Rầm một tiếng, cốp xe đóng lại che đi ánh mắt như rắn đọc của Sở Văn Lâu, Trương Thắng không khỏi buồn bã, kết cục của Sở Văn Lâu như thế không phải điều y muốn, Sở Văn Lâu tự mình chuốc lấy, lại coi y như kẻ thù, hoàn toàn không nghĩ bản thân làm gì sai, toàn bộ việc này trách mình được sao?
"Người không tán nhẫn thì không tồn tại được."
Trương Thắng lặng lẽ nghiền ngẫm câu này, nhìn ba cỗ xe nối nhau đi mất hút.
Chung Tình nhẹ bước đi tới bên cạnh Trương Thắng:
- Giám đốc không cần thương hại cho tên biến chất ấy, đừng chỉ thấy giờ hắn khóc mà động lòng trắc ẩn, nếu không có người bắn tin ngăn chặn, bây giờ người đang khóc là giám đốc đấy. Trộm mấy chục con lợn chỉ là đòn đánh lạc hướng, mục đích của hắn là phá hoại kho lạnh, mà không chỉ phá một cái đâu.
- Cái gì?
Trương Thắng xoay ngoắt người qua:
- Yên tâm, hiện mới chỉ có kho lạnh số hai hư hỏng nhẹ, tôi vừa gọi điện cho kỹ thuật viên lập tức tới tu sửa. Tin rằng mai là có thể khắc phục sự cố, không để lại hậu quả gì.
Chung Tình chỉ đám Lý Vịnh Mưu:
- Còn mấy kẻ này thì sao?
Tâm tư Trương Thắng hoàn toàn đặt vào kho lạnh, vừa đi vừa nói:
- Chị xử lý đi, tôi đi xem kho lạnh ra sao đã.
Quách Y Tinh vừa vặn đi tới nghe được câu này, hỏi:
- Giám đốc Chung, đưa đám khốn kiếp này tới đồn công an chứ?
Chung Tình lắc đầu cười khổ:
- Đưa thế nào, lúc thẩm vấn chúng khai ra thủ phạm chính thì làm sao? Chẳng phải là kéo cả Trương Bảo Nguyên vào?
Quách Y Tinh gãi đầu:
- Vậy phải làm sao?
- Thả đi, khai trừ toàn bộ, từ nay bọn chúng không liên quan tới công ty nữa.
Quách Y Tinh ngớ người:
- Cứ thế mà thả sao?
- Tôi đi xem kho lạnh hỏng ra sao.
Chung Tình đi qua Quách Y Tinh, để lại làn hương dìu dịu cùng câu nói êm ái:
- Người không tán nhẫn thì không tồn tại được.
Quách Y Tinh choàng tỉnh, lén nhìn mông Chung Tinh một cái rồi lè lưỡi, lúc nãy xem “hành hình” Sở Văn Lâu, hắn cũng run vậy mà cô gái này mặt lạnh tanh, về sau nhớ nhắc bản thân đừng chọc vào bà cô này, hắn ưỡn ngực khệnh khạng quay về, nhìn đám Lý Vịnh Mưu đang run như cầy sấy, cười gằn:
- Hắc Tử, cho bọn chó má này một bài học, sau đó đuổi khỏi công ty.
Mười mấy tên mổ lợn đợi câu này nãy giờ, xông tới chân đấm tay đá túi bụi, làm đám Lý Vịnh Mưu vừa gào khóc vừa che chắn van xin.
Tới khi đám Lý Vịnh Mưu bị đánh nằm bẹp trên mặt đất rên hừ hừ, Chung Tình chẳng biết từ nơi nào đột ngột xuất hiện, đứng trước mặt chúng:
- Giám đốc Trương khoan dung rộng lượng, hôm nay coi như may mắn cho mấy người đó, nếu không bằng vào hành vi phá hoại tài sản, tạo thành tổn thất nghiêm trọng tới bảy tám vạn, ít nhất ngồi tù năm năm! Hừ, đuổi bọn chúng đi, giải trừ hợp đồng lao động. Cảnh cáo mấy người nếu còn muốn sống ở nơi này thì coi chừng cái miệng, đừng nói những lời không nên nói.
Mấy tên nghe Chung Tình dọa như thế thì đến câu đau cũng chẳng dám nữa, khi ôm đầu tập tễnh rời khỏi công ty còn thầm kêu may mắn, ăn một trận đòn thay cho ngồi tù là lãi lớn rồi, còn không à? Nhìn thảm cảnh Sở Văn Lâu đi, lúc đó cả đám còn tưởng đời này ngồi xe lăn rồi.
Một lúc sau Trương Thắng từ kho lạnh đi ra, Chung Tình hỏi:
- Sao rồi?
- May bọn chúng còn chưa phá hoại được nhiều, số thịt lợn đông lạnh có để nửa đêm cũng không giãn đông, cho nên tổn thất không lớn.
Chung Tình khẽ vỗ ngực thở phào, nhìn đám đồ tể tay lăm lăm "hung khí" nói nhỏ:
- Hôm nay họ giúp một việc lớn, nên thưởng động viên một chút.
Trương Thắng gật đầu, nhờ Quách Y Tinh tập trung số công nhân lò mổ, phát biểu một bài ngắn, cám ơn, khen ngợi xong công bố công ty thưởng mỗi người 1.000 đồng, làm đám giết lợn hoan hô như lợn bị giết.
Sau khi nhờ Quách Y Tinh dẫn bọn họ đi ra nhà hàng gần nhất khao thưởng, Trương Thắng cùng Chung Tình về văn phòng của y.
Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Trương Thắng tay chống trán, vô cùng mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt vô uể oải đó, Chung Tình đau lòng, lặng lẽ pha cho Trương Thắng một chén trà Phổ Nhĩ, đặt lên bàn kính trước mặt, đưa cho y điếu thuốc.
Trương Thắng nhận lấy, ngậm trên môi.
"Tạch", Chung Tình cô thường khuyên Trương Thắng nên hút ít thuốc lá, nhưng lúc này không nói gì, còn bật lửa châm thuốc cho y. Trương Thắng hít thật sâu, để cho chất nicotin đi thẳng vào phổi, y thực sự mệt rồi, mệt ở trong lòng.
Chung Tình đi ra sau ghế sô pha, đặt hai tay lên bờ vai y, khẽ xoa bóp.
Người Trương Thắng run một cái, định từ chối, nhưng miệng há ra mà không nói được, chầm chậm ngả lưng ra sau, nhắm mắt hưởng thụ. Chung Tình xoa bóp tất nhiên không chuyên nghiệp, có điều động tác day nắn mạnh nhẹ không đều đó lại rất dễ chịu, tâm tình Trương Thắng dần thả lỏng.
- Giám đốc.
- Ừ.
- Sở Văn Lâu cùng với đội trưởng đội bảo vệ cùng bị cách chức trong đêm, mặc dù chúng ta đã nhanh chóng loại bỏ đám sâu mọt này, nhưng tin tức truyền ra thế nào cũng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn. Hàng hóa lưu giữ nếu bị hỏng, chúng ta sẽ phải bồi thường trách nhiệm, một số xĩ nghiệp khác khó tránh khỏi do dự, hoài nghi công ty chúng ta.
Đây chính là điều đang làm phiền lòng Trương Thắng, không biết ngoài kia người ta sẽ đồn đại thế nào, thở dài:
- Đây là chuyện chẳng đặng đừng, chỉ còn cách từ từ vãn hồi tổn thất thôi.
Chung Tình ừm một tiếng:
- Song chúng ta có thể giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất.
Trương Thắng ngồi thẳng lên:
- Chị nói xem.
- Thứ nhất, ngay sáng mai triệu tập đại hội công nhân viên, nói rõ ràng đầu đuôi cho mọi người biết, càng rõ càng tốt, tránh bọn họ đồn thổi sai lệch. Đồng thời cũng cho bọn họ biết ảnh hưởng của sự kiện này, đây là việc tác động trực tiếp tới lợi ích sát sườn, tôi nghĩ bọn họ sẽ không nói linh tinh ra ngoài nữa, thậm chí còn chủ động thanh minh cho công ty.
Trương Thắng gật đầu:
- Ý này hay lắm, mai tôi sẽ triệu tập toàn thể nhân viên cơ quan và kho lạnh, thông báo cho mọi người. Vậy còn thứ hai?
- Thứ hai là phải nhanh chóng bổ nhiệm lãnh đạo mới, họ Sở là thành viên kỳ cựu từ lúc lập công ty, không nên xem thường sức ảnh hưởng của hắn, đã có kẻ theo hắn làm chuyện xấu, tức là còn có nhiều người giao hảo và đồng tình với hắn. Tránh lòng người bất an, phải nhanh chóng có lãnh đạo mới, đưa mọi thứ lại quỹ đạo thường ngày.
Trương Thắng trầm tư:
- Để mai tôi cùng... nghĩ xem ai phù hợp, người này phải được số đông nể phục mới được.
Chung Tình nhạy bén nghe ra lời chưa nói hết của Trương Thắng, "cùng..." ở đây là muốn cùng Tử Hải Sinh thương lượng cách xử lý cục diện trước mắt.
Mặc dù trải qua rèn luyện, kinh nghiệm xử sự của Trương Thắng dần phong phú, so với người cùng độ tuổi khó có ai hơn, nhưng với loại cáo già như Từ Hải Sinh thì mãi mãi không bằng được. Trương Thắng xin ý kiến Từ Hải Sinh không sai, nhưng ông ta không đáng tin cậy.
Tới tận lúc này Chung Tình vẫn chưa nghĩ ra được Từ Hải Sinh có lý do nào để làm hại Trương Thắng, nhưng theo số liệu cô điều tra, sổ sách tài chính có chênh lệch lớn, cô không biết số tiền đó đi đâu, để đề phòng vạn nhất, cô thà xử lý không được hoàn mỹ, chứ không để thế cục nắm hết trong tay Từ Hải Sinh, tránh ông ta tiếp tục gài người vào, đục khoét cái công ty này.
Nghĩ tới đó Chung Tình từ sau ghế sô pha vòng tới trước mặt Trương Thắng:
- Tôi thấy, phải nhanh chóng quyết định, dùng thủ đoạn sấm sét mới có thể giảm thiểu tổn thất hết mức. Cho nên người này nên công bố luôn vào sáng mai để trấn an lòng người, thực ra bên cạnh giám đốc có người thích hợp rồi, còn phải suy nghĩ gì nữa.
Trương Thắng nhíu mày:
- Bên cạnh tôi có người thích hợp à, ai thế?
- Quách Y Tinh.
- Anh béo à?
Trương Thắng bật cười:
- Làm sao anh ấy có thể... Mà, ừm... Anh ấy à..