*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều nắng đẹp, tôi đến biệt thự Cố.

Từ lúc tôi nhìn thấu Tiểu Hắc và Cố Đảo Dữ, thì tôi lại sợ gặp Cố Đảo Dữ.

Một khi gặp là liên tưởng.

Chẳng hạn, hôn môi, tình địch, bị giết, còn cả cái rất quan trọng, đan áo len…

Cố Đảo Dữ yêu cầu, tay dài, màu đen, len sợi, tôi đây đích thân đan…

Anh ta nói nếu tôi bảo người khác làm thay thì anh ta sẽ biết.

Cố đại thần có thần thánh như vậy không? Tôi mới dùng ánh mắt chất vấn nho nhỏ một cái, anh ta liền đáp: Không cần nghi ngờ.

Vì chuyện đích thân đan dệt này, tôi đã hao tổn tinh thần rất lâu.

Đến nỗi bây giờ vẫn chưa khởi công…

Tuy là sợ, vẫn phải đến. Cố đại thần triệu tập.

Tôi vào biệt thự.

Thấy trợ lý đang xem tivi.

Tôi đến gần: “Trợ lý, sếp đâu?”

Ực…

Trợ lý quặp lấy cổ tôi, hôn má tôi…

Tôi phát hoảng.

Kéo cô nàng ra: “Trợ lý, cô yêu đàn ông hay phụ nữ?”

Nếu lại thêm một %¥¥, cuộc đời tôi có còn hy vọng không, hả?

“Tây Fán, cô thật quá đáng!” Trợ lý đẩy tôi ra, kêu to.

Lúc tôi ngã lên sô pha, rõ ràng nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc. Tôi già rồi.

“Trợ lý, có ý gì chứ?”

“Tuy chuyện boss đã có ý trung nhân làm đả kích đến tôi, nhưng tôi vẫn yêu đàn ông nhé! Cô trông tuấn tú, nhưng cô cũng…” Trợ lý muốn nói lại thôi, khóc chạy ra khỏi phòng khách.

Lời còn chưa nói hoàn chỉnh, để tôi tại đó đối mặt với tivi. Sao hả, lại là Chuyện tình sau núi.

Làm gì, làm gì vậy chứ?

Thế giới này sao lại làm người ta mê mang thế.

Tôi xoa xoa eo, đã rất lâu không vận động rồi.

Lần trước vận động là, Cố đại thần bắt tôi luyện kỹ thuật bắn súng.

Lần nào cũng phải dậy sớm, tôi luyện được một khoảng thời gian, sau khi đạt mục tiêu thì không tiếp tục nữa.

Tôi đoán Cố đại thần ở thư phòng.

Cố đại thần cũng là người làm nghề tự do. Ý của tôi là, giống như công việc mà tôi dùng để khai báo với mẹ ấy.

Cố đại thần làm phát triển game ><

Theo trợ lý bát quái, anh ta thích nhất là thiết kế game sát thủ.

Thật là yêu nghề kính nghiệp. Không hổ là nhân viên ưu tú.

Mang theo một sự sùng kính như thế này, tôi gõ cửa thư phòng.

Ngay cả mời vào cũng không có, cửa đã mở luôn.

“Sếp, anh đích thân đến mở cửa à.” Tôi chào hỏi với Cố đại thần. Quan sát biểu cảm, ừm, bình thường.

“……”

Nguyên nhân ba chấm là, Cố đại thần lại hôn tôi rồi.

Không giống như trợ lý, tất nhiên là anh ta hôn môi.

Tôi thật khủng hoảng.

Tiểu Hắc… đại thần…

Tôi không muốn ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Tôi gắng sức đẩy Cổ Đảo Dữ ra.

“Đại nhân, nếu đã có Tiểu Hắc rồi, thì anh không thể đối với em như vậy nữa.” Nghĩ nghĩ thật ấm ức, tôi không nén được giọng điệu cũng ấm ức.

“……”

Cố đại nhân không nói gì, thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào.

Tôi đi lên theo.

Thật sự nên nói cho rõ ràng.

Nếu không tôi cứ bị hôn, không rõ không ràng, ăn cơm cũng không sao ngon được.

“Đại nhân, thực ra cũng không có gì, xã hội hiện đại, mọi người đều rất bao dung rồi.” Trước tiên an ủi một chút.

“Ngu Tây Phán, rốt cuộc em đang nói gì?!!”

Giọng điệu Cố đại nhân rất bất thiện, tôi sợ quá.

Nhưng vẫn phải nói rõ ràng.

Nhưng nói rõ rồi thì lại khó xử, cái chủ đề gượng gạo thế này.

Vẫn phải dằn lòng hạ quyết tâm.

“Đại, đại nhân à ~ ~ ~ ~” Kéo dài giọng, là để có thời gian hòa hoãn xung đột.

“Đại nhân.” Ánh mắt Cố đại nhân ác liệt nhìn sang, tôi nuốt nuốt nước miếng.

“Nếu đã thật lòng yêu nhau, anh với Tiểu Hắc, thì nên phá bỏ hàng rào thế tục, xin hãy, thản nhiên, men theo con đường yêu nhau, đi tiếp đi!!”

May mà, may mà nền tảng văn học của tôi đây không tệ, sến súa như thế, bản thân tôi cũng sắp bị cảm động đến nơi rồi.

“Đại nhân, em mãi mãi ủng hộ anh!” Lại khích lệ một chút, nắm quyền.

Chỉ thiếu nước bày ra cái tư thế cách mạng, hai chân trái phải một trước một sau xông về phía trước thôi.

Mệt thật…

Tôi diễn giảng hoàn tất, giật mình thấy đại thần đau khổ nhắm mắt lại.

Bị nói lộ tâm tư thật sự là chuyện rất tàn nhẫn, nhất là tâm tư giấu kín như thế.

Tôi hiểu. Tôi lý giải.

Hoàn toàn.

Tôi đến gần.

Sếp với nhân viên đâu có kiểu như vậy.

Sếp Cố lại lần nữa nhìn tôi bằng ánh mắt ác liệt, lạnh đến mức tôi, lại run rẩy.

Đã vậy, thì tôi ngậm miệng.

Nói ra thì, có hơi lạnh rồi.

Sếp Cố thật ấm.

Ngồi một hồi, tôi vẫn cứ bò xuống thôi.

Mất tự nhiên.

Sếp gọi tôi lại: “Áo len đâu?”

Hả?

Tôi cười cười: “Đại nhân, đang, thiết kế ạ.”

“Được, vậy thiết kế hai cái.”

“Tại sao?” Tại sao hả tại sao… Còn muốn nhiều kiểu dáng đấu thầu trúng thầu chọn một cái?

“Bởi vì phải đan hai cái?”

“Tại sao?” Rõ ràng nói là một cái mà.

“Vì em hiểu lầm anh.”

……

Sếp cũng là nhà tư bản ăn thịt người không nhả xương. Nhà tư bản ơi là nhà tư bản. Tôi muốn uống máu của anh, rỉa sạch thịt của anh ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ 

Tôi phải làm cao thủ, vượt qua anh vượt qua anh, Cố Đảo Dữ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Tiếng gào thét từ nội tâm, gần như khiến tôi cảm thấy có tiếng vọng trong hiện thực.

Cố Đảo Dữ, vận thế tuần này, đừng trách tác giả đây không khách sáo.

Tôi phẫn hận, ra sức kéo cửa thư phòng đi ra ngoài.

Trợ lý lại nhào lên.

“Tây Fán, tôi yêu đàn ông, cô đừng hiểu lầm tôi. Cô phải tiếp tục sống tốt với boss.”

Xu hướng tính dục có liên quan gì đến tôi. Làm gì mà đều đến nói với tôi.

Xu hướng tính dục ra sao, tất nhiên tôi phải sống tốt với sếp, tôi được lương nhiều hay ít, đều là anh ta quyết định.

Các người thì tôi không quản được, người tôi thích sau này có xu hướng bình thường là được.

Tôi rất lạnh nhạt mà nghĩ như vậy.

Tôi đẩy trợ lý ra.

Tôi sắp bị Cố Đảo Dữ bóc lột muốn điên luôn rồi. Chừng nào tôi mới có thể vùng lên.

* * *

Tôi về nhà rồi.

Tôi chào hỏi với mẹ một tiếng. Mẹ tôi đang luộc đậu phộng.

Tôi lại chào hỏi với cha tôi một tiếng. Cha tôi đang nghiên cứu chương trình săn tìm kho báu trên kênh truyền hình nào đó.

Ừm, ngày nào đó mà để tôi đào được bình hoa siêu to bằng sứ thanh hoa triều nhà Thanh gì đó, thì tôi không ôm đùi Cố Đảo Dữ nữa.

Cha tôi cũng thường khát vọng bình hoa to như thế này.

Cùng ở làng địa cầu, quả nhiên có cùng một giấc mơ.

Tôi vào phòng.

Mở máy vi tính muốn viết chòm sao.

Nhưng không viết xuống được.

Tâm trạng như thế này, chòm sao gì cũng bị tôi viết hỏng. Tôi phải có đạo đức nghề nghiệp, tôi tắt Word.

Đi ngó qua thông tin xe hơi.

Những chiếc xe tương đối sang chảnh, tương đối có tiền.

Mỗi khi nhìn một chiếc đều cảm thấy ai oán.

Cái gã biến thái Cố Đảo Dữ đó, mua xe mắc như vậy, tôi muốn vượt qua xe của anh ta còn phải cần một ít thời gian.

Bỏ đi, tôi không đua đòi của cải vật chất với người khác.

Của cải tinh thần mới là giàu có nhất.

P ~

Trái tim nhỏ bé của tôi đang mắng tôi. Khinh bỉ tôi như vậy ~ Thật là, thật là thô tục.

Tôi nhìn một chiếc xe, than vãn một lần.

Lúc than thở lần thứ tám, Hái củ ấu đỏ là hái củ ấu đỏ…

Cố Đảo Dữ gọi đến.

“Tây Phán, đang làm gì?”

“Báo cáo đại nhân, đang làm việc.”

“Áo len đan chưa?”

“Báo cáo đại nhân, không nhanh vậy đâu.”

“Mau đan đi.”

……

Tôi lại than thở.

Mở Google ra một lát, là bạn biết ngay.

Làm sao để đan áo len?

Hoa hết cả mắt.

Tôi đi tìm mẹ tôi.

“Mẹ, mẹ có còn mấy thứ dụng cụ đan áo len đó không?”

“Con đan áo len làm cái gì. Lên Xbao mua một cái là được rồi. Đừng làm phiền mẹ luộc đậu phộng.”

Đúng, đậu phộng rất quan trọng.

Tôi mở Xbao ra.

Tìm shop kim cương. Đặt hai cái áo len đen, phong cách dị hợm.

Tâm trạng đột nhiên rất tốt.

Viết chòm sao.

———

Cung Thiên Yết.

Yêu cầu đối với cấp dưới quá cao, có lúc cũng cần suy xét đến hạn chế của điều kiện khách quan, khoan dung là môn học bắt buộc của bạn. Tài chính ổn định, không có bất ngờ lớn.

Tình yêu, là một mớ len sợi.

* * *