô, như thế ngày ngày được nhìn ngắm thiên sứ áo trắng dễ thương kia rồi.
Trương Thắng lườm hắn:
- Em lại không bị đánh thành đầu heo như anh, nhập viện thế nào?
- Dễ lắm, cậu đi ra kia, nói với cái tường "xuyên tường, xuyên tường!", sau đó lấy sức lao thẳng tới, đến khi cậu tỉnh lại sẽ thấy trần nhà màu trắng, ra giường màu trắng cùng với y tá dễ thương rồi.
Làm sao mình kết bạn với cái tên này nhỉ, Trương Thắng chịu thua đưa mỳ tới:
- Anh còn ba hoa được, xem ra thương thế không nặng.
Bệnh viện này làm ăn không tốt, phòng bệnh ba giường mà chỉ có mình Quách Y Tinh, thế là Trương Thắng ở lại chăm sóc cũng tiện hơn nhiều, mỗi tội hai cái giường kia không có bệnh nhân, nên cũng không có chăn gối.
Trương Thắng toàn thân hàng hiệu, quần áo Quách Y Tinh thì chẳng khác gì mớ rau, nên y cởi áo khoác, quấn quần áo của hắn lại thành gối, kể lý tưởng và câu chuyện sáng nghiệp của mình, càng nói càng hưng phấn.
Do mai mới có thể kiểm tra sâu hơn, hiện Quách Y Tinh mới dùng thuốc ngoại thương, băng bó, không phải chăm sóc nhiều, cả đêm cũng không thấy cô y tá dễ thương mà Quách Y Tinh nói đâu, sắp 12 giờ, hai người mới chán chuyện lăn ra ngủ.
Thời tiết đã vào mùa thu, lúc tỉnh chẳng nhận thấy, nhưng ngủ rồi hàn khí nặng dần. Sáng hôm sau Trương Thắng thức dậy thấy cổ họng ran rát, đoán chừng là bị cảm.
Khi có triệu chứng cảm chỉ cần mau chóng uống thuốc là có thể chống lại, đợi tới khi phát tác thì chỉ còn cách chịu đựng tới khi khỏi thôi, uống thuốc không mấy tác dụng nữa. Trương Thắng từ nhỏ tới lớn sức khỏe cực tốt, dầm mưa dãi nắng chẳng biết bệnh tật là gì, cho nên chủ quan, hơn nữa còn phải đưa Quách Y Tinh đi khám bệnh, không để ý tới chút khó chịu nhỏ đó.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Trương Thắng phát hiện cánh cửa phòng trực ban đối diện để mở, một y tá đang đức bên trong, vóc người nho nhỏ xinh xinh, mặc chiếc áo trắng vừa thân, lưng hướng về phía cửa, rất có mỹ cảm.
Chẳng lẽ đây chính là thiên sứ áo trắng mà Quách Y Tinh khen không ngớt miệng?
Trương Thắng nhìn thêm vài lượt, cô y tá trực ca đêm này chắc là làm biếng ngủ mất rồi, đầu tóc hơi rối, buộc lại tùy tiện bằng một cái nịt, sau đó lấy sau bàn một cái mũ, xoay người đi ra.
- Anh nhìn cái gì?
Cô y tá vừa mới đi ra là trợn mắt chất vấn, xem ra vừa rồi Trương Thắng nhìn trộm không qua được mắt cô:
Trương Thắng nhìn mặt cô gái thấy quen quen, nhưng không nhớ ra mình từng gặp y tá dễ thương như thế này ở đâu, mắt sáng môi hồng răng trắng, lại thêm đồng phục y tá trắng muốt, vóc người nhỏ xinh, đúng là giống một tiểu tiên nữ ở trên thiên đường xuống.
Có điều tiểu tiên nữ này hơi cáu kỉnh, nhìn Trương Thắng từ trên xuống dưới, mày nhíu lại, tỏ vẻ khó chịu. Trương Thắng không hiểu vì sao lại thế, từ sau khi được Sở Văn Lâu "tân trang", y rất tự tin về bề ngoài của mình, gương mặt tuấn tú, ăn mặc giống nhân sĩ thành đạt, trừ cái bút mạ vàng cài ở ngực áo, cái dây chuyền vàng to quá khổ đẹp ở cổ hơi tục, y thấy mình không có chỗ nào khiến người ta ghét cả, mà phải nói ngược lại mới đúng, lúc y đi làm thủ tục ở cơ quan chính phủ, rất nhiều cô gái thấy y là thái độ nhiệt tình hẳn lên.
Trương Thắng sờ mũi nói:
- Không nhìn gì cả, tôi chỉ muốn hỏi rằng bạn tôi bao giờ mới tái khám?
Cô y tá khinh bỉ:
- Đừng tưởng tôi không biết anh nhìn trộm, đồ biến thái.
Trương Thắng bật cười:
- Này, cô nói cái gì vậy, tôi nhìn trộm cô cái gì? Cô đang thay quần áo hay đang tắm mà tôi nhìn trộm?
- Bị loại người như anh nhìn thấy buồn nôn.
Lúc này cuối hành lang y tá trưởng gọi:
- Nhược Lan, cô qua đây một chút nào.
Trương Thắng liền chú ý tới tên và chức vụ cô y tá ở tấm biển trước ngực, Tần Nhược Lan, cô gái này mà cũng xứng với hoa lan, có mà là ớt ấy.
Không ngờ Trương Thắng nhìn bình thường, Tần Nhược Lan lại hiểu lẩm, nam nhân nhìn nữ nhân, tầm mắt cao một chút thì gọi là thưởng thức, thấp một chút thì thành lưu manh rồi, con gái là người ta tuy nhỏ nhắn, nhưng ngực lại không hề nhỏ, thường xuyên thu hút những ánh mắt dâm tà, tức giận dẫm lên cái giày da sáng bóng của y một cái, ưỡn ngực, hất hàm bỏ đi.
Trương Thắng chỉ còn biết cười trừ, chứ làm sao? Đi đánh người ta chắc, y muốn lắm, nhưng là đánh mông cơ, mà hiển nhiên không thực hiện được rồi, đẩy cửa về phòng bệnh.
Không biết vì sao, cô gái này thành kiến với mình, có điều tuy cô vô lý, nhưng giống đứa em gái tinh nghịch, nên Trương Thắng chẳng giận.
Nam nhân ngắm nữ nhân chia ra nhiều cấp bậc, loại tầng cấp thấp nhất thì nhìn mặt, có chút tầng cấp thì nhìn ngực, loại cao cấp thưởng thức phần mông, còn đạt tới tạo nghệ rồi thì nhìn ấn tượng chỉnh thể và khí chất. Còn cái loại nhìn nữ nhân nghĩ tới chuyện XXOO thì là thứ nghiệp dư, không tính.
Cô gái này khí chất và hình tượng, hình thể rất phù hợp với nhau, khiến cô mang một vẻ thân thiện, người ta nhìn là muốn cưng chiều. Đại khái là bình thường được nuông chiều quen nên sinh tính đành hanh.
- Anh Quách, hôm qua không kịp đặt cơm cho anh, phải đi ra mua, lão nhân gia buổi sáng muốn ăn gì?
- Cho anh bát mỳ sào đi.
Quách Y Tinh cảm động nói:
- Thắng, giờ cậu là ông chủ lớn rồi, ngày biết bao nhiêu việc, làm phiền cậu như thế, trong lòng anh day dứt lắm.
- Ngậm cái mồm thối lại, em đi mua đồ ăn sáng.
Trương Thắng ra tới cửa, chợt quay đầu lại cười:
- Phải rồi, em thấy cô y tá như thiên sứ kia rồi đấy, có phải cái cô người nho nhỏ, tóc ngang vai uốn quăn không?
Quách Y Tinh lập tức lên tinh thần:
- Đẹp lắm phải không?
Trương Thắng lắc đầu, cố ý làm ra vẻ thâm trầm:
- Loại con gái đó gần thì khinh nhờn, xa thì oán trách, anh lại coi như thiên sứ, có mà ma nữ ấy.
Đang nói thì thấy Quách Y Tinh ra sức háy mắt với mình, cảm giác chẳng lành quay đầu lại, quả nhiên tiểu ma nữ đang ở sau lưng, mặt hầm hầm.
Tần Nhược Lan lạnh lùng nói:
- Chín giờ xuống lầu kiểm tra.
Dứt lời là đi thẳng.