Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 123: Chiến tranh nam nữ (1)

- Nào, nào nào, mọi người ngồi đi.

La Đại Pháo là khách, nhưng lại chủ động mời mọc:

Hắn ta rất cao, mắt nhỏ, mũi cũng nhỏ, đầu trọc lóc, cổ đeo sợi dây đỏ buộc món đồ ngọc, bề ngoài đúng là thứ phế phẩm sứt mẻ, trời đã trở lạnh mà hắn lại mặc áo không tay, lộ cơ bắp rắn chắc.

- Anh La, hôm nay anh là khách đấy, vả lại anh nhiều tuổi hơn tôi, đúng lý thì anh ngồi trước.

Trương Thắng cười khách sáo:

- Ài, khách gì chủ gì chứ, Tiêu Tử nói với tôi là anh em tụ tập, đâu ra nhiều quy củ thế? Cậu ngồi không? Vậy Chung đại tỷ ngồi ghế chính?

- Chung đại tỷ?

Trương Thắng ngạc nhiên, nhìn hắn râu ria lởm chởm thế nào cũng phải sấp xỉ 40, chẳng lẽ là già sớm:

- Gọi đại tỷ thì sao, thế nó mới thân thiết, đại tỷ ngồi đi.

Chung Tình cười khẽ, thì thầm với Trương Thắng:

- La đại pháo tính thô tục, thoải mái, giám đốc càng tùy tiện, anh ta càng thích.

Rồi nói lớn:

- Được, tôi ngồi trên, hôm nay không có quy củ.

Tiêu Tử và Lý Nhĩ sớm đã tự chọn chỗ ngồi, gõ bàn nói:

- Anh Trương, thoải mái đi, anh khách sáo với Đại Pháo khác gì liếc mắt đưa tình với người mù.

Trương Thắng không thích ứng với người có tính cách giang hồ như La Đại Pháo, thuận thế cười xuống.

La Đại Pháo nghiêng người, khác lấy vai y, cánh tay lông lá đeo cái đồng hồ vàng bắt mắt:

- Người anh em, cậu là huynh đệ với đám Tiêu Tử, cũng là huynh đệ với tôi, huynh đệ gặp mặt, bỏ mẹ lễ nghĩ quy tắc đi. Tôi và đám người thủy sản Thịnh Hâm, nói sao đây... Không mặn không nhạt, tôi biết bọn chúng chả ưa quái gì tôi, nhưng không dám đắc tội, vậy thế đi, muốn tôi tới chỗ cậu, được! Nhưng cái nào ra cái đó, tôi không phải là nhà từ thiện, chỉ cần cậu ra cái giá thích hợp, huynh đệ đây sẽ dẫn quân lên Lương Sơn. Có điều đó là chuyện sau rồi, giờ rượu đã...

- Được, tính anh La rất hợp khẩu vị của tôi, uống.

Bị La Đại Pháo vừa ôm vừa lắc, trên người hắn sặc mùi cá tanh, Trương Thắng không chịu nổi, nhưng lại không tiện đẩy hắn ra, vờ cúi xuống lấy cốc rượu để tránh, thế là cánh tay La Đại Pháo đang ôm vai, lại thành kẹp cổ y:

- Uống!

Chung Tình nhìn cảnh đó buồn cười lắm, lúc cô mới biết La Đại Pháo cũng không quen tác phông thô hào của hắn, nhưng qua lại nhiều, biết con người hắn nhiệt tình, thẳng thắn, cô sao nói vậy, trong lòng không có ý đồ xấu, là người bạn đáng kết giao, lúc này phải tìm cảnh giải vây cho Trương Thắng đã:

- Đại Pháo, cái thứ ở cổ anh kiếm đâu ra thế, là ngọc hay là xương trâu?

- Đại tỷ nói cái này à?

La Đại Pháo quả nhiên thu tay lại, lấy thứ trong ngực ra, hỉ hứng khoe:

- Kể cho chị nghe nhé, cái này tôi kiếm được ở phố đồ cổ đấy, là di vật thời Tây Chu hẳn hoi, ngọc hình trâu, tôi tuổi trâu, hợp với tôi.

- Oa, Tây Chu cơ à, lâu lắm rồi, vậy thì phải đắt tiền lắm.

Chung Tình kinh ngạc đưa tay ra sờ:

La Đại Pháo nhìn ngón tay trắng muốt của Chung Tình mân mê miếng ngọc, thấy tự hào lắm:

- Đây, đại tỷ cứ xem cho thỏi mái.

Nói rồi cởi ra đưa tới.

Chung Tình cầm trong lòng bàn tay, sắc ngọc đều, hình trâu đang đứng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đường nét đơn giản, rất cổ điển.

Lý Nhĩ uể oải nói:

- Bằng vào cặp mắt trâu của anh làm sao kiếm được thứ hay? Chị Chung cho tôi xem cái.

Nhận lấy khối ngọc từ tay Chung Tình, đưa lên ánh đèn, bĩu môi:

- Thời Tây Chu đâu ra, có mà là làm từ tuần trước ấy.

- Gì? Cậu nói cái gì?

Lý Nhĩ thuận tay ném lại, La Đại Pháo hoảng hồn đưa tay bắt, quát:

- Cẩn thận, hơn 7 vạn đấy.

Lý Nhĩ cười khẩy:

- Yên tâm, không vỡ đâu, ngọc đếch gì, làm bằng cành cây đấy, anh bị lừa rồi.

- Không thể nào, ông già đó nhìn thật thà lắm mà, ông ta nói 20 năm trước ở Thiểm Tây phải dùng hai bao gạo to thế này này để đổi.

La Đại Pháo vung tay minh họa, suýt đánh vào mặt Trương Thắng:

- Không tin thì thôi, anh bị lừa còn ít à? Khi nào rảnh mời người có nghề nhìn hộ cho, anh sẽ biết nhãn lực của tôi thế nào?

La Đại Pháo ngơ người chốc lát rồi nghiến răng chửi:

- Mẹ nó, tiền của lão tử cũng dám lừa, đợi tìm được mày xem.

Nói xong đập miếng ngọc xuống đất, kỳ diệu thay "di vật thời Tây Chu" không vỡ, nảy trên mặt đất vài cái, lăn lông lốc tới bên cửa, chẳng xây xát gì.

Chung Tình rót rượu cho hắn, khuyên:

- Đại Pháo, bỏ đi, coi như anh bỏ tiền mua bài học, dù sao tiền anh kiếm được cũng dễ, đừng vì chuyện này mà rước bực vào thân... Phục vụ, các cô nhanh tay lên chút.

La Đại Pháo đùng đùng nổi giận:

- Đại tỷ, tôi không bận tâm tới tiền, hai ngày trước sinh nhật tôi, tôi còn đem đi khoe hết với bạn bè thân thích, nhục mặt quá.

Trương Thắng nâng chén lên:

- Anh nghĩ nghiêm trọng rồi, nhục gì, bạn bè thân thích của anh có nhận ra không?

La Đại Pháo nghiến răng:

- Nghĩ lại thì.. Mẹ nó, chẳng trách khi đó chúng xem xong mặt lại lạ kỳ như vậy, té ra biết mà không đứa chó chết nào nói. Cậu nói xem, liệu chúng có nghĩ tôi mua hàng giả để khoe không, nhất định sau lưng cười đau bụng rồi, lần này mất mặt lớn.

Tiêu Tử đá Lý Nhĩ một cái, trách hắn lắm mồm, La Đại Pháo không hiểu đồ cổ, lại học đòi làm sang, bị người ta lừa nhiều lần mà không mà tỉnh ra.

La Đại Pháo càng nghĩ càng hận, vỗ bàn rầm rầm:

- Nhục, nhục quá, sao chịu nổi? Tôi là nam nhân, nam nhân mặt to hơn mông, tự tôn lớn hơn tiểu huynh đệ, ra ngoài lăn lộn là bằng vào cái mặt này.

Trương Thắng muốn cười lắm, khổ sở nhẫn nhịn.

- Thôi bỏ, không nghĩ nữa, uống, các huynh đệ, hôm nay không say không về. Mai, mai tôi đi tìm thứ chó má kia tính sổ.

Nói xong La Đại Pháo gạt chen đi, rót rượu vào bát lớn, đổ đầy, ngửa cổ uống ừng ực như Trương Phi, đặt rầm cái bát trống xuống bàn, làm Trương Thắng sợ tái mào, xem ra hôm nay thảm rồi.

….

Bây giờ công ty ăn nên làm ra tất nhiên có tài xế lái xe, Trương Thắng và Chung Tình ngồi sau, y cười nói:

- La Đại Pháo không tệ, giao tiếp với người không tâm cơ như vậy thoải mái. Sợ nhất loại lúc nào cũng cười ha hả, qua loại với người như vậy rất mệt.

- Ừm, anh ta thô lỗ nhưng đáng chơi, theo tôi biết, anh ta và phía thủy sản Thịnh Hâm có vài chuyện không vui, Đại Pháo tính cách đại ca giang hồ, bạn bè bị bắt nạt, thiệt thòi là ra mặt bảo vệ, nên xung đột với Thịnh Hâm, chúng ta đưa điều kiện ưu đãi một chút, anh ta sẽ tới.

Trương Thắng gật đầu, lấy di động ra định gọi cho Tiểu Lộ, đã chín giờ hơn, đoán chừng không ở nhà mới lâu như vậy, nha đầu này quá tốt tính, tuy nói là lái xe nhà mình, cũng không muốn để người ta đợi lâu, hiện giờ chắc đã về công ty, có điều y vẫn muốn gọi xác nhận, từ sau chuyện lần đó, Trương Thắng không bao giờ để Tiểu Lộ ra ngoài một mình, nhất là vào buổi tối.

Lấy di động ra thì thấy hết pin rồi, hôm nay quên không xạc, liền đút vào.

Chung Tình nhìn thấy rút di động ra:

- Gọi Tiểu Lộ phải không? Giám đốc dùng máy của tôi đi.

Chiều nay Tiểu Lộ hỏi một câu, tới giờ Trương Thắng còn hồi hộp, thật ra trên người y còn một cái di động nữa của em gái di động, cái đó còn không tiện dùng, dùng của Chung Tình, trời biết Tiểu Lộ sẽ nghĩ gì, không tiện nói rõ, Trương Thắng xua tay:

- Thôi, không cần nữa, hiện giờ cô ấy hẳn là đã về công ty, tôi về gặp cô ấy là được.

Chung Tình cười tủm tỉm, cất di động đi.

Tới công ty, hơi người xuống xe đi bộ về phía KTX. Công ty năm qua làm ăn tốt, Trương Thắng trang bị TV cho các phòng, bây giờ mọi người không ngủ sớm nữa, từ dưới lầu nhìn lên, phòng nào cũng sáng đèn. Phòng Tiểu Lộ giống với Chung Tình, đều là phòng riêng có gian vệ sinh, có điều phòng Chung Tình ngoài cùng, còn phòng Tiểu Lộ trong cùng, thấy phòng Tiểu Lộ sáng đèn liền yên tâm.