Đi theo Julius, năm học viên của tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp lên xe bay tới Trung tâm khoa học kĩ thuật thành phố, rồi từ đây mới đến tham quan Trung tâm nghiên cứu kí hiệu trận. Có rất nhiều học viên cũng tới tham quan trước bọn họ, nhưng do có nhân viên hướng dẫn nên tất cả đều nghiêm chỉnh.

- Các cậu cứ tùy tiên tham quan, một giờ sau tập hợp tại đây, có điều ta đề nghị các cậui nên đến thăm khu trưng bày kí hiệu trận cổ.

Do ở trong đại sảnh nên giọng của Julius cũng ôn hòa hơn đôi chút.

Năm người lập tức tản ra. Đan Lệ nhỏ giọng nói:

- Hữu Tài ca, để tôi dẫn anh đi xem khu trưng bày kí hiệu trận cổ, năm trước tôi đã đến đây một lần nên biết đường.

Tiêu Hướng cũng biết điều nên đi chậm lại, rồi rẽ sang khu trưng bày khác.

Phác Văn Chính nhìn theo bóng Đan Lệ và Mao Hữu Tài đang xa dần, hơi buồn bực nói:

- Hướng ca, chẳng lẽ chúng ta không đi nữa sao?

Tiêu Hướng liếc Phác Văn Chính một cái:

- Đi làm gì? Làm kì đà hả?

Buck nói:

- Hướng ca, không phải anh thích Đan Lệ sao?

Tiêu Hướng cười khổ:

- Thật ra thì chưa đến mức đó, chỉ là muốn chinh phục nàng ta thôi, nếu người khác đến thả dê, ta chắc chắn sẽ không để yên, nhưng nếu là Mao ca thì ta chỉ có thể làm người chúc mừng thôi, đúng rồi, hai ngươi định li gián hả?

- Đâu? Bọn em thực lòng tôn kính Mao ca mà, nhất là khi anh ấy báo thù hộ chúng ta.

Khi Phác Văn Chính nói chuyện thì Buck liên tục gật gù, hai gã này phối hợp rất ăn ý.

Tiêu Hướng khoác tay:

- Khu trưng bày kí hiệu trận cổ chúng ta đã xem rồi, chúng ta qua xem khu triển lãm kí hiệu trận mới nghiên cứu đi, có vấn đề gì thì để quang não ghi lại, sau hỏi chuyên gia ở đây hoặc lão Julius.

- Được được, cơ hội khó tìm, một năm mới có một lần, chúng ta nhất định phải nắm lấy.

Phác Văn Chính nói, Buck gật gù.

Xuyên qua một hành lang, Đan Lệ cùng Mao Hữu Tài đến khu trưng bày kí hiệu trận cổ.

Vừa tiến vào cổng chính, một cỗ cảm giác lịch sử tang thương nhất thời ập đến. Ở đây không chỉ triển lãm kí hiệu trận mà còn kết hợp trưng bày một ít đồ cổ, vũ khí, áo giáp và một số đồ không biết tên.

Mao Hữu Tài đến trước một tủ kính, quan sát kí hiệu trận nằm sau lớp thủy tinh chống đạn rất dày. Đó là kí hiệu trận được khắc vào một khối đá, khối đá đã bị phong hóa nghiêm trọng, kí hiệu trận khắc vào mặt đá đã mờ, nhìn chung trông rất mơ hồ. Nhưng với mức độ quen thuộc kí hiệu của Mao Hữu Tài, hắn dễ dàng hiểu được. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên dòng thuyết minh trên tủ kính, nhỏ giọng đọc:

- Chuyên gia khảo cổ Alexander tìm thấy trong núi Thực Vân. Cho đến nay, vẫn chưa ai hiểu được mục đích sử dụng của kí hiệu trận này.

Đan Lệ cảm thấy Mao Hữu Tài có phát hiện:

- Hữu Tài ca, anh có thể nhìn ra cái gì sao?

Mao Hữu Tài suy nghĩ một chút:

- Tạm thời thì chưa, chẳng lẽ những kí hiệu trận cổ này không ai phá giải được hả?

- Cho đến nay đúng là chưa có ai phá giải được những kí hiệu trận này. Tuy kiến thức về kí hiệu trận của tôi còn nông cạn, nhưng tôi cũng biết, để biên tập kí hiệu trận cần có thiên phú, hơn nữa còn phải hiểu được ý nghĩa thâm ảo nhất, cổ xưa nhất của kí hiệu. Nhưng phóng mắt khắp thế giới này, không tồn tại người có thể làm được điều đó.

Mao Hữu Tài hơi đăm chiêu gật đầu, hắn tập trung nhìn kí hiệu trận trước mắt, cuối cùng nói:

- Thật ra, đây chỉ là một kí hiệu trận để phi thăng nhưng thất bại, chỉ là một thứ vô dụng.

- Hả? Ha ha,

Đan Lệ che miệng cười:

- Hữu Tài ca. phi thăng á… Đó không phải là chuyện dùng để tự lừa mình của người nguyên thủy sao?

- Chúng ta đi nơi khác xem thôi.

Trong lòng hắn dám khẳng định 100%, đó là một kí hiệu trận phi thăng thất bại, hắn dựa vào kí hiệu trận để đến thế giới này, chẳng lẽ còn không biết nó hay sao?!

Chẳng bao lâu Mao Hữu Tài lại dừng trước một tủ kính, tập trung nhìn ra hướng khai triển của kí hiệu trận.

- Hữu Tài ca, lần này anh lại nhìn ra gì nữa vậy?

- Đây là một… Kí hiệu trận không gian phụ.

Tuy kí hiệu trận này cấu trúc cực kì phức tạp nhưng Mao Hữu Tài vẫn hiểu. Kí hiệu trận không gian phụ là điều kiện cần có nhất để chế tạo nhẫn chứa vật, là một người tu chân, Mao Hữu Tài vẫn mơ ước có một nhẫn chứa vật, bất quá vẫn chưa tìm thấy kí hiệu trận không gian phụ, không ngờ lại gặp ở đây. (ZoungHyu: không gian phụ = nguyên văn là “không gian thứ nguyên”, tớ tạm dịch là không gian phụ cho dễ hình dung)

- Hữu Tài ca, anh còn cười được sao, bây giờ làm gì có không gian phụ chứ, khoa học kĩ thuật và máy móc hiện đại đến mấy cũng chỉ có thể rút ngắn thời gian du hành không gian thôi, kí hiệu trận cổ này sao có thể là một kí hiệu trận không gian phụ được?

- Ta có thể khẳng định nó là một kí hiệu trận không gian phụ, có điều nó là một kí hiệu trận còn nhiều sai sót, muốn phát huy tác dụng như mong muốn thì phải hoàn thiện kí hiệu cấu thành nó.

Nói đến đây, Mao Hữu Tài vỗ nhẹ balo:

- Tiểu Phi, ra chụp ảnh lưu niệm đi.

- Vâng thưa chủ nhân.

Tiêu Phi từ balo bay ra đứng ở trên cao chụp lại hình kí hiệu trận.

- Hữu Tài ca, anh kêu nó chụp hình làm gì? Định về nghiên cứu sao?

- Đương nhiên là phải nghiên cứu, ngoại trừ nghiên cứu, ta còn định dùng nó để làm một chiếc nhẫn.

Mao Hữu Tài tự tin nói. Có kí hiệu trận không gian phụ, hắn chỉ cần cải tiến một vài chỗ là có thể sử dụng được.

Đan Lệ không hỏi nữa, dù sao từ khi vào xem kí hiệu trận cổ đến giờ Mao Hữu Tài lúc nào cũng biểu hiện kì quái.

Lại xem thêm vài kí hiệu trận cổ, Mao Hữu Tài lại đưa ra vài nhận định độc đáo. Khi hai người đang định rời đi để tìm Julius thì tiểu Phi đột nhiên nói:

- Chủ nhân, muội muội của ngài đến kìa.

Tiểu Phi vừa dứt lời, Lạc Mĩ đã bước tới, ngọt ngào kêu lên:

- Hữu Tài ca ca!

Mao Hữu Tài lập tức cảm thấy tên hắn thật đúng là thứ rác rưởi. (biên tập: không hiểu ý lắm, cứ sửa theo văn phong)

Mắt sáng long lanh, dáng người cao dong dỏng, đồng phục váy xanh viền trắng của học sinh, toàn thân Lạc Mĩ tràn đầy khí chất tuổi xuân và hoạt bát. Chạy tới bên, Lạc Mĩ không chút tị hiềm kéo tay Mao Hữu Tài:

- Hữu Tài ca ca, sao anh lại đến chỗ này?

- Đến đây tham quan thôi, còn em?

- Trường em cũng tổ chức đến tham quan, những kí hiệu trận này quá thâm ảo, rất khó học, nhưng mà..

Lạc Mĩ cười nói:

- Lý tưởng sống của em là thi vào học viện quân sự Tiên Đàm, trở thành một chiến sĩ kỵ giáp, cho nên kí hiệu trận dẫu có khó hiểu em cũng kiên trì học.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Dì có khỏe không?

- Mẹ khỏe lắm, chỉ là rất nhớ anh, có thời gian thì anh về nhà thăm mẹ đi.

Mao Hữu Tài gật đầu:

- Khi nào nghỉ anh sẽ về thăm dì.

- Đúng rồi, hai ngày nay xảy ra hai chuyện kì quái.

Lạc Mĩ nói:

- Có một tổ chức phúc lợi kiên quyết quyên tặng mẹ 1 triệu, bất kể mẹ có nói thế nào cũng không được. Còn nữa, chỗ mẹ công tác muốn mẹ lên làm viện trưởng, anh nói có kì quái không?

Mao Hữu Tài không hề cảm thấy kì quái.

- Ấy, chị đây là…

Tâm tư thiếu nữ rất nhanh xoay chuyển đến nơi nào đó:

- Là bạn gái phải không?

Đan Lệ đỏ mặt:

- Không, không phải đâu, không cần nói nữa.

Mao Hữu Tài cũng cảm thấy xấu hổ:

- Chị ấy là Đan Lệ, cũng là học viên trong tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp như anh.

- Hey! Lạc Mĩ! Giáo sư Thái Ân bắt đầu diễn thuyết rồi kìa, thầy bảo bạn nhanh qua đây đó.

Một bạn học của Lạc Mĩ hét lên từ xa.

- Không xong rồi, bọn em đến đây là để nghe giáo sư Thái Ân diễn thuyết, em phải qua đó ngay mới được.

Lạc Mĩ xoay người bỏ chạy. Nhưng mới được hai bước đã ngừng lại, quay lại tươi cười nói:

- Hữu Tài ca ca, khi nào về thăm nhà anh nhớ dẫn theo chị Đan Lệ nha, mẹ nhất định sẽ vui lắm.

- Nó… có ý gì thế?

Mặt Đan Lệ càng đỏ hơn.

Mao Hữu Tài tỏ vẻ vô tội:

- Ta cũng không biết.

Trong lòng xấu hổ hắn liền đổi đề tài:

- Không bằng chúng ta qua bên kia nghe giáo sư Thái Ân thuyết trình đi.

Vào đến đại sảnh nơi giáo sư Thái Ân thuyết trình đã thấy đầy người đang đứng, trừ những học viên đến tham quan còn có một số nhân viên của các trung tâm nghiên cứu. Mao Hữu Tài và Đan Lệ vất vả lắm mới chen được lên phía trước, lúc này hai người mới thấy bọn Julius và Tiêu Hướng cũng đang đứng nghe thuyết trình.

- Tôi đã nghe nói đến giáo sư Thái Ân. Ông ấy là nhà khoa học nổi tiếng khắp vũ trụ, ngoài các chức vụ quan trọng ông kiêm nhiệm ở các trường đại học trong nước, ông ấy còn có danh vị ở các học viện cao cấp nước ngoài khác nữa. Nghe nói về phương diện nghiên cứu kí hiệu trận ông ấy cũng có không ít thành tựu.

Đan Lệ thì thầm bên tay Đan Lệ.

Mao Hữu Tài nhìn lên bục giảng được dựng tạm thời. Giáo sư Thái Ân làm một ông già khoảng sáu mươi tuổi, dáng cao gầy, tóc bạc trắng, trên mũi là một cặp kính gọng đen, ra dáng một giáo sư nghiêm túc. Trên bục giảng có hai động cơ khác nhau, không biết dùng để làm gì.

Lúc này giáo sư Thái Ân giơ cao một tay:

- Mọi người im lặng một chút, tôi không có nhiều thời gian, mà mọi người cũng vậy, cho nên tôi sẽ không nói lời thừa nữa, chúng ta đi trực tiếp vào nội dung luôn. Hôm nay tôi mang đến đây hai động cơ, một là động cơ của người máy Liệp Lang, loại người máy này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, một cái khác là động cơ của máy bay chiến đấu Trường Cung. Tôi không nhiều lời, tuy muốn nhanh chóng sản xuất nhưng hệ thống động lưc vẫn phải cải tiến thêm. Bây giờ, nếu các bạn muốn thử cải tiến thì có thể lên xem. Nếu thành công, sẽ nhận được một triệu đồng tiền thưởng và được tuyển thẳng vào Học viện quân sự Tiên Đàm để có cơ hội được đào tạo chuyên sâu.