Hai bên chẳng kịp nói nhiều, vì chiếc xe bus Trịnh Tiểu Lộ đã xuất hiện đằng xa, cô vội vã xách túi đi lên vai, nói gấp:
- Anh Trương, em đi đây, khi nào rảnh nói chuyện.
- Ừ, hẹn gặp lại.
Xe bus vừa dừng, cả đoàn người ùn ùn kéo tới, chẳng phân biệt được ai với ai, chỉ thấy áo choàng dài, áo nhung, áo da, chen lấn xô đẩy. Các nam chiến sĩ vận khí đan điền, dùng mười thành công lực, huých vai gạt tay, liều mạng trong đám thiên quân vạn mã tranh thủ lách không gian chật hẹp trước mắt.
Nam đã như thế, các nữ đồng bào càng như hổ như báo, chẳng chịu thua kém, nào là húc đầu nào là đánh mông, lấy eo hông làm trục, khiến các nam đồng bào không tiện tranh với nữ nhân bị đẩy cho nghiêng ngả.
- Á.
Cô gái hiền lành, thân hình lại mỏng manh yếu đuối như Trịnh Tiểu Lộ thì làm sao tranh nổi với bọn họ, cuộc chiến vừa bắt đầu, không biết ai xô một cái, chân lệch đi, ngã oạch xuống đất.
Trương Thắng tuy đã chào tạm biệt, nhưng vẫn chưa đi, nhìn thấy cảnh đó vứt ngay xe đạp sang một bên, chạy nhanh tới, đỡ Trịnh Tiểu Lộ dậy, kéo cô sang bên tránh khỏi đám người kia:
- Em phải cẩn thận một chút chứ, mùa đông thế này rất dễ bị thương, nếu chẳng may trẹo chân bong gân, em một thân một mình không ai chiếu cố thì phải làm sao?
Trịnh Tiểu Lộ cười ngượng ngập, lộ hàm răng trắng đều:
- Cám ơn anh Trương, bình thường em cũng không đi xe bus, không chen được với bọn họ, hì hì, bọn họ lợi hại quá.
Trương Thắng nhặt chiếc túi Trịnh Tiểu Lộ đánh rơi trên mặt đất lên, nhìn lên xe bus đã chật kín, có người bị ép dán sát mặt vào cửa kính, vậy mà phía dưới vẫn còn người đang hò hét.
- Này, nhích vào trong một chút, một chút thôi.
- Cái cô kia, không có ý thức công cộng à, đây là xe bus, không phải xe riêng nhà cô, nếu sợ đụng chạm thì đừng có đi xe bus.
Tài xế cũng quát:
- Lên nhanh không thì bảo, tôi đóng cửa đây này.
Những người ở gần cửa xe không chịu nổi chật chội, hè nhau kéo cửa đóng lại, có người giơ chân dọa đạp người cố leo lên, chiếc xe bus cũ kỹ phun ra một đám khói dài, lắc lư lên đường, để lại sau những tiếng chửi bới.
Trịnh Tiểu Lộ ủ rũ nói:
- Xe đạp của em bị hỏng xích, nên mới chuyển sang đi xe bus, không ngờ sắp năm mới, người đi xe đông như vậy, em đợi tới chuyến thứ tư rồi đấy.
Vừa nói vừa dậm chân, đưa tay lên miệng thổi hơi, đôi mắt đen như quả nho chớp chớp, thấy Trương Thắng vẫn cầm túi của mình đứng đó, lí nhí nói:
- Cám ơn anh, anh về nhà đi, em đợi chuyến xe tiếp theo vậy.
Trương Thắng làm sao về nhà được, nhíu mày:
- Quên đi, em xem bến xe còn nhiều người đứng đợi như thế, lát nữa lại tranh nhau lên xe thôi, bằng vào sức vóc của em, lại còn xách nhiều đồ như thế, đợi tới tối cũng chẳng có xe mà đi... Được, dù sao hôm nay anh cũng rảnh rỗi, để anh chở em đi.
Trịnh Tiểu Lộ ngần ngại lắc đầu:
- Thôi, em không làm phiền anh đâu.
- Phiền cái gì, đừng rầy rà nữa, lên xe đi.
Trương Thắng không cho Trịnh Tiểu Lộ từ chối, nhấc xe đạp lên, chỉnh lại giỏ xe xiêu vẹo, đặt túi đồ của cô vào đó, nhấc chân lên xe, gọi:
- Mau đi nào.
- Thôi, em..
Trương Thắng trừng mắt:
- Sao nhiều chuyện thế, nhanh lên.
- Dạ...
Trịnh Tiểu Lộ hơi giật mình, trước kia Trương Thắng không bá đạo như thế, ít nói, bị người ta trêu cũng thường chỉ cười cho qua, cô ngoan ngoãn đi tới, ngồi lên xe, đưa hai ngón tay ra, nắm lấy góc áo y.
- Làm cái gì thế hả? Đường trơn lắm lấy, em mà không giữ cho chắc, chẳng may ngã xuống thì làm sao? Muốn anh nuôi cả đời à?
Trịnh Tiểu Lộ bật cười khẽ, đưa cả hai tay ra ôm lấy hông y, tuy nói là mùa đông, cả hai đều mặc quần áo rất giày, căn bản là chẳng cảm thấy gì, nhưng nhìn đôi bàn tay nhỏ đặt ở bụng mình, có thứ lập tức cứng như cột sắt, hiệu quả đôi bàn tay đó nhanh hơn cả mấy trò khiêu khích của đám tiểu thư chốn phong nguyệt.
Chở thêm một người, nhưng chả hiểu sao Trương Thắng thấy xe càng lúc càng nhẹ, tới ngay cả gió bắc quất vào mặt cũng thấy ôn nhu ấm áp, một tình cảm vừa xa lạ và quen thuộc nhộn nhạo trong lòng...
Năm 1995 chỉ còn đềm bằng giờ nữa thôi, quốc gia "mở cửa" sắp sang năm thứ tư, kinh tế phát triển thấy rõ bằng mắt thường, ví như taxi đã phổ biến lắm rồi, chứng tỏ đời sống người dân nâng cao, nhưng công nhân bình thường không đủ tiền tùy ý gọi taxi, Trịnh Tiểu Lộ dậy thật sớm bắt xe bus cũng là vì cố gắng tiết kiệm đồng nào hay đồng nấy.
Hai người dọc đường nói chuyện, mới đầu Trịnh Tiểu Lộ hết sức né tránh nhắc tới Mạch Hiểu Tề, dần dà có lẽ vì đã lâu không có người thổ lộ áp ức trong lòng, cô mở lòng hơn. Thì ra đây là lần thứ 5 Trịnh Tiểu Lộ tới thăm Mạch Hiểu Tề rồi, có điều theo quy định trước khi chính thức tuyên án không được thăm nom, lần nào cô cũng bị chặn bên ngoài, hai tháng qua vì thế ít tới hơn.
Giờ thấy sắp Tết Tây, Trịnh Tiểu Lộ nghĩ, có lẽ nếu nói khó người ta sẽ thông cảm một chút, thực sự không được thì gửi cho Mạch Hiểu Tề ít đồ, để hắn biết còn có người nhớ tới mình, không phải lẻ loi cô quạnh qua năm mới, cho nên lại lần nữa đi thăm.
Thực ra nói không được thăm nom chứ cụ thể chấp hành không được đúng nguyên tắc như thế, trại tạm giam quản lý không quá nghiêm ngặt. Giám đốc trại giam nhiệm kỳ trước vì quản lý không đúng quy định xảy ra sự kiện cho người tạm giam ra ngoài. Cho tới tận khi một lần có người nói dối là trong nhà có việc, đút lót khoản lớn, ông ta tự ý thả người, kết quả chẳng được mấy ngày, người đó phạm tội bên ngoài bị bắt, sự tình bại lộ, vị giám đốc trại giam mất chức. Sau sự kiện đó, quản lý trại giam bề ngoài nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng là với người dân bình thường mà thôi, chứ chỉ cần có quan hệ, đi đúng cửa là đèn xanh bật lên bất kỳ lúc nào.
Người đi đường ngày một đông, chiếc xe đạp được Trương Thắng lái rất cẩn thận, chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, không có nguy hiểm gì cả. Khi đi qua trường trung học, nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, Trịnh Tiểu Lộ hoài niệm nói:
- Anh Trương nhìn kia, kia là trường em học thời sơ trung đấy.
Trương Thắng quay đầu nhìn, đó là trường Thập Tam Trung.
Trịnh Tiểu Lộ nhìn khu trường học thân quen, nhẹ giọng như kể lại như đang lẩm bẩm với bản thân:
- Học sinh bây giờ đều mong không có người quản, được tự do tự tại, nhưng em từ nhỏ lại hâm mộ nhất những bạn học có chả có mẹ quản lý, dù là.. Bị đánh, bị mắng... Cũng là do cha mẹ quan tâm... Nhưng đó chỉ là giấc mơ thôi, mỗi lần họp phụ huynh, một mình em cô đơn đeo cặp rời trường, trong lòng rất lạc lõng.
- Về sau lớn lên, vẫn chỉ một thân một mình, vì thế càng lúc càng muốn có một ngôi nhà, có người quan tâm, có người săn sóc. Em là loại con gái ... chẳng có ước mơ gì nhiều nhặn, dù một gian nhà ngói, nuôi mấy con gà, sân trồng ít rau, sống thanh đạm cũng đủ rồi, chỉ cần có người ở bên em là được. Em... Em lúc nào cũng có cảm giác không an toàn...
Trương Thắng chỉ nghe mà không biết nói gì, muốn bày tỏ tình cảm với cô, nhưng ở thời điểm thế này bất kể thế nào cũng không nói ra được, huống hồ hiện giờ tình cảnh của y, tư cách gì nghĩ tới vấn đề khác? Y cũng là kẻ đang treo lơ lửng trên đầu cái án tù, thế nên lặng lẽ đạp xe.
Đi mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới trại giam, nơi này là ở rìa thành phố rồi, nhà cửa thưa thớt, ruộng lúa thì không có chứ ruộng rau thì thấy khắp nơi, được cái không giống xã Kiều Tây, không bị ô nhiễm, không khí rất tươi mát.
Trương Thắng vừa mời rẽ vào bãi cỏ trước trại giam thì nhìn thấy một chiếc Mercedes từ cửa đi ra, người lái xe mặc dù chỉ thoáng qua trong tầm mắt tích tắc ngắn ngủi, nhưng y vẫn nhận ra ngay, đó vốn là cấp trên trực tiếp của Mạch Hiền Tề, hiện là người cộng tác với y, Từ Hải Sinh.
Sao ông ta lại tới đây?