Tiểu Thôn Nhất Lang ngồi đó tự rót rượu uống, khóe mắt vẫn nhìn Tiểu Lộ, vẻ mặt tinh nghịch mang chút trẻ con của cô làm ngứa ngáy, nâng chén lên:
- Cô Trịnh, cạn nào.
- Xin lỗi ngài Tiểu Thôn, tửu lượng của tôi kém lắm, thực sự không uống được nữa đâu.
Tiểu Lộ không biết ông ta có hiểu được mình nói không, nên vừa nói vừa lấy tay ra hiệu, kèm theo nụ cười xin lỗi.
- Ồ, không sao, tôi mời, uống.
Tiểu Thôn Nhất Lang ra hiệu, cầm chén rượu đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lộ, mùi u hương nhè nhẹ tỏa ra khi say rượu của thiếu nữ còn dễ làm người ta say hơn rượu, cô vừa mới ngồi nhích sang một bên thì ông ta vươn tay ra, giọng ngả ngớn:
- Nào nào, không phải uống bình thường, tôi dạy cô một kiểu uống rượu mới.
Rồi ngậm rượu vào miệng trề cái môi dầy ra muốn hôn Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ kinh hãi, nhanh như chớp cần cốc rượu hất vào mặt Tiểu Thôn Nhất Lang, nhân lúc ông ta bất ngờ, vùng thật mạnh thoát khỏi vòng tay ông ta, kéo cửa, không cả đi giày, cứ thế chạy bán sống bán chết.
Hành lang nơi này quanh co nhỏ hẹp, hơn nữa phòng nào cũng giống phòng nào, Tiểu Lộ trong lúc kinh hoàng, không tìm được lối ra.
Tiểu Thôn Nhất Lang mặt đỏ phừng phừng, vừa rồi tiểu lộ vùng vẫy làm vạt áo ông ta phanh ra, để lộ nhúm lông đen ở ngực, miệng kêu gì đó không rõ đuổi theo cô gái đang hoảng loạn phía trước, hai tay giang ra, có vẻ rất hưởng thụ quá trình truy đuổi này, không hề vội bắt Tiểu Lộ, thi thoảng qua mấy gian phòng mở, bên trong có người Nhật Bản uống rượu, thấy cảnh này không ai can ngăn, còn cười vui vẻ.
Tiểu Lộ vừa chạy vừa rút di động ra bấm số, nhưng điện thoại vừa mới thông thì Tiểu Thôn Nhất Lang nhào tới...
Chiếc xe taxi đi vào một tiểu khu yên tĩnh, xe của Trương Thắng cũng bám theo.
Đây vốn là khu tập thể của công chức sở công an tỉnh, nhà kiểu cũ xây bằng gạch, tối đa chỉ năm tầng, đại bộ phận diện tích là sân bóng rổi, vườn quả, bãi cỏ. Hiện đã bán hết cho nhà đầu tư, những chỗ đất trống kia không xây nhà thì cũng đang dọn mặt bằng, tiểu khu trông qua có thêm vài phần khí tức đô thị hiện đại, song thiếu đi không khí yên tĩnh nhàn nhã trước kia.
Đi qua cổng tiểu khu rẽ phải thì toàn bộ đều là nhà kiểu cũ, chỉ cao hai tầng, có điều mỗi căn nhà có sân trước sau độc lập, sân có cây lê, hải đường, cùng rau quả, cửa còn bắc giàn nho. Vốn tất cả đều bố cục giống nhau, nhưng giờ có người tự ý xây thêm nhà kho, gara, thế là thành lộn xộn.
Xe taxi dừng lại, Tần Nhược Lan vội vã xuống xe, định chạy vào nhà nhưng Trương Thắng đã nhanh chân chặn đường:
- Nhị tiểu thư, hôm nay làm gì thế hả? Tôi đắc tội gì với cô chứ?
Tần Nhược Lan đứng lại, lúc này trời tối hẳn rồi, xung quanh yên tĩnh, chỉ cuối hành lang làm bằng giàn nho có cái đèn nhỏ, cô đứng xoay lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ mặt:
- Anh đuổi theo tôi làm cái gì? Tôi không thoải mái, mai là ổn.
Trương Thắng từ từ đi tới, nghiêng đầu nhìn mặt Tần Nhược Lan, nghi hoặc:
- Thật không, xưa nay cô luôn thẳng thắn, có tâm sự gì đừng dấu tôi.
Tần Nhược Lan giống trước kia đấm cho y một cái, cố gượng cười:
- Đương nhiên rồi, đừng làm vẻ mặt trịnh trọng như vậy, tâm sự gì được chứ? Này, nhìn người ta như thế nữa, người ta xấu hổ đấy.
- Cô thật là...
Trương Thắng ôm vai, nha đầu này cứ ra tay là dùng hết sức, chẳng nương tay tẹo nào:
- Về đi, nhìn anh kia, đừng để đám Hạo Thăng tưởng tôi bị làm sao, cười sau lưng tôi.
Trương Thắng có cảm giác rất lạ, không nói rõ ràng được ở chỗ nào, chỉ là nhà Tần Nhược Lan kia rồi, cho dù có chuyện gì cũng không đáng lo nữa, nói chuyện sau cũng được, gật đầu:
- Vậy tôi về đây, nghỉ sớm đi nhé.
- Thắng!
Trương Thắng vừa đi vài bước thì Tần Nhược Lan gọi, quay lại:
- Ừm.
Tần Nhược Lan kìm bước chân vừa dợm tiến tới:
- Con heo nhỏ của tôi sắp sinh heo con, tới khi đó tôi tặng anh một con.
Trương Thắng định nói không có thời gian nuôi, nhưng lúc này không muốn từ chối cô điều gì, gật đầu:
- Được, không còn gì nữa tôi về đây.
- Thắng!
- Ừ?
Trương Thắng lại quay đầu:
- Sau khi anh kết hôn, nếu có thời gian... Thì đi uống rượu với tôi được không?
Trương Thắng bật cười:
- Đương nhiên rồi.
Có điều tới lúc này mà y còn chưa cảm nhận được điều gì khác thường thì nên đi đầu thai được rồi, hối hận vì đuổi theo Tần Nhược Lan tới đây, giờ y chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi cái nơi này:
- Vậy tôi... tôi về!
Nữ nhân mẫn cảm hơn nam nhân gấp bội, Tần Nhược Lan lập tức nhận ra Trương Thắng muốn "chuồn", lòng đột nhiên sợ hãi, sợ y xoay người đi lần này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, chạy nhanh tơi, nhào thẳng vào lòng Trương Thắng, hai tay ôm chặt lấy hông y, như hận không thể hòa vào người Trương Thắng.
Trương Thắng chết lặng, cứ đứng ngây ra đó như thằng ngốc, hai tay cũng buông xuôi, Tần Nhược Lan nhón chân, kéo đầu y xuống. Trương Thắng cảm thấy hai cánh môi mỏng mềm mềm dán vào môi mình, hôn một cách cuồng loạn, giống như con chim nhỏ mổ môi y, làm y hơi đau.
Thình lình Tần Nhược Lan đẩy Trương Thắng ra, bật khóc:
- Anh là đồ khốn kiếp! Vì sao tôi lại thích anh? Mẹ nó chứ, vì sao?
Rồi vung tay cho Trương Thắng một cái tát trời giáng, khóc gào:
- Tôi hận anh.
Xoay người chạy đi.
Trương Thắng đưa tay ra, vừa chạm vào áo Tần Nhược Lan liền ủ rũ buông xuống, nắm chặt.
Tân Nhược Lan chạy tới trước hiên cửa, dừng lại, xoay người, khuôn mặt hồng rất mê người, mắt còn đeo giọt lệ long lanh, Trương Thắng vẫn đứng im đó với cánh tay đưa ra nửa chừng, thế là đủ rồi, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ " anh ấy, anh ấy liệu có đuổi theo không, nếu có.. Mình có nên tranh đấu..." Suy nghĩ đó làm toàn thân Tần Nhược Lan run bần bật, cô không muốn làm chuyện thiếu đạo đức đó, nhưng không cưỡng lại được dụ hoặc của nó.
Dưới giàn nho, Trương Thắng bị tiếng di động làm giật mình, trong lúc tinh thần hoảng hốt, theo bản năng ấn nhận máy.
- Thắng, mau... cứu em với..
Giọng nói mang theo tiếng khóc của Tiểu Lộ làm Trương Thắng kinh hoàng:
- Tiểu Lộ, chuyện gì? Em ở đâu..
- Quán núi Phú Sĩ, đường Thải Hồng, có... Á...
Trương Thắng không một tích tắc lao ra ngoài sân, nhảy lên xe, phóng vút đi.
Tần Nhược Lan thất thần nhìn theo, người mất hết sức lực dựa vào cửa, từ từ trượt xuống, bật khóc tức tưởi.
Tầng một chỉ có hai chị em ở, lúc này Tần Nhược Nam đang nằm trên giường đọc sách, chợt nghe thấy tiếng khóc, người như con báo cái lao khỏi giường, mở cửa, nhìn thấy em gái, ôm lấy:
- Tiểu Lan, em làm sao?
- Chị.
Tần Nhược Lan ngẩng đầu lên, mắt ướt nhòe:
- Tên khốn kiếp đó bắt nạt em.
- Ai, đứa nào? Cho chị biết.
Tần Nhược Nam vô thức sờ tay về phía hông:
Tần Nhược Lan lắc đầu, đứng dậy chạy về phòng, nằm úp mặt xuống giường, vô cùng tủi thân nói:
- Người ta lần đầu tiên thích một người, vậy mà y bỏ đi không thèm quay đầu... Hu hu hu.
Tần Nhược Nam lẩm bẩm:
- Tiểu Lan yêu rồi? Nó yêu ai thế, kẻ này ngay cả em gái mình cũng không nhìn trúng, cái thằng kia có bệnh à?!