Mao Hữu Tài ngồi trong một phi thuyền loại nhỏ đáp xuống đỉnh núi. Cabin mở ra, Mao Hữu Tài liếc mắt một cái đã thấy một dãy kiến trúc cổ, gạch đỏ, ngói xanh, nhà tranh, hơn nữa còn có một rừng trúc xanh tươi um tùm, rừng cây cùng bụi hoa, toàn bộ khung cảnh làm cho người ta một cảm giác thoát li thế giới hiện thực.

Mao Hữu Tài rời cabin không lâu, một đội người máy chiến đấu hạng nặng đã xuất hiện trước mặt. Phía sau người máy, vài người mặt đồ đen của vệ sĩ nhanh chóng xuất hiện ở những nơi khác nhau. Sau đó một lão giả xanh xao đi tới.

Đồng Tiểu Như giới thiệu:

- Đây là ông nội của ta, Đồng Thiện.

Mao Hữu Tài theo Đồng Tiểu Như và giáo sư Thái Ân đi qua. Thật ra hắn liếc mắt một cái đã thấy Đồng Thiện cũng như nhận ra thân phận của lão, đồng thời hắn cũng vận chút linh lực làm thử nghiệm nhỏ, nếu Đồng Thiện là người tu chân hàng thật giá đúng, khi thử nghiệm linh lực kia được khởi động nhất định lão sẽ có cộng hưởng, nhưng lão đã làm hắn thất vọng, trên người Đồng Thiện hắn không cảm nhận được chút linh lực nào.

- Thái Ân, ông bạn già của ta, vị này chính là Mao tiên sinh ngươi nói sao? Thiên tài kí hiệu hiếm thấy đó hả?

Thanh âm Đồng Thiện có chút khàn khàn suy yếu. (ZoungHyu: ở chương trên Đồng Tiểu Như giới thiệu giáo sư Thái Ân là bạn của cha nàng, không hiểu sao đến chương này lại biến thành bạn của ông nội, mình tôn trọng tác giả nên dịch nguyên văn.)

Không đợi giáo sư Thái Ân giới thiệu, Mao Hữu Tài liền lễ phép tự giới thiệu:

- Đồng lão thái gia vẫn mạnh khỏe, cháu chính là Mao Hữu Tài, có điều, cháu không phải thiên tài gì cả.

- Không, không, ta đã xem qua hai kí hiệu trận của cậu, ta dám khẳng định, cho dù tinh anh tốt nghiệp Học viện quân sự Tiên Đàm cũng không có khả năng làm được trình độ này như cậu, mau nói ta nghe chút đi, sao cậu làm được vậy?

Vẻ mặt Đồng Thiện tỏ ra cấp bách.

Đồng Tiểu Như mỉm cười nói:

- Nội! Chẳng lẽ nội muốn vị khách đặc biệt do con mời đứng đây nói chuyện sao?

- À?

Đồng Thiện cười gượng một tiếng:

- Ta hơi cao hứng rồi, quên phải tiếp khách, Mao tiên sinh, ông bạn già Thái Ân nữa, mời!

Dừng một chút, Đồng Thiện đột nhiên nói thêm:

- Biết lần này Mao tiên sinh sẽ tới, tiểu Như, biểu ca Roman của con và bạn Jonas của con cũng đến đây, bọn họ một người là học viên cao cấp hệ chỉ huy, một người là chiến sĩ cơ động tinh nhuệ của Học viện quân sự Tiên Đàm, thật đúng lúc, chúng ta có thể vừa uống trà vừa tiến hành một cuộc thảo luận nhỏ.

Học viên khi tốt nghiệp Học viện quân sự Tiên Đàm thường trở thành hạm trưởng chỉ huy hạm đội tàu vũ trụ, còn những chiến sĩ cơ động đều trở thành người điều khiển người máy chiến đấu, người trước là chúa tể hạm đội đầy quyền lực, kẻ sau là chiến sĩ cường đại độc lập của tiên quốc, nói đến phân thân phận, cơ bản không thể chia cao thấp. Trong lòng Mao Hữu Tài có chút hối hận khi đến nơi này, bởi vì hắn đối với cái gì học viên cao cấp hay chiến sĩ tinh nhuệ gì gì đó không chút hảo cảm, những kẻ đó lúc nào cũng tạo cảm giác cao cao tại thượng làm người khác khó chịu.

Phòng uống trà của Đồng Thiện được bài bố theo phong cách xưa. Trên vách tường gỗ có treo một chiếc quạt lớn, bên dưới là một khung gỗ bày một loạt bảo đao bảo kiếm. Một bàn dài màu đen, ghế ngồi được đặt phân biệt chủ khách hai bên. Mao Hữu Tài vừa ngồi vào đã thấy hai thanh niên mặc chế phục Học viện quân sự Tiên Đàm đang ngồi trò chuyện ở một góc bàn. Bọn họ một người tóc đen dài, một kẻ tóc vàng ngắn. Cả hai đều khoảng hai mươi tuổi, xét theo dáng người, thanh niên tóc vàng có vẻ khỏe mạnh lực lưỡng, còn thanh niên tóc vàng tỏ ra trầm ồn bình tĩnh hơn nhiều.

Liếc mắt một cái, Mao Hữu Tài đã đoán ra thân phận hai người, tóc đen là chỉ huy trưởng Roman, tóc vàng là Jonas.

- Tiểu Như! Em có biết anh đã ở đây đợi em hơn hai giờ rồi đó.

Jonas đứng lên, giang tay đi về phía Đồng Tiểu Như.

Đồng Tiểu Như lùi ra sau một bước:

- Jonas, anh lại quên rồi, tôi đã nói không thích lễ tiết ôm ấp của các người.

- À…

Jonas vội dừng lại, chợt cười nói:

- Giáo sư Thái Ân, đã lâu không gặp giáo sư, chừng nào giáo sư mới tới học viện giảng dạy vậy?

Giáo sư Thái Ân lắc lắc đầu:

- Không thể nói trước được, hôm nay ta thật lòng muốn đàm luận với tiểu Mao rồi, từ lần trước thấy tiểu Mao vẽ kí hiệu trận, ta thật sự chờ mong.

Ánh mắt Jonas và Roman lập tức tề tụ trên người Mao Hữu Tài. Mao Hữu Tài tránh ánh mắt khác thường của hai người, hắn nhìn một cái đỉnh Thanh Đồng đặt ở góc tường. Dựa vào màu sác chỉ sợ đỉnh Thanh Đồng này đã có niên đại vài trăm năm. Hắn không khỏi đưa ra suy đoán:

- Chẳng lẽ Đồng Thiện cũng dùng đỉnh này luyện chế gì đó? Hắn muốn chế luyện gì nhỉ?

- È hèm, khụ khụ…

Roman ho khẽ, dựa vào biểu tình của hắn, đây là hắn “vô tình” nhắc Mao Hữu Tài nên đứng ra chào hỏi hắn một tiếng chứ không phải hắn chủ động đứng ra đón tiếp Mao Hữu Tài.

Jonas cũng chắp tay sau lưng chờ Mao Hữu Tài lên tiếng.

Mao Hữu Tài bước vài bước đến gần góc tường. Hắn dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên đỉnh Thanh Đồng, một âm thanh thanh thúy truyền từ chân đến miệng đỉnh vang lên.

- Hắn dám bất kính như thế sao?

Trong lòng Roman và Jonas đồng thời có ý nghĩ như thế.

- Mao tiên sinh, anh đang làm gì thế?

Đồng Tiểu Như tò mò hỏi.

- Đỉnh này chuyên dùng để chế luyện đan dược phải không?

Rốt cục Mao Hữu Tài cũng lên tiếng.

Đồng Thiện sửng sốt một chút:

- Sao Mao tiên sinh biết?

Mao Hữu Tài nói:

- Màu sắc, mùi, cảm giác.

Thời cổ đại người tu chân chia ra hai loại đỉnh là đan đỉnh và khí đỉnh, đan đỉnh chuyên dùng điều chế dược vật, khí đỉnh chuyên dùng chế luyện khí cụ, giống như nhẫn chứa vật của hắn. Chất lượng của đỉnh quan hệ trực tiếp đến phẩm chất đan dược vì đỉnh tồn tại một loại tích lũy và linh tính, cái đỉnh trước mắt không ngờ chính là loại đan đỉnh tốt nhất.

- Đúng vậy, đây quả thực là một đan đỉnh, theo tư liệu ta được biết, đỉnh này đã có lịch sử vài trăm năm, là của một vị Cổ Tu giả rất nổi tiếng, nhưng, sao Mao tiên sinh biết mấy thứ này?

- Cháu đối với một số truyền thuyết gì đó rất có hứng thú, lúc rãnh rỗi cháu có tìm đọc một ít tư liệu về mặt này.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Mặt khác, Đồng lão thái gia không cần kêu Mao tiên sinh này nọ đâu, kêu cháu là tiểu Mao là được rồi.

- Được rồi tiểu Mao, cậu chỉ cần nhìn sơ đã nhận ra đây là đan đỉnh, vậy ta cho cậu xem thêm thứ này một chút, đi theo ta nào!

Đồng Thiện thần thần bí bí đi tới giá để đao kiếm, cầm lấy đầu giá xoay nhẹ. Một chuỗi âm thanh “cạch cạch” vang lên, vách tường gỗ đối diện lão tách ra hai bên, lộ ra một gian mật thất rộng lớn.

Trong mật thất đặt một một hệ thống máy móc phức tạp, không thể nhìn ra nó dùng cho việc gì.

Đồng Thiện đi tới, có chút tự hào nói:

- Đây là tâm huyết đời này của ta, máy hấp thu linh hạt.

Phì… Mao Hữu Tài vội bịt miệng mới tránh được phì cười. Cái quái thiết bị này tính ra còn phức tạp gấp mấy lần so với một phi thuyền loại nhỏ, hắn vẫn nghĩ thứ này nếu không phải vũ khí lợi hại thì cũng là hệ thống động lực siêu việt gì đó, thật không ngờ nó chỉ được dùng để hấp thu linh hạt!

Đồng Thiện đi tới một cái lọ trong suốt, chỉ vào nó nói:

- Qua mười năm cố gắng, ta đã thu thập được một ngàn linh hạt, điều này đủ chứng minh thời kì văn minh tu chân rất có khả năng tồn tại!

Trong lọ hoàn toàn trong suốt không thể thấy gì cả, Roman ngạc nhiên nói:

- Ông ngoại, sao ta không thấy gì lạ hết vậy?

- Linh hạt là thứ nguyên thủy nhất trong vũ trụ cũng là vật chất thần bí nhất, mặt khác, ngươi cũng là học viên cao cấp hệ chỉ huy của Học viện quân sự Tiên Đàm sao, linh hạt là gì mà mắt thường nhìn thấy được hả? Đương nhiên phải dùng kính hiển vi laser mới có thể thấy được.

Đồng Thiện tức giận nói.

Mặt Roman nhất thời đỏ bừng.

- Đồng lão thái gia, cho cháu xem thử được không?

Jonas tràn ngập tò mò. Được Đồng Thiện gật đầu đồng ý, hắn đi qua lấy cái lọ đặt xuống dưới kính hiển vi quan sát, một lúc lâu sau mới ngẩng lên:

- Ta thấy rồi, chúng có màu đen, số lượng rất nhiều, có điều, làm sao xác định chúng là linh hạt mà đến nay vẫn chưa ai khác phát hiện?

- Các ngươi có phải đọc sách vở tới điên đầu rồi không, hừ, đám tiểu bối thật sự không nói được lời hay ho gì cả, linh hạt được xưng là vật chất thần bí nhất vũ trụ, há có thể dễ dàng phát hiện sao? Để ta nói cho mà nghe, đừng cho rằng bây giờ khoa học kĩ thuật đột nhiên phát triển mạnh, thuộc địa đông đúc, những thứ đó đều bắt đầu từ thời kì nguyên thủy mà thôi, ta chắc chắn điều đó, có điều, hiện tại chúng ta đã phát triển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đi vào con đường sai lầm, ta dám khẳng định, nếu bây giờ có thể khôi phục nền văn minh của người thời kì nguyên thủy, không cần phi thuyền, quân hạm, máy bay hay người máy chiến đấu gì đó, nhân loại chúng ta cũng có thể chinh phục được vũ trụ!

Đồng Thiện càng nói càng kích động, chòm râu hoa râm trên cành hơi hơi vểnh lên.

- Ha ha, ta đồng ý cách nói của Đồng lão thái gia, đây là một giải thích rất độc đáo.

Jonas không phải đứa ngốc, nếu vẫn kiên trì ý kiến phản đối nhất định sẽ làm Đồng Thiện nổi giận, vuốt mông ngựa có thể tạo được kết quả tốt hơn.

- Kỳ thật, cho tới bây giờ cháu vẫn ủng hộ nghiên cứu ở đây của ngoại công.

Roman đương nhiên cũng không thể lạc hậu.

- Tiểu Mao, cậu có ý kiến gì không?

Ngữ khí Đồng Thiện rõ ràng hiền hòa hơn rất nhiều.

Mao Hữu Tài cũng không để ý. Mỗi ngày hắn hấp thu vô số linh hạt, hiện giờ Đồng Thiện dùng thiết bị hấp thu mười năm mới bắt được một ngàn linh hạt, so với hắn mà nói, chỉ cần một phút là xong. Hiểu biết của hắn, chính là kĩ năng tối quen thuộc của người tu chân thời kì nguyên thủy, là điều những người như Đồng Thiện nằm mơ cũng không mơ được.

- Cháu biết sự tồn tại của linh hạt, hơn nữa còn biết chúng có thể vận dụng vào lĩnh vực gì.

Mao Hữu Tài đơn giản phụ họa.

Đồng Thiện không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Mao Hữu Tài. Bộ dáng chờ mong giống như đợi Mao Hữu Tài nói tiếp.

Jonas hơi có ý mỉa mai nói:

- Tiểu Mao phải không? Ngươi biết linh hạt có thể vận dụng vào lĩnh vực gì phải không? Ngươi biết ngươi đang đùa với những ai không? Chẳng lẽ đây là những điều căn cứ công binh dạy ngươi sao?

Jonas cố ý xoáy vào chuyện “căn cứ huấn luyện công binh”, điều này để nắc nhở Mao Hữu Tài và người khác là Mao Hữu Tài ngay cả trường học chính quy cũng chưa vào được, chỉ là một học viên công binh, thân phận như vậy sao có thể tham gia đàm luận những chuyện linh hạt thâm sâu thần bí như thế này?

Không khí trong mật thất nhất thời có chút xấu hổ. Vẻ mặt Roman lộ nét cười khinh miệt. Hiển nhiên, lời Jonas chính là điều hắn muốn nói.

Mao Hữu Tài không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Jonas. Trong lòng hắn không chút cảm giác tức giận, ngược lại chỉ muốn bật cười.

- Được rồi, tiểu Mao, ta vô tình mạo phạm ngươi, nhưng trước khi đến đây, ta nghe tiểu thư Tiểu Như nói một chuyện, là chuyện ở Trung tâm nghiên cứu kí hiệu trận ấy, ngươi dùng hai kí hiệu trận giành lấy một triệu tiền thưởng và cơ hội trở thành học viên mới của Học viện quân sự Tiên Đàm phải không, ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn cùng chút kì quái, nói như vậy, theo ngươi từ đâu mà có hai kí hiệu trận này?

Jonas dụng ý thật rõ ràng, hắn căn bản xem thường loại xuất thân hèn mọn như Mao Hữu Tài, hắn muốn cho Mao Hữu Tài xấu mặt.

Mao Hữu Tài vẫn không nổi giận, mỉm cười nói:

- Jonas tiên sinh, ngươi có ý gì?

Jonas cười nói:

- Tiểu Mao, ta nhắc lại, ta vô tình mạo phạm ngươi, ngươi không muốn nói nguồn gốc hai kí hiệu trận kia, ta cũng không có ý kiến, nhưng ta thủy chung không tin ngươi có thể tự vẽ ra, mặt khác, không phải ngươi nói có thể vận dụng kiến thức về linh hạt vào lĩnh vực gì đó sao? Sao ngươi không dùng nó vào lĩnh vực kí hiệu trận ngươi am hiểu nhất ấy?

- Jonas đại ca, anh…

Đồng Tiểu Như cũng biết Jonas đã có chút quá phận, dù sao Mao Hữu Tài cũng là khách do tự nàng mời tới, trước mặt mọi người không thể để người ta mất thể diện được, bất quá từ góc độ khác, nàng phi thường muốn biết rốt cục Mao Hữu Tài có thể biểu hiện điều gì đó trên phương diện kí hiệu trận không, đây cũng là mục đích chủ yếu của nàng, Thật ra, nàng cũng không tin Mao Hữu Tài tự tay vẽ ra hai kí hiệu trận đó.

Giáo sư Thái Ân thủy chung không lên tiếng, hắn luôn quan sát Mao Hữu Tài.

Thật ra, lần này hắn mời khách là muốn được chứng thật. Chẳng qua, Jonas đảm đương nhân vật chính mà thôi.