An Lệ Đề đã suy nghĩ kĩ mấy ngày, luôn cảm thấy nếu mình muốn chiếm được cảm tình của Thường Phong Dịch, đầu tiên phải tranh thủ thời gian ở cùng anh, và hiểu rõ công việc của anh hơn.

“Ngơ ngác nghĩ cái gì thế?”

Thường Phong Dịch đi ra khỏi phòng tắm, ở trần nửa người trên, chỉ quấn khăn lông quanh hông, trên tay cầm một cái khăn lau tóc vẫn còn ướt.

Thường Phong Dịch ngồi ở ghế đối diện giường ngước mắt lên, nhìn anh không xấu hổ để lộ cơ thể mình trước mặt cô.

Ánh đèn dịu nhẹ, nửa người trên loã thể của anh bền chắc, không có thừa miếng thịt nào, đường cong cơ bắp cường tráng, nhìn rất đẹp mắt. Mà hình ảnh nửa người trên trần trụi của đàn ông làm tim cô đập thình thịch.

Cô phát hiện sợ rằng đời này không thể nào kháng cự được sức quyến rũ đàn ông của anh.

Cô thích được anh ôm, cho dù không phải mỗi ngày, nhưng cô rất thích vùi vào lòng anh ngủ, càng thích ghé vào trước ngực anh nghe tiếng tim đập bình tĩnh của anh, như vậy cô cảm thấy rất an toàn, mà cô đã thật lâu không có cảm giác này.

Thấy ánh mắt cô mơ màng, lại thấy vẻ mặt cô ngây ngốc, Thường Phong Dịch cười ra vẻ mập mờ, chế nhạo lên tiếng: “Thích dáng người anh vậy à? Cũng không uổng công anh khổ cực ‘rèn luyện’ rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề lập tức đỏ lên. “Em….. Em không có…..”

“Rõ ràng anh thấy ánh mắt em rất tán thưởng mà!” Thường Phong Dịch trêu ghẹo. “Thích thì thích, sao lại không dám thừa nhận? Chúng ta đã ở cùng nhau một thời gian, nhìn thấy cơ thể an hem vẫn không tự nhiên à?”

“Em đâu có không được tự nhiên?” An Lệ Đề lườm anh, lầu bầu nói: “Là lời anh nói làm người ta không được tự nhiên thì có.”

Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng đồng thời còn cố biện giải cho mình, Thường Phong Dịch bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười.

An Lệ Đề hơi cáu nhìn anh chằm chằm. “Anh sao vậy? Lời em nói có gì buồn cười?”

Thời gian này anh nhìn cô một lúc lại bật cười, giống như cô là một câu chuyện cười khiến anh mỗi lần đọc không nhịn được, điều này làm cô chẳng những tức giận, còn không hiểu vì sao, hơn nữa càng không đoán được trong lòng anh nghĩ gì.

“Không phải em nói buồn cười, mà là cảm thấy em……. Thật đáng yêu.” Thường Phong Dịch mỉm cười nhìn cô.

An Lệ Đề ngơ ngẩn. Cô rất đáng yêu? Cô đáng yêu chỗ nào? Nếu cảm thấy cô đáng yêu, tại sao lại động chút cười cô, giống như anh đang đọc “Truyện cười” khiến cô không được tự nhiên.

“Thôi! Mặc kệ anh nhìn em thế nào, em cũng không có hứng thú biết.” An Lệ Đề hơi mím môi, không muốn hỏi nữa, chỉ sợ hỏi tiếp không phải đáp án dễ chịu gì.

Nụ cười bên môi chuyển thành đùa giỡn. “Vậy em muốn biết cái gì??” Cô không muốn biết thật ra trong mắt anh cô đáng yêu, không kiêu căng cậy mạnh giống những cô gái giàu có bình thường sao?

“Thật ra thì…….. có chuyện……” Bây giờ đề xuất yêu cầu với anh có nên không?

“Cái gì?”

“Anh…… có thể dạy em quản lý công ty không?”

Chưa từng nghe cô nói vậy, Thường Phong Dịch kinh ngạc nhướng mày. “Em bảo anh dạy em quản lý công ty?”

“Ừm!” An Lệ Đề hơi hồi hộp gật đầu. “Cũng vì cái gì em cũng không biết, nhân viên mới trong công ty không coi em ra gì, thậm chí còn trắng trợn ở nơi riêng tư làm chuyện xấu làm công ty chịu tổn thất. Nghiêm túc mà nói, em vốn nên học hết, không phải sao?” Nhưng hiện tại mới muốn học không quá muộn chứ?

“Chưa từng nghe em đề cập tới chuyện này, tại sao đột nhiên muốn học quản lý?” Thường Phong Dịch suy nghĩ sâu xa.

“Sau khi ba em qua đời, em bất đắc dĩ nhận chức Chủ tịch. Còn tưởng rằng chỉ là tạm thời, lúc ấy em không hiểu gì, luôn luôn hốt hoảng, kết quả mấy vị giám đốc đều nói sẽ giúp em, chỉ cần em ngồi yên chờ chấn định lòng quân là được, cho nên em ngoan ngoãn làm một Chủ tịch không hiểu gì, đến khi phát hiện tình huống công ty ngày càng kỳ lạ, lại biết được có người có ý đồ xấu muốn chiếm hết công ty, em mới tỉnh ngộ mình thật ngu ngốc……….”

“Cho nên?” Trên thương trường chuyện người lợi dụng mình, mình lợi dụng tình huống của người khác còn hiếm thấy sao? Nhưng quả non như cô bị người ta lợi dụng cũng không kỳ lạ.

“Cho nên em nghĩ, gần 2 năm, không có ai dạy em quản lý công ty, bây giờ nghĩ lại, thật ra đây là lỗi của em! Là em nghĩ chức Chủ tịch quá đơn giản, cho rằng nhân viên công ty cũng tận tâm tận lực làm việc cho công ty, mà em chỉ cần trấn giữ công ty là được rồi, ai ngờ ý nghĩ này lại rước lấy tính toán xấu xa của người khác. Hai năm qua, đều do em không cầu tiến bộ, nếu muốn thay em trai giữ lấy công ty thì nên cố gắng học tập quản lý công ty, nhưng em không làm được cho nên mới tạo thành cục diện như vậy, thậm chí còn phải cầu xin người khác! Em không muốn nuông chiều mình nữa, em muốn học, nếu như anh chịu dạy em.”

Yêu cầu anh dạy cô chuyện thương trường, trừ muốn hiểu rõ hơn công việc của anh, những lời cô vừa nói là thật, tuyệt không phải để thuyết phục anh mà nói dối.

Nghe cô nói xong, Thường Phong Dịch trầm giọng nói: “Học cách quản lý không phải chuyện hai ba ngày có thể làm được, em thật sự muốn học? Đừng quên hứng thú của em là lịch sử, không phải kinh doanh.”

“Sở thích của em không giúp được công ty.” Ánh mắt An Lệ Đề buồn bã. “Anh đang giúp em cứu công ty, chẳng lẽ em không nên giúp một tay sao? Cho dù học chậm cũng tốt hơn không hiểu gì!”

“Nghe giọng điệu của em, em đã hạ quyết tâm.” Giọng nói Thường Phong Dịch ẩn chứa sự thán phục.

“Ừm!” An Lệ Đề gật đầu. “Anh đồng ý dạy em không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thường Phong Dịch lộ ra nụ cười ý vị sâu xa. “Dạy em không phải là vấn đề, vấn đề là quyết tâm của em bao nhiêu? Dù sao đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai mà có thể hoàn thành.”

“Em nghĩ kĩ rồi.” Giọng điệu không hề do dự.

“Hiện tại công ty do anh phụ trách, thật ra em cũng không cần khổ cực học từ đầu.” Anh biết rõ sở thích của cô không phải kinh doanh.

An Lệ Đề lập tức lắc đầu. “Em không muốn ngu ngốc học nửa chừng như vậy.” Hơn nữa vì muốn sóng vai đồng hành cùng anh, cô cũng cần đuổi theo anh nhiều hơn, mới có thể chiếm được tình cảm của anh, không phải sao?

Dường như nghe ra cô rất kiên quyết, Thường Phong Dịch bỗng dưng cười. “Muốn anh dạy em không khó, chỉ cần điều kiện thích hợp, anh sẽ không cự tuyệt.”

An Lệ Đề sững sờ, lắp bắp nói. “Điều kiện?”

“ĐÚng vậy, trên đời này không có bữa ăn miễn phí, giống như lúc đầu anh đồng ý giúp em cứu công ty vậy, nghĩ tới việc anh dạy em chuyện quản lý, em đã chuẩn bị bỏ ra giá gì?” Thường Phong Dịch lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Anh……. Cái đồ……..” An Lệ Đề biết là gì nên nổi nóng nhíu mày.

Tại sao người này luôn yêu cầu cô giá cao? Quan hệ hiện tại giữa hai người, cô đã là của anh, mà lúc này ngoài một ít tiền bạc anh không thèm để trong mắt của cô, còn có gì anh muốn?

“Sao vậy? Không đồng ý?” Thường Phong Dịch cười. “Tuỳ em quyết định, anh không có vấn đề gì.”

“Em chưa nói không đồng ý.” An Lệ Đề tức giận đáp lại. “Rốt cuộc anh muốn em làm gì mới bằng lòng dạy em?”

Thích thú nhìn đôi mắt bốc lửa nhưng vẫn đẹp của cô, Thường Phong Dịch cảm thấy bộ dáng hất cằm ngoan cố của cô thật đáng yêu.

“Đầu tiên, anh muốn em không được gọi cả họ lẫn tên anh nữa, sau này chỉ gọi anh là ‘Phong Dịch’ hoặc ‘Dịch’, nghe rõ chưa?”

An Lệ Đề ngẩn người. “Chỉ vậy thôi?” Đây chính là điều kiện của anh?

“Đương nhiên không chỉ có vậy.” Thường Phong Dịch cười lắc ngón tay.

Tinh thần căng thẳng lần nữa, An Lệ Đề hơi híp mắt lườm anh. “Anh có thể nói rõ luôn không!”

Thường Phong Dịch bước đến, kéo cô đứng dậy, mỉm cười cúi đầu hôn cô.

An Lệ Đề bất ngờ không kịp phòng bị sửng sốt, ngay sau đó bị nhiệt độ nóng bỏng trên môi anh hấp dẫn, dây dưa bên trong cùng anh…….

Trong đầu choáng váng, anh mới tắm xong nên mùi rất thơm, môi lưỡi của anh tràn đầy mùi vị dục vọng mê người khiến bàn tay nhỏ bé của cô không nhịn được đặt lên nửa người trần trụi của anh, không thể nào rời khỏi làn da trơn nhẵn rắn chắc. Khi Thường Phong Dịch buông cô ra thì cô chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn. “Bây giờ em đã hiểu anh muốn em trả giá cái gì rồi chứ?”

“Cái gì?” An Lệ Đề thở nhẹ, ngơ ngác nhìn anh, qua mấy giây mới hiểu ý anh, lập tức đỏ mặt.

Không phải hai người họ đã có quan hệ thân mật lâu rồi sao, tại sao anh còn phải cố ý cường điệu làm người ta mất tự nhiên?

“Em thật sự hiểu rồi.” Nhìn vẻ mặt cô, Thường Phong Dịch hài lòng nhếch môi.

“Rốt cuộc anh có ý gì?” Trở thành bạn gái của anh không phải là điều kiện từ trước rồi sao? Vì sao bây giờ lại nhắc lại?

“Cái giá anh muốn em trả tuyệt không khó, chính là tối nay em phải ‘cam tâm tình nguyện’ mặc anh sắp xếp, hưởng thụ tư vị vui thích anh mang đến cho em là được.” Thường Phong Dịch cười ý vị, nhìn vẻ mặt cô kinh hoảng ngượng ngùng.

Sao anh không hiểu, mỗi khi hai người có hành động thân mật, mặc dù cô không thể cự tuyệt mà phải phối hợp với anh nhưng anh còn cảm nhận được hơi thở cô hơi kháng cự. Cô có biết việc kháng cự này của cô là “tổn thương” rất lớn đối với lòng tự ái của anh không? Tối nay thừa dịp cô có chuyện nhờ anh, anh quyết định “trả thù” thật tốt.

Không thể thích ứng với lời nói thẳng thừng đó của anh, tim An Lệ Đề đập nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, không tự nhiên nhìn chằm chằm anh.

“Sao, đồng ý không?” Nụ cười Thường Phong Dịch không thay đổi hỏi tiếp.

Lườm anh một lúc, cuối cùng An Lệ Đề cũng khẽ gật đầu.

Lời anh nói hết sức rõ ràng, cũng không bao hàm nghĩa khác phải không? “Hưởng thụ thật tốt” nghe vào tai không thể nào xoá tan được cảm giác hồi hộp trong lòng cô hiện giờ.

Thấy cô gật đầu, ánh mắt Thường Phong Dịch chợt loé, đưa tay sờ mặt cô, khẽ vuốt, ngón cái lướt qua môi cô, bàn tay trượt xuống cái cổ trắng ngần của cô, sau đó là xương quai xanh, từ từ kéo sợi dây buộc nơ trên áo tơ lụa, lại cởi từng cúc áo ngọc trai màu sắc ra, kéo áo cô ra hai bên làm lộ ra nơi được Lace (viền tơ) đẹp đẽ bao lại.

Anh khép mắt nhìn chằm chằm toàn thân cô, dưới ánh đèn sáng chói tiến hành hành động thân mật, An Lệ Đề run rẩy không dứt, tức giác muốn đẩy anh ra nhưng kịp thời nhớ đến lời nói lúc nãy của anh mà không dám động.

Nhịp tim đập nhanh hơn theo động tác của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ rực, trong đầu xấu hổ nghĩ: có cần thiết nhìn lâu như vậy không? Không phải anh chưa từng nhìn qua cơ thể cô!

Cô đang cảm thấy xấu hổ không thôi thì cuối cùng anh cũng dời mắt nhìn mặt cô, chuyên chú nhìn cô.

“Cơ thể em thật đẹp, khó trách anh ăn không ngán.”

Lời của anh làm khuôn mặt của An Lệ Đề bốc cháy. “Anh….” Rốt cuộc đang nói thật? Hay chỉ bị tình dục làm mù quáng nên mới nói lời ngon tiếng ngọt?

Dường như hiểu được nghi vấn của cô, Thường Phong Dịch nói nhỏ: “Anh vẫn luôn cho là như thế, em không biết?” Vừa nói, ngón trỏ anh nương theo đai nịt áo của cô đi xuống, lướt qua da thịt nhạy cảm của cô, sau đó dừng ở đỉnh đầu được Lace bao lấy.

An Lệ Đề lắc đầu, bị anh nhìn mãnh liệt không nói nên lời.

Hô hấp cô dồn dập, nhịp tim đập như điên, da thịt bị anh mơn trớn giống như bị cây đuốc đốt, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình phản ứng, nụ hoa bị tay anh sờ nhẹ không tự chủ được đứng thẳng, nghênh đón ngón tay anh.

Anh nhẹ nhàng cử động tay, cảm giác tê dại sảng khoái do đầu ngón tay anh tiếp xúc với da thịt khuếch tán khắp các giác quan khiến cô khẽ rên ra tiếng.

Thường Phong Dịch nhìn phản ứng của cô, tình dục trong mắt lưu chuyển, hai tay anh từ từ đẩy Lace mỏng manh của cô lên…….

Nhiệt độ lòng bàn tay anh càng kích thích dục vọng trong cơ thể cô dậy sóng, cô nhẹ nhàng hít một hơi. “Phong Dịch………..”

“Suỵt…… Quên anh vừa nói gì à? Hưởng thụ thật tốt, được chứ?” Anh cúi đầu, ghé vào tai cô nói nhỏ, rồi dùng đầu lưỡi trêu chọc vành tai trắng nõn của cô, sau đó dùng môi vuốt ve gò má trắng mịn, cuối cùng môi anh đi đến đôi môi đỏ mọng mê người của cô nhẹ nhàng cọ xát, dụ dỗ cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra đón nhận môi lưỡi anh xâm lược…….

Cô không tự chủ mà hé môi, cái lưỡi anh quyến rũ trêu đùa lưỡi cô, tiếng rên của anh bật ra từ cổ họng, hai bàn tay nhỏ bé không kiềm chế được đặt lên vai anh.

Anh trêu đùa vuốt ve dùng tay khơi gợi lên tình dục trong cơ thể cô khiến cô dần dần đứng không vững, chỉ đành phải dựa sát vào người anh lại bỗng nhiên cảm thấy phái nam nóng rực cứng rắn của anh dính chặt ở bụng cô.

Cô run rẩy mở mắt, ngay sau đó nhìn thấy lửa dục trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh, cũng nhìn thấy trong mắt anh hình ảnh phản chiếu khuôn mặt ửng hồng như say của mình.

“Muốn anh không? Lệ Đề.” Thường Phong Dịch nói nhỏ. “Lần này anh muốn nghe lời thật lòng của em.”

Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực lại chăm chú khiến cô cảm thấy mình thật đẹp…… An Lệ Đề nhẹ nhàng gật đầu, không thể phủ nhận sự thật mình cũng rất muốn anh.

Cô thừa nhận muốn anh khiến lập tức mắt anh hiện lên ngọn lửa, anh cúi đầu hôn cô lần nữa. Lần này nụ hôn của anh khác với nụ hôn vừa dụ dỗ vừa mê hoặc vừa rồi, mà là nụ hôn mãnh liệt nóng bỏng, tràn đầy sắc dục, dường như không cần tốn nhiều sức đã làm cô rơi vào nhiệt độ nóng bỏng của môi lưỡi anh, quên tất cả.

An Lệ Đề vẫn như trước, bị hôn không biết đêm nay là đêm nào, thậm chí ngay cả tại sao mình bị ôm lên giường và làm sao quần áo mình bị cởi hết cũng không biết.

Môi anh rời khỏi môi cô, hôn dọc xuống cổ cô, sau đó ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng trước ngực mềm mại của cô, tay lại ôm lấy bầu vú còn lại, nhào nặn…….

“A………” Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, không thể khống chế dục vọng không ngừng dâng lên trong cơ thể, trong miệng cô bật ra tiếng rên khêu gợi, không biết mình đã vô ý trêu chọc lửa dục của anh mạnh mẽ hơn.

Thay phiên bú mút trêu đùa hai nụ hoa cho đến khi hơi cảm thấy thoả mãn, môi anh mới rời khỏi nơi đứng thẳng mê người của cô, hôn lên da thịt mềm mại của cô, lướt qua bụng, tay anh tách một chân thon dài trắng tuyết của cô ra, đôi môi nóng rực hôn lên nhuỵ hoa mềm mại tư mật giữa hai chân cô, dùng lưỡi tách ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, tìm kiếm nơi nhạy cảm quan trọng, không ngừng trêu đùa khiến cho tình dục trong người cô ngày càng tăng.

Cô rên rỉ cong người lên, mười ngón tay nhỏ nhắn níu chặt lấy ga giường. “Phong Dịch………”

Môi lưỡi anh trêu chọc cánh hoa ướt át của cô, đầu lưỡi không ngừng liếm qua nơi mẫn cảm nhất, đồng thời một ngón tay anh chậm rãi thăm dò vào trong hoa kính thấm ướt của cô, bắp thịt bên trong lập tức mút chặt lấy ngón trỏ anh làm anh càng lúc càng mất hồn.

“Phong Dịch………” Tình dục tán loạn toàn thân làm cô không chống đỡ được khát vọng, cô buồn bã khẽ kêu.

“Ngaon, không sao, hưởng thụ đi……..” Đầu lưỡi vẫn trêu chọc nhuỵ hoa run rẩy của cô, ngón tay bên trong hoa kính của anh bắt đầu động, động tác càng lúc càng nhanh.

Cô ưỡn thân đón lấy sự khiêu khích của ngón tay anh, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ thở gấp, toàn thân run rẩy không ngừng.

Phản ứng mãnh liệt của cô làm ngón tay anh cử động càng nhanh, vừa đâm rút vừa dùng lưỡi liếm láp nhuỵ hoa mềm mại, cảm thấy dịch trong cơ thể không ngừng trào ra thấm ướt môi anh cũng khiến anh uống được dịch ngọt.

Cô rên khẽ, khó chịu ngọ nguậy thân thể, cảm giác vui thích khi cao triều ngày càng gần.

Cho đến khi cơ thể cô co giật, anh mới rút ngón tay ra, ngẩng đầu lên, đặt hai chân cô lên vai mình, lại chống đỡ đỉnh đầu vì kiềm chế mà sưng to ở cửa huyệt ẩm ướt của cô, tay kéo eo cô về phía mình, thắt lưng đưa về phía trước đưa phái nam vào hoa kính trơn ướt…….

“A………..” Thanh sắt nóng rực xâm nhập vào cơ thể cô, cảm giác được lấp đầy làm cô thở nhẹ, sảng khoái mãnh liệt như luồng sóng dâng lên.

Ánh mắt anh tràn đầy dục vọng nhìn cô chăm chú, không buông tha bất kỳ phản ứng nhỏ nào trên mặt cô.

Tiếp tục động đậy thắt lưng, lại bị bắp thịt trong cơ thể cô co rút mạnh mút chặt lấy khiến anh cảm thấy mất hồn, không thể nói rõ sảng khoái mà mỗi lần anh chạy nước rút trong cơ thể xông lên, anh bỗng động mạnh một cái kích thích ngọn lửa dục vọng sôi sục giữa hai người.

Cảm giác tê dại thoải mái đánh thẳng vào từng giác quan của cô, không để cô thích ứng với lực đạo trêu đùa của anh, cảm nhận được thứ to lớn cứng rắn của anh ma sát trong cô tạo thành một cảm giác nóng bỏng, cô liên tiếp rên la.

Thắt lưng anh di động càng mạnh, đoạt lấy cô, mỗi lần đều đụng vào chỗ sâu nhất hoa kinh khiến vách tường trong hoa kính không ngừng co rút, cũng kích thích phái nam của anh di động càng điên cuồng, anh nhìn nét mặt lâm vào bể dục của cô, nhìn cô thở dốc, rên rỉ, sau đó hô to đạt tới cao triều………

Cao triều mạnh mẽ làm trong cơ thể cô sinh ra cảm giác co rút mạnh cũng trêu chọc khát vọng tình dục của anh được giải phóng, anh không thể tiếp tục khống chế gầm một tiếng, đong đưa càng nhanh, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, phóng hết ra………

Ba tháng nữa trôi qua ——

Ba tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Lập Hoa được Thường Phong Dịch quyết đoán cải cách, cuối cùng cũng tình hình mới. Cùng lúc, anh không chỉ điều chỉnh lại nhân viên bị thừa trong nội bộ, mà còn điều tra rõ ràng những người lợi dụng chức quyền thu lợi nhuận, bày mưu tính kế chiếm đoạt công ty sau lưng nhân viên, lập tức đuổi khỏi công ty, trả lại cho công ty môi trường làm việc sạch sẽ.

“Anh thật sự muốn nộp chứng cứ phạm tội của mẹ kế em và giám đốc Ngô cho toà an khiến họ ngồi tù?” Biết tính toán của Thường Phong Dịch, An Lệ Đề không nhịn được hỏi.

“Nếu không phải được giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu lén nói cho biết, nhờ anh trở lại chỉnh đốn công ty, Lập Hoa sợ rằng không thể sống qua một năm, có thể sẽ bị đào rỗng hoặc bị người khác tiếp quản, em muốn nhìn thấy kết cục này sao?” Thường Phong Dịch hỏi.

An Lệ Đề cứng lại. “Dĩ nhiên không muốn. Công ty do ba em khổ cực gầy dựng, em đương nhiên không muốn nó bị người khác vơ vét mà đóng cửa, còn làm hại rất nhiều nhân viên bị mất việc.”

“Không phải đã xong rồi sao? Những người phải xử theo pháp luật, anh tuyệt không nương tay.”

“Ừm…. Bọn họ đáng bị trừng phạt! mà mẹ kế em còn có một con gái, nó mới mười tuổi, mất đi sự chăm sóc của mẹ………” Cô từ nhỏ đã mất mẹ, hiểu rõ không có mẹ bên cạnh cô đơn thế nào cho nên cũng không hy vọng em gái cùng cha khác mẹ vừa mất đi ba bây giờ không có mẹ ở cạnh chăm sóc.

“Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề lộ vẻ khó xử. “Chẳng lẽ….. không có cách nào có thể trừng phạt họ, đồng thời không để em gái em mất đi sự chăm sóc của mẹ?”

“Được rồi! Thật ra còn có cách khác xử lý họ.” Anh chỉ muốn những người đó phải xử theo pháp luật.

“Cách gì?” An Lệ Đề lập tức hỏi.

“Bàn điều kiện.”

“Bàn điều kiện? Cùng họ?” Có ý gì?

“Đúng, anh sẽ bàn điều kiện với họ, xem họ muốn ăn cơm tù hay đồng ý từ nay không làm hại công ty?”

“Nói thế nào?” Cô không hiểu.

“Đầu tiên, anh muốn ông ta bồi thường tổn thất của công ty, sau đó ký một hợp đồng, họ không thể tiếp tục can thiệp vào chuyện công ty, nhưng nếu không thực hiện được những điều kiện này lập tức ngồi tù, công ty tuyệt không thể dễ dàng tha thứ người có ý xấu, nghĩ bậy nghĩ bạ.” Thường Phong Dịch cẩn thận giải thích.

An Lệ Đề líu lưỡi. “Bồi thường tổn thất công ty?” Số tiền rất lớn đó!

“Không sai, bọn họ cũng có thể dùng những cổ phần trong tay để đền bù khoản nợ. Dù sao nếu không muốn ngồi tù thì ngoan ngoãn nôn ra số tiền kếch xù bị họ tham ô.”

Về sau, Thường Phong Dịch theo ý An Lệ Đề, không để mẹ kế cô cùng những người đó ăn cơm tù, thật ra khiến họ sắp phá sản là được. Mà công ty không hề u ám nữa, mà năng lực cao siêu của Thường Phong Dịch đã kiếm được cho công ty một đơn đặt hàng cực lớn, vì vậy hiện tại có thể nói công ty phát triển rất tốt, tiền đồ sáng lạng.

Nhưng sắp có nhiều chuyện bận rộn, Thường Phong Dịch không quên dạy cô chuyện công ty, lại không cho cô thời gian thư giãn.

Cô thật rất cảm kích anh không tới một năm đã cứu công ty sắp phá sản, nhưng cô cũng không thể không nói, anh thật sự là một thầy giáo nghiêm khắc đấy!

An Lệ Đề mấy tháng nay nội bộ công ty thay đổi rất nhiều, cầm trên tay hồ sơ đi tới phòng Tổng giám đốc, thấy hai trợ lý của Thường Phong Dịch —— Lam Hoa và Lam Dục đang nhỏ giọng thảo luận tài liệu.

Nhìn hai người trợ lý hồi lâu, cô có một loại cảm giác rối loạn. Chỉ vì hai người này là “bạn” do Thường Phong Dịch mời tới giúp, cả người mơ hồ tản ra khí thế lỗ mãng, thật sự không giống người làm việc văn phòng! Nhưng mà năng lực hai người này rất giỏi, trước kia trong nội bộ công ty rất nhiều chuyện ám muội đều do họ cố gắng “đào” ra. Mà trong thời gian ngắn như vậy công ty có thể phát triển, hai cao thủ này tuyệt đối là Đại Công Thần.

“Anh Lam.”

Hai người họ Lam đều ngẩng đầu. “Chủ tịch!”

“Hiện tại Tổng giám đốc có rảnh không?”

“Hiện tại Tổng giám đốc đang thảo luận nội dung hợp đồng tiếp theo với ngài Tùng Hạ của Nhật Bản, sợ rằng phải đợi một lát nữa.” Lam Hoa từ từ trả lời.

“À!” An Lệ Đề hơi run sợ giật mình, sau đó mỉm cười với họ. “Không sao, tôi chỉ muốn đưa bản đánh giá tôi làm cho anh ấy xem, anh ấy đang bận, vậy nhờ hai anh đưa cho anh ấy vậy!” Nói xong, cô đưa tài liệu trên tay cho Lam Hoa, rồi lại cười với họ — sau đó xoay người rời đi.

Lam Hoa nhìn Lam Dục, rồi lại nhìn tài liệu trên tay. “Đây không phải ‘bài tập’ Tổng giám đốc chúng ta giao cho Chủ tịch đấy chứ?”

Mấy tháng nay Tổng giám đốc dạy Chủ tịch chuyện kinh doanh của công ty, thỉnh thoảng muốn cô đánh giá những bản hợp đồng đã ký, viết lại những ưu khuyết điểm làm “bài tập”, bọn họ đã không cảm thấy kỳ quái lâu rồi.

Lam Dục gật đầu. “Vậy trực tiếp giao cho Tổng giám đốc đi.”

Hơn một giờ sau, Thường Phong Dịch tiễn khách xuống lầu rồi trở lại phòng làm việc, Lam Hoa và Lam Dục vào ngay sau đó.

“Ngài Tùng Hạ đồng ý nội dung mới trong hợp đồng của chúng ta?”

Mấy hợp đồng trước đều vì vấn đề “Tiền hoa hồng” đã khiến công ty không đến mức bồi thường nhưng tiền lời thật sự rất ít, cho nên trước khi ký hợp đồng này đã quét sạch sâu bọ trong công ty.

“Muốn lấy được sản phẩm có chất lượng hơn những công ty khác, ông ta phải đồng ý với nội dung mới của chúng ta.” Giọng điệu Thường Phong Dịch khôn khéo, vừa nói vừa cầm một bản tài liệu trên bàn làm việc lên đưa cho Lam Hoa, “Ngài Tùng Hạ đã ký hợp đồng, quá trình sau này giao cho hai người.”

“Tôi biết rồi.” Lam Hoa gật đầu một cái, cầm lấy hợp đồng sau đó đưa một bản tài liệu khác cho anh. “Đây là ‘bài tập’ Chủ tịch đưa cho anh.”

“Bài tập?” Thường Phong Dịch nhướng mày, thuận tay mở tài liệu ra, liếc mắt nhìn chữ viết đẹp đẽ trên đó.

“Không phải Tổng giám đốc thường đưa những bản hợp đồng cũ cho Chủ tịch, muốn cô ấy nghiên cứu sau đó viết nhận xét, giống như bài tập thầy giáo giao sao?” Lam Hoa nói sự thật. “Thật may Chủ tịch cũng rất nghiêm túc học, cuối cùng không phụ Tổng giám đốc khổ cực chỉ bảo.”

Lam Dục tiếp lời, “Hơn nữa mấy tháng nay bận bắt kẻ gian trong công ty, Tổng giám đốc vẫn không quên chỉ báo Chủ tịch, những trợ lý như chúng tôi có thể thấy được Tổng giám đốc có dụng tâm cỡ nào với Chủ tịch.”

Dụng tâm? Có dụng tâm với An Lệ Đề? Anh thật sự cho họ cảm giác này?

Thường Phong Dịch dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn họ, trong khoảng thời gian ngắn làm họ không phát hiện ra, thầm nghĩ có phải nói gì sai không.

“Tổng giám đốc?”

“Cũng không thể để Chủ tịch một công ty không biết gì về tình trạng kinh doanh của công ty phải không?” Thường Phong Dịch nhàn nhạt nói.

Rất nhanh phát hiện ra Thường Phong Dịch không muốn nói nhiều về chuyện dạy An Lệ Đề, ngay sau đó Lam Dục đổi đề tài, nhắc tới chuyện khác.

“Đúng rồi, Tổng giám đốc, hiện nay công ty đã vào quỹ đạo, chờ nhân viên mới được huấn luyện xong, chúng tôi phải trở về.”

“Tôi biết rồi.” Thường Phong Dịch nghiêm mặt. “Trong khoảng thời gian này cảm ơn hai người đã tận lực giúp tôi, thù lao tôi sẽ chuyển vào tài khoản của hai người.”

“Cảm ơn.” Lam Hoa mỉm cười. “Thật ra trong thời gian ngắn bắt được kẻ xấu gây sóng gió trong công ty, chúng tôi cũng cảm thấy rất tự hào.”

Thường Phong Dịch nhếch môi. “Có thể nhờ được hai người là may mắn của tôi, chỉ tiếc hai người không thể đợi tôi, tôi phải trả lại hai người, miễn bị ông chủ chân chính của các người đuổi giết.”

Lam Hoa và Lam Dục nghe vậy đều mỉm cười. Lam Dục cười nói: “Hai người chúng tôi không có thói quen đi làm đúng giờ, càng miễn bàn đến việc ngày ngày mặc âu phục đeo caravat!” Nói xong, anh ta cố ý giật nhẹ cà vạt trên cổ, làm vẻ mặt khổ sở.

Thường Phong Dịch bật cười. “Tìm thời gian, chúng tar a ngoài uống rượu!”

Lam Dục cười gật đầu. “Được đấy! Ngày chúng tôi nghỉ việc là tốt nhất.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Thường Phong Dịch khoát tay. “Trước tiên làm xong công việc, tối nay rảnh, chúng ta phải ăn cơm cùng ngài Tùng Hạ, ăn mừng đã ký hợp đồng, đồng thời cũng tiễn ông ấy, ông ấy định mai sẽ trở về Nhật Bản.”

Nhìn tài liệu trên bàn chờ phê duyệt, Lam Hoa gật đầu. “Vậy chúng tôi ra ngoài trước.”

Sau khi hai người ra ngoài, Thường Phong Dịch trở lại ngồi trước bàn làm việc, cầm một bản tài liệu đã định mở ra thì liếc nhìn bản tài liệu An Lệ Đề nhờ Lam Hoa đưa cho anh, anh lại mở bản tài liệu đó ra, đập vào mắt là chữ viết xinh đẹp làm anh nhớ tới những lời Lam Hoa vừa nói ——

Dụng tâm….. anh thật sự có dụng tâm sao? Đến khi người khác nói ra cảm nhận, anh mới giật mình vì sao hành vi của mình lại cho người khác ấn tượng như vậy, mà đó cũng không phải anh đang vui mừng.

Nhìn chữ viết tỉ mi trên giấy, Thường Phong Dịch lâm vào trầm tư……..