Tần Nhược Nam đứng trong văn phòng cục trưởng cục công an thành phố, mặt vô cảm.
Cục trưởng Đinh trầm ngâm, tỏ ra hết sức khó xử: - Tiểu Tần, lần cướp ngân hàng này, biểu hiện của cô vô cùng xuất sắc, rất nhiều người dân tận mắt chứng kiến tinh thần anh dũng trấn áp tội phạm của cô, tạo nên uy phong cho cảnh sát chúng ta, cục nhất định biểu dương long trọng. Ừm... Có điều, gần đây trạng thái tinh thần của cô không tốt, cục quyết định cho cô nghỉ phép một thời gian, khi nào thấy khỏe rồi hẵng về cương vị cũng được.
- Cám ơn cục trưởng. Tần Nhược Lan đứng thẳng chào:
Bên ngoài trời đang mưa, không to, cứ rả rích suốt từ sáng tinh mơ không chịu tạnh.
Tần Nhược Nam không che ô, kéo cổ áo da lên cao, hai tay cho trong túi, đi trên đường như u hồn.
Mưa xuân vùng đông bắc rất là phiền toái, chẳng có tình thơ ý họa nào, chỉ khiến người ta thấy lạnh buốt, mưa chỉ to hơn mừa phùn phương nam chút xíu, nhưng làm mọi thứ trở nên mơ hồ, bóng người qua đường vội vã, thoáng cái không thấy nữa rồi, giống như cảnh tưởng thê lương trong rất nhiều bộ phim.
Trương Thắng lặng lẽ lái xe đi sau Tần Nhược Nam, đau lòng nhìn bóng dáng phía trước, đó đâu phải là tiểu tụy, mà là sụp đổ, y rất muốn chạy tới ôm lấy cô.
Nhưng y không thể.
Tần Nhược Nam đang đi, đột nhiên đứng lại, ở đó có cửa hàng cho thuê đồ cưới, cô thất thần nhìn bộ váy cưới trắng muốt sau lớp cửa kính, đưa bàn tay giá lạnh sờ lên tấm kính bị mưa làm nhòe đi.
Có di động gọi tới, Trương Thắng chỉ nhìn Tần Nhược Nam không nhận, một lúc sau mới hồi tỉnh lại, cầm di động lên xem số, là Tần Nhược Lan, liền gọi lại.
Chuông vừa reo một tiếng đã có người bắt máy: - Anh đã về nhà chưa?
- Anh đang ở nhà rồi.
- Vậy chị em?
- Cô ấy cũng ở đây.
Giọng Tần Nhược Lan khẩn trương: - Chuyện, chuyện của chúng ta... Chị em nói sao?
- Anh chỉ đi theo cô ấy, chưa dám gặp.
- Ừm, vậy tới đi, chịu đau một chút, về em băng bó cho. Tần Nhược Lan nói một câu không rõ là cổ vũ hay làm người ta nhụt chí, rồi tắt máy.
Cười méo xẹo, hít thở mấy lượt lấy can đảm, Trương Thắng mở cửa xe, đi tới sau lưng Tần Nhược Nam, gọi nhỏ: - Nhược Nam.
- Ừm? Tần Nhược Nam thuận miệng đáp, sau đó giật mình quay ngoắt lại, hai mắt mở to hết cỡ, vẻ mặt thù địch: - Anh tới đây làm gì?
Dũng khí của Trương Thắng trôi đi cái vèo, trước đó y dự tính nên xuất hiện ra sao, trấn tĩnh, lạnh lùng hay điên khùng như đối phó với Tần Nhước Lan, đối diện với gương mặt xanh xao hốc hác đó, tất cả thành vô nghĩa: - Anh, đi thăm Nhược Lan rồi.
Tần Nhược Nam vội hói: - Nó thế nào?
- Lên xe đi, trời mưa, cẩn thận không bị cảm.
Tần Nhược Nam im lặng.
Trương Thắng nói khích: - Yên tâm anh không làm gì em đâu.
Tần Nhược Nam bĩu môi khinh bỉ, ai làm gì ai chưa biết, đi thẳng tới mở cửa xe bước vào.
Trương Thắng thở phào, nha đầu này không chịu nổi khích bác, lên xe từ cửa khác, nói: - Cởi áo ngoài ra tránh ngấm nước, anh bật điều hòa.
- Khỏi tỏ ra ân cần, em gái tôi sao rồi? Tần Nhược Nam giọng lạnh băng: - Anh rất nhiều thủ đoạn, đã dỗ cho nó hồi tâm chuyển ý chưa?
Hai chị em đột ngột mất liên lạc, Tần Nhược Lan lâu rồi không gọi cho cô, có vẻ muốn trốn tránh, cô không có linh cảm mới lạ.
- Vốn là có thể, nhưng dù sao hai chúng ta có một đoạn tình cảm, nên...
Tần Nhược Nam cắt lời, nói từng chữ: - Đừng nhắc tới tôi, chúng ta đã kết thúc rồi.
Trương Thăng đột ngột nhìn cô chằm chằm, giọng hung hăng: - Kết thúc hay không không phải nói mồm mà xong được, đáng lẽ anh không nên đi gặp cô ấy, cứ để anh từng chút một già đi trong hồi ức của cô ấy, như vậy đã tốt hơn. Nhưng anh đi rồi, hiểu lầm cũng cởi bỏ rồi, vì em, cô ấy không tiếp nhận anh... Nên không khác gì sống trong địa ngục...
Tần Nhược Nam mắt đỏ nhừ hét lên: - Ý anh là gì, anh trách em sao? Lỗi của em sao?
- Anh chỉ trần thuật một sự thật thôi.
- Nếu không phải tại anh, làm sao nó như vậy được... Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là thế nào rồi, tôi không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả.
- Anh cầu hôn với cô ấy, cô ấy đồng ý rồi, nhưng có một điều kiện.
Tần Nhược Nam nhẹ người, thần kinh căng thẳng suốt thời gian dài khiến cô mất ăn mất ngủ được nới lỏng, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, đồng thời cũng thấy như bước hụt chân, rơi xuống hố sâu: - Vậy thì tốt.
- Điều kiện của cô ấy là, muốn em gả cho anh, cô ấy mới chịu theo anh.
- Gì? Tần Nhược Nam như bị ong đốt: - Anh đừng nói láo, làm sao nó có thể nói vậy,
- Nhược Lan bị liệt rồi, cô ấy không thể làm nghĩa vụ của người vợ, điều cô ấy cần là an ủi về tinh thần, chỉ có chúng ta ở bên nhau, cô ấy mới thấy không có lỗi với em. Trương Thắng nào dám lộ ra ý tưởng kia của mình, nên nói dối trắng trợn, nắm lấy hai tay Tần Nhược Nam, giọng tha thiết: - Nhược Nam, em đừng dối lòng nữa, nếu em quên được tất cả thì đã không tiều tụy thế này, hai chúng ta ở bên nhau cùng chăm sóc Nhược Lan, vậy không phải là tốt nhất sao?
Đôi mắt đẹp của Tần Nhược Nam dần đàn khép lại: - Vậy ra, đó là cách giải quyết của anh hả?
- Đúng.
Trong màn mưa li ti, chiếc xe ô tô đắt tiền không ngừng rung lắc, bên trong còn có tiếng nam nữ cùng với tiếng thở dốc, khiến người đi đường nghĩ tới phương diện không lành mạnh.
Tuy trời mưa, vẫn có một đám đông nhỏ tụ tập đằng xa chỉ chỏ bàn tán.
Trong một chiếc xe khác, hai nam tử mặc áo choàng cao cổ cũng đang nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
- Chúng ta có nên qua đó không?
- Không cần, ngài Trương nói không nguy hiểm tới tính mạng mà.
Vệ sĩ A chưa hết lo: - Không nói chắc được đâu, nữ nhân điên lên thì không dự tính được.
Hai vệ sĩ đang do dự thì cái xe kia ngừng rung lắc, một cô gái xinh đẹp bước ra, tóc tai rối loạn, gò má ửng hồng, chỉnh trang lại y phục, coi như không có ai xung quanh, thản nhiên bước đi.
Người qua đường đang tặc lưỡi hâm mộ, cô gái này đúng là giai nhân tuyệt sắc thì từ cánh cửa xe khép hờ một nam nhân hai mắt thâm tím y phục rách bươm bò ra, một cánh tay giơ lên gọi: - Đưa tôi tới bệnh viện...
***** *****
Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện công an thành phố Quỳnh Hải, Trương Thắng đeo nẹp cổ, lưng cố định, chỉ hơi cựa quậy một chút là đau thấu tim gan.
Lúc này y đang cắn răng quay đầu nhìn laptop.
Trên màn hình, Lạc Phi tò mò hỏi: - Sao anh không bật camera?
Trương Thắng cười khan: - Hình như camera hỏng mất rồi, anh chưa kịp sửa.
- Ồ.. Lạc Phi gật gù tỏ vẻ đã hiểu: - Anh vừa đọc tài liệu em vừa trình bày cho anh nhé.
- Ừ.
Trương Thắng vất vả nhìn màn hình, cố gắng tập trung đọc tài liệu, nghe giải thích: - Thị trường kỳ hạn đã ba năm đi xuống, lúc này chúng ta đánh dài hạn, lại còn nhập lượng lớn rất nguy hiểm, hơn nữa đối thủ còn là Từ Hải Sinh.
Lạc Phi cười tinh nghịch: - Anh sợ à, không nghĩ xem trước kia đối thủ của họ là ai, ngân hàng Anh Quốc, càn quét một nửa Đông Nam Á, gây ra nguy cơ tài chính Châu Á, bọn họ mạnh tay quen rồi, anh đã thuê họ phải chuẩn bị tư tưởng chứ.
Trương Thắng cười khổ: - Nhưng anh làm gì có thực lực tài chính như quỹ Quantum, bọn họ có cơ sở vững chắc chứ?
- Trước tiên chúng ta có hoàn cảnh quốc tế ủng hộ, theo như thông tin Wayne thu thập, do ảnh hưởng thời tiết, sản lượng đậu nành của Mỹ cùng cả Nam Mỹ sẽ giảm mạnh, bọn họ lại là vùng cung cấp đậu nành chính cho cả thế giới. Lạc Phi gập tay liệt kê: - Thứ hai, hoàn cảnh trong nước ủng hộ, nền công nghiệp nước ta ngày càng cần nhiều đậu nành, mà giá đậu nành quá thấp ảnh hưởng nhiệt tình của nông dân, quốc gia muốn cổ vũ nông dân, thế nào cũng phải thay đổi cục diện thị trường đậu nành ảm đạm. Thứ ba là về nhu cầu chiến lược, anh không dám phục kích ở phương diện này, Từ Hải Sinh càng không ngờ anh dám mạo hiểm.