*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc tôi lại đến biệt thự, là một tuần sau.

Chòm sao tôi viết rất chuẩn.

Một tuần qua, tài vận của tôi hanh thông.

Một tháng trước viết chòm sao quá chuẩn, quá nhiều tạp chí muốn tìm tôi viết. Chẳng hạn tạp chí thời trang tên tuổi nhất XX, tạp chí văn nghệ XXX, tạp chí IT XXXX… nhiều không kể xiết.

Trang web nọ còn tha thiết mời đi mở không gian cá nhân.

Tôi quá bận, lại không có người đại diện hỗ trợ xử lý, bận muốn chết.

Nên tôi đòi giá rất cao, hù chết bọn họ. Kết quả vẫn là lời mời như ong vỡ tổ.

Sức hút quá tốt cũng là một nỗi khổ.

Cho nên một tuần qua tôi không nhận đơn hàng, cũng có nguyên nhân là đơn hàng không được thượng lưu.

Hôm nay có việc, công việc của xã hội thượng lưu.

Phải, việc làm ăn lại đến rồi.

Trợ lý mở cửa.

Cô nàng kéo lấy tôi: “Tây Fán, có thất thân chưa?”

“Chưa.”

“Boss làm cái gì vậy chứ?” Trợ lý buông tay tôi ra, ủ rũ ỉu xìu.

“Trợ lý, quên mọi thứ cô nhìn thấy lần trước đi.”

“Không muốn!” Cô nàng kêu to. “Một màn mất hồn như thế. Boss gợi cảm cỡ nào, Tây Fán xinh đẹp cỡ nào. Tôi phải in thật sâu vào trong tâm trí.”

“Tiểu Hắc cứ luôn muốn để tôi sử dụng một số thuốc trên người cô. Rất tốt đấy, muốn không?”

Sắc mặt trợ lý tức thì trắng bệch, ôm đầu kêu thét: “Tây Fán, tôi không nhớ gì hết, tôi không nhớ không nhớ đâu.”

Oa ha ha……

Trợ lý ở một bên ôm đầu đau khổ lắc lư, tôi mang tâm trạng khoan khoái vào nhà.

Cố đại thần đang ở trong bếp nấu cơm.

Đúng, tôi đặc biệt đến vào thời gian này.

Tôi ra sức hít hít mũi.

Nếu như không ngoài dự đoán, tối nay có rau hẹ luộc, hến xào húng tây…

Lòng tôi hân hoan.

Tôi ở bên nhà bếp chào hỏi với sếp: “Đại nhân, em đến rồi.”

Sếp ừ một tiếng, bảo tôi quay lại phòng khách ngồi.

Tôi lượn đến phòng khách. Có hạt dẻ cười ăn, tôi rất vui.

Tôi đập hạt dẻ cười, xem tướng thanh, đợi ăn cơm.

Đời người tốt đẹp đến thế.

Trợ lý vẫn chưa kêu gào xong?

“Trợ lý thân yêu, qua đây qua đây.”

Cô nàng bước lẹ sang, vẻ mặt vẫn bi phẫn.

“Mời cô ăn hạt dẻ cười.” Con người tôi thật tốt.

Trợ lý thật là lợi hại, dùng răng đã bỏ vỏ đi được rồi.

Tôi mừng rỡ, bốc nắm hạt dẻ cười lên: “Trợ lý, giúp tôi với.”

Trợ lý ra sức trừng tôi. Tôi nói: “Tiểu Hắc cậu ta…”

Cô nàng lập tức tóm lấy một phát bắt đầu bỏ vỏ.

Tôi mừng khấp khởi muốn nhận lấy hạt đã bỏ vỏ. Đại thần xuất hiện.

Tôi vui sướng quá đỗi: “Đại nhân, vất vả cho anh rồi, nấu cơm xong rồi?”

Anh ta gật gật đầu. Tôi rất cao hứng, đã lâu tôi không ăn hến xào rồi.

Tôi muốn ăn hạt dẻ cười, bị đại thần ngăn lại: “Tây Fán, em ăn nước miếng.” Biểu cảm ghét bỏ.

Tôi mù mịt. Nước miếng ở đâu?

Đại thần đẩy trả hạt dẻ cười đã bỏ vỏ cho trợ lý, tự mình động thủ tách vỏ, đưa cho tôi.

Tôi… tôi chỉ có thể cầm lấy mà ăn.

Trợ lý lại bắt đầu thét. Tôi trừng cô nàng.

“Tại sao Tây Fán không thể ăn nước miếng của em, cô ấy được anh hôn không phải cũng là ăn nước miếng sao?” Cô nàng như phát điên.

Tôi… tôi đi ăn cơm.

Tiếng nói của đại thần vẳng sang: “Nước miếng với nước miếng không giống nhau.”

Ực…

* * *

Anh ta đang đun cà phê.

Nói thật, dáng vẻ biểu cảm chăm chú của Cố Đảo Dữ, mê người.

Anh ta hỏi, đi đâu?

Tôi nghĩ nghĩ, phải đi tìm Tiểu Hắc trước.

Tôi nói, Tiểu Hắc.

“Muộn lắm rồi, ngày khác hẵng đi.” Anh ta nhàn nhã nói, bắt đầu rót cà phê, đưa cho tôi.

Thơm.

Đến mức chỉ hai ngụm tôi đã uống hết rồi…

Thế là ho…

Cố đại thần giúp tôi thông khí.

Tôi cúi đầu ho dữ dội.

Hơi thở của đại thần thanh mát, nhưng kề sát như thế này khiến tôi cảm giác hơi hoảng hốt. Có hơi nóng.

Đến đây mới phát hiện, Cố Đảo Dữ đã thay đồ ngủ…

Hai chiếc cúc trên cùng không có cài, nhìn lên, ực, bắt mắt tươi ngon…

Tôi ho càng dữ dội hơn.

“Đại, đại nhân, anh để em, em, một mình khụ, khụ, khụ… khụ, khụ, là được rồi…”

Để một mỹ nhân như thế này đứng cạnh có ma mới không khụ.

Sếp lớn Cố cười cười, thả tôi ra rót nước cho tôi uống.

* * *

Tôi không nhịn nổi, vẫn đi tìm người ủy thác trước.

Lần này ở quầy trà lạnh trong trường cao học hạng ba.

Là phụ đạo viên. Bảo tôi gọi cô ta là Tiểu Vân.

“Thân phận của Thiệu Bính đặc thù, tôi cũng không cung cấp được quá nhiều tư liệu, rất xin lỗi.” Cô ta nói thế.

“Tôi biết cô có tiếng trong giới, tin rằng cô có thể hoàn thành việc được ủy thác một cách xuất sắc.”

“Tất nhiên tất nhiên, nhận sự gửi gắm của người ta thì phải hết lòng với việc của người ta.” Tôi khiêm tốn đáp.

Tiểu Vân là phụ đạo viên, tướng mạo nho nhã, một người làm công tác giáo dục bình thường.

Cô ta đề cập đến Thiệu Bính, nhưng với ánh mắt lạnh băng: “Từ khi cô ta ra mắt, tôi đã tự xưng là fan của cô ta. Ra đĩa hát thì mua bản chính, mở đại nhạc hội buổi họp mặt fan thì mua VIP, đóng phim thì ra rạp xem. Tôi luôn cho rằng, trong giới giải trí, cô ta là sự tồn tại đặc biệt.”

“Cô Tây Fán, cô xem, hồi đầu cô ta ra mắt, đi bài khoa triết học trường cao học hạng nhất, thì đã rất dễ dàng thu hút sự chú ý của tôi. Gu của tôi cao, minh tinh cao cấp như vậy, tôi mới cảm thấy đáng để theo đuổi.”

Tôi có hơi không thoải mái.

“Cô ta không biết nói chuyện, lúc nhận phỏng vấn nói rất linh tinh, không hề có logic, tôi cho rằng đây là tật xấu mà người ngành triết học có. Đôi mắt cô ta vô hồn, tôi cho rằng đây là sự thanh cao của cô ta, người khác không đáng để cô ta lưu tâm. Cô ta gầy đi rất nhanh chóng, bỗng trở nên có gương mặt nhỏ nhắn, mày mắt sắc nét, tôi cho rằng cô ta giảm béo theo cách thức ma quỷ*.”

(* Giảm béo ma quỷ là một phương pháp giảm béo mà trong một khoảng thời gian ngắn nhất có thể khiến cơ thể gầy đi hiệu quả nhất.)

Lúc Thiệu Bính mới ra mắt, mặt to da nhờn, khung xương to, công ty nói đây là trạng thái nguyên sinh.

Ánh mắt cô ta si dại, nói chuyện ngớ ngẩn, công ty nói đây là biểu hiện thông thái của thành phần trí thức cao cấp.

Tôi nhìn thấy một lần thì lại đau buồn cho mái trường xưa một lần.

“Tây Fán, cô ta ở trường cao học hạng nhất, căn bản chưa tốt nghiệp, là sinh viên bảo lưu; cô ta không giảm béo, mà cô ta phẫu thuật thẩm mỹ rồi, hút mỡ, gọt xương, nâng mũi, cắt mí. Cô ta lừa gạt tôi nhiều năm như thế, ba năm, tôi bỏ ra nhiều như thế, kết quả là đầu tư cho một thứ hàng lỗi.”

“Vậy nên, giết cô ta?”

“Giết. Loại phần tử biến chất này, tôi là người thầy làm gương, phải trừ hại trước. Vất vả cho cô.”

“Không đâu.” Tôi mỉm cười.

Tôi thu dọn giấy bút, chuẩn bị ra về.

Phụ đạo viên lại nói chuyện nữa.

“Giết cô ta cũng là vì tốt cho cô ta. Cô Tây Fán, cô cũng từng nghe nói về hậu di chứng khi phẫu thuật thẩm mỹ chứ.”

Tôi ngồi lại, đáp: “Có nghe.”

“Cô nói xem cô ta sửa mặt, sống dễ dàng không? Vốn dĩ con người đã không được linh loạt, sửa một cái ngay cả biểu cảm sinh động cũng không còn nữa. Sau này bị hậu di chứng, trời ạ, xấu đến buồn nôn, lại còn hành hạ thể xác.”

Phụ đạo viên mang bộ mặt đau khổ: “Tôi cũng là vì tốt cho cô ta.”

Tôi nghĩ nghĩ, trở nên xấu xí đúng là sẽ có lỗi với xã hội. Tôi gật đầu.

“Tôi có thể hỏi một chút không, cô thuộc hệ thị giác sao?”

Tôi quả thực rất tò mò.

Khách hàng lần trước, vì liên quan đến thị giác, mà dẫn đến họa sát thân. Còn đơn hàng này, phải chăng cũng vậy?

Vì tài văn chương của tôi rất được, tôi định sau khi về hưu sẽ viết một quyển tự truyện, nhất định lượng tiêu thụ trong giới sát thủ sẽ tốt, vì chắc chắn tôi sẽ là cao thủ. Nên tôi phải dốc lòng lưu trữ tư liệu.

Tôi hỏi những vấn đề này, cũng là để chuẩn bị cho tự truyện.

“Tôi cũng tạm. Chỉ là tôi thích những thứ tự nhiên, sửa mặt là điều mà tôi khinh thường nhất. Đã vậy cô ta còn dối trá, bảo lưu ở trường cao học hạng nhất thì bảo lưu, suốt ngày lấy ra nói, còn nói là sinh viên hàng đầu. Nếu là sinh viên của tôi, xem tôi có xử đẹp cô ta không.”

Hóa ra, là thế.

“Cô Tây Fán, da của cô thật đẹp, đã dùng sản phẩm dưỡng da nào vậy, có thể giới thiệu một chút không?” Phụ đạo viên lạc đề rồi.

Rất nhiều khách hàng từng hỏi tôi. Tôi đã tổng kết ra câu trả lời khuôn mẫu cho đủ loại câu hỏi.

“Chăm rửa mặt, giữ gương mặt sạch sẽ. Ăn nhiều đậu hũ.” Và còn bị ăn nhiều đậu hũ…

“Vậy à. Chắc là cô được di truyền rồi. Nét tự nhiên nhìn vào là thấy khác liền, sướng mắt đẹp lòng. Cô Tây Fán, tại sao cô lại làm sát thủ? Cô hoàn toàn có phong thái của siêu mẫu quốc tế.”

“Sát thủ, là tín ngưỡng của tôi. Tôi sẽ men theo con đường này, mà đi tiếp.” Tôi thâm trầm đáp lời.

“Có sự truy cầu quá! Tôi tán thưởng cô.”

Phụ đạo viên có vẻ rất kích động, vỗ tay. “Tuy tôi là phụ đạo viên, nhưng chồng tôi là sếp. Thù lao tôi sẽ trả không ít. Lúc sáng đã gửi tiền cọc vào tài khoản của cô, cô kiểm tra xem.”

Trong lòng tôi mừng rỡ, nhưng cũng chỉ hơi hơi gật đầu, động tác nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho sếp.

Hai phút sau, sếp nói, tra thấy rồi.

Rất tốt.

Tôi bắt tay với phụ đạo viên, hai bên mỉm cười nhìn nhau, trong mắt đều lấp lánh hào quang.

* * *