*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có xe của mình, chính là tương đối tốc độ…

Rốt cuộc phóng đến thư phòng của Cố đại nhân.

Gõ cửa một cái.

Cố Đảo Dữ mở cửa, đè giữ lấy gáy tôi, hôn xuống.

Thực ra tôi đã quen với phương thức biểu đạt này của anh ta. Chào hỏi hay là tạm biệt, vui hay tức giận, hay suy ngẫm…

Nhưng mỗi lần anh ta đều phải như vậy, cứ như không ôm chặt một tí là tôi sẽ vắt giò chạy trốn vậy.

Cố Đảo Dữ là sếp của tôi, đơn hàng đầu tiên của tôi, chính là anh ta phân công cho tôi, tôi có thể trốn sao?

Trước khi rời khỏi giới sát thủ, tôi phải ôm bắp đùi này chết dí!

Cố đại thần rốt cuộc đã buông tôi ra, ngón cái vuốt ve trên môi tôi vài cái, kéo tôi vào thư phòng.

“Nghiêm Thành Tự, ba mươi lăm tuổi, số 250 đường Quan Hà Tây, luật sư.”

Tôi hấp tấp móc giấy trong cặp ra ghi chép lại.

“Hòm thư của người ủy thác.” Anh ta đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ.

Tôi nhét vào trong cặp.

Cố Đảo Dữ làm ăn quá thịnh vượng, có những đơn hàng nhỏ anh ta không thèm ngó, bèn chia cho tôi đi làm. Đơn hàng lớn đơn hàng lẻ tẻ của anh ta cũng nhiều, thế là chia cho tôi cũng nhiều. Thế nên tôi mới có thể mua xe mua nhà.

Thông thường chỉ cho tôi tư liệu của đối tượng, còn về người ủy thác, anh ta đều lười để ý, bảo tôi tự mà đi liên lạc với người ta.

“Lão đại, khách hàng lần này, thượng lưu thế ư?” Tôi theo sau lưng Cố Đảo Dữ, nhỏ giọng hỏi.

“Cũng đã được đề cử rồi, sau này thượng lưu hơn cũng có.”

Sếp tôi ném lại câu này, sải bước dài đi về phía nhà bếp.

Tôi rất thức thời chuồn ra phòng khách xem tivi.

Cảm giác được đề cử thật là tuyệt mà.

Tôi hớn ha hớn hở nằm trong sô pha bấm điều khiển, sung sướng nghĩ đến các đơn hàng sau này xếp hàng điểm danh đợi tôi nhận, giấy bạc đếm đến tay rút gân, cười lên phì một tiếng.

Một mùi thơm nức.

Tôi vội vàng ngồi dậy.

Có hơi nhập nhèm.

Một tờ giấy đưa tới: “Chùi nước miếng.”

Tôi ngẩng đầu, Cố Đảo Dữ mang biểu cảm ghét bỏ. Chột dạ cười một cái, tay chậm chạp thò ra sờ sờ mặt, gần khóe miệng, cằm… lật đật nhận lấy khăn giấy, cấp tốc chùi đi.

Thật là đáng thẹn. Còn chưa kết thúc việc sung sướng nghĩ đến giấy bạc thì đã ngủ mất rồi.

“Tây Fán! Ăn cơm! Lề mề gì đấy?” Trợ lý sinh hoạt ngọt ngào đang kêu to.

Tôi nhảy lên, xông đến bàn ăn.

Cua bự, tôm bự, đùi gà bự, rau… rau xanh bự.

“Trợ lý, cô không có việc gì đến đây làm gì?”

Tôi quát to với cô nàng. Cố Đảo Dữ hiếm khi xuống bếp còn nấu nhiều đồ ăn ngon như thế, cô nàng đến thì không phải tôi phải ăn ít đi rất nhiều sao?

“Ai nói tôi không có việc? Sếp sắp đi công tác rồi, chắc chắn tôi phải đến chứ.”

Trợ lý lý lẽ hùng hồn, sau đó lại lộ ra nét mặt ảo não, kề đến gần thần thần bí bí: “Tôi sai rồi, không nên quấy nhiễu thế giới của hai người.”

“……”

Tôi ngồi xuống, nhắm chuẩn con cua bự nhất, gắp tới.

Đợi một hồi mới nghĩ ra một vấn đề, thế là sáp đầu qua hỏi: “Anh phải đi công tác?”

“Ừm, hai ngày.”

Tôi nghĩ một lát, thò tay gắp con cua bự nhất ngồi về chỗ cũ.

Lần đầu tiên tôi nhận đơn hàng cao cấp, đại thần lại phải rời đi một chút, có hơi lạ lạ.

“Boss đang cười.” Trợ lý sấn qua.

Tôi nhìn sang, có đâu?

“Trong mắt mang ý cười đó.” Trợ lý bày tỏ.

Tôi… tôi có tế bào văn học, nhưng tôi không có nghiên cứu gì về ánh mắt đâu, mang ý cười không phải là khóe môi phải hơi nhếch lên gì đó sao?

Nói ra thì, tôi rất khát vọng đi công tác.

Sát thủ tuy là sát thủ, nhưng cũng cần phải đi công tác. Bởi vì người phải giết không ở trong vùng mà.

Nếu bạn nhận được đơn hàng cần phải đi công tác, đây cũng là dấu hiệu cho việc địa vị giang hồ nâng cao, cho thấy rõ thanh danh đã lan xa ra bên ngoài.

Cố Đảo Dữ chính là cần phải thường xuyên đi công tác.

Đã nói rồi, anh ta là cao thủ đỉnh của đỉnh, cao thủ trong cao thủ. Trong nước muốn tìm sát thủ, đều biết Cố Đảo – Người đoạt danh hiệu Nhân viên ưu tú của năm của Hiệp hội Sát thủ hai năm liền.

Tôi vẫn chưa có cơ hội đi công tác chính thức gì cả.

Nghĩ đến đây, tôi trở nên rầu rĩ.

* * *

Trợ lý ăn cơm tối xong liền biến mất.

Như cô nàng mong muốn, còn lại tôi và Cố Đảo Dữ với thế giới hai người.

“Thượng lưu và hạ lưu, chẳng có gì khác biệt.” Cố đại nhân thu dọn chén đũa.

“Em hiểu.” Đều là lưu. Tôi bày ra tư thế khiêm tốn hiếu học, gật đầu.

“Vậy em căng thẳng cái gì?” Đại nhân quét mắt nhìn tôi một cái, như là nhìn thấu tôi.

Thực ra không phải như, là đích xác.

Tôi vật ra trên sô pha, cầm điều khiển lên bật tivi, không đáp lời.

Luật sư thì luật sư, còn chẳng phải là người bình thường, bình thường sẽ bị người tìm sát thủ giết chết?

Mà anh ta đã hôn cổ tôi, lại cắn xương quai xanh của tôi.

Không đau, nhưng cảm giác hơi lạ lùng, có lẽ là vì tôi chưa từng trải qua, không quen.

“Hai ngày này, phải ngoan ngoãn. Làm xong việc thì đừng có chạy lung tung khắp nơi.”

Đại nhân căn dặn, tôi chỉ có nước gật đầu.

* * *

Cùng với người ủy thác hẹn ở một hàng trà kiểu Hồng Kông.

Đơn hàng trước kia tôi nhận, tuy không thượng lưu, nhưng cũng không có hạ lưu đến vậy, bình thường gặp mặt đều là ở những nơi vẫn còn xem như có tí phong cách như quán cà phê, nhà hàng, quán trà v.v…  Hàng trà là lần đầu tiên.

Tôi vào cửa. Túi mua sắm màu hồng đào, áo ca rô tím, quần lỡ đến mắt cá xanh đậm, đây là đặc trưng mà người ủy thác kiên trì muốn tôi ghi nhớ. Nhìn thấy rồi.

Người ủy thác là nữ. Chiều cao chắc là khoảng một mét năm sáu. Cân nặng, chắc là, khoảng sáu mươi ký. Tuổi tác, chắc khoảng ba mươi tuổi.

Lương Tiền Văn, đây là tên của chị ta.

“Chị Lương?” Tôi đến bên bàn chị ta, nghiêng người hỏi.

Chị ta ngẩng đầu, đôi mắt rất to, to đến mức tôi cảm thấy tỷ lệ không hài hòa, cho dù mặt chị ta cũng không nhỏ.

“Gọi tôi Văn Văn.” Chị ta trông có vẻ rất vui và hưng phấn.

Tôi gật đầu: “Văn Văn.”

“Tây Fán tuấn mỹ trong truyền thuyết, thật là tuấn mỹ.”

Giọng chị ta rất lớn, tôi không thích cho lắm. Có điều, trái lại cũng khá hợp với hàng trà.

Chị ta đột nhiên thò tay qua, tôi né đi.

“Sao vậy, người ta chỉ muốn tháo kính râm của cô đi.” Chị ta trề môi.

Nói thật, chị ta không thích hợp như vậy.

Tôi tự mình tháo.

“Mắt đẹp quá.” Chị ta lại lớn giọng.

Đầu tôi bắt đầu đau.

Tôi không thích ồn ào huyên náo, không gian quá hẹp tôi cũng sẽ khó chịu.

“Văn Văn, nói chuyện chính đi. Nghiêm Thành Tự, tại sao chị muốn giết anh ta?”

Biểu cảm của chị ta bỗng dưng trở nên gượng gạo, lục lọi trong túi mua sắm thật lâu, móc một tấm hình ra đưa cho tôi.

Tôi đón lấy nhìn.

Chính là kiểu ảnh selfie đó: Cô gái tóc ngắn, trẻ trung xinh đẹp, trong mắt ngập tràn sự tự tin.

“Sao?” Chị ta khẩn thiết hỏi.

“Đại mỹ nữ. Có liên quan gì đến Nghiêm Thành Tự?” Chẳng lẽ là tiết mục tiểu tam và chính thất, còn muốn tôi giết một tặng một?

Chị ta cụt hứng, ngã vào trong ghế dựa cứng ngắc của hàng trà, “Đó là tôi năm năm trước.”

Tôi nhìn nhìn Lương Tiền Văn trước mắt.

Tóc quăn xơ xác, da khô ngăm đen, thân hình béo phệ.

Tôi mím môi, không dám nói chuyện.

“Tôi năm nay hai mươi lăm. Hồi hai mươi tuổi gặp được Nghiêm Thành Tự. Anh ta đẹp trai chín chắn, sự nghiệp ngày một đi lên, vốn là chị họ tôi vẫn luôn rất thích, sau đó gặp được tôi, nhiệt liệt theo đuổi.

Tôi tin.

“Cái gì tôi cũng cho anh ta hết. Anh ta đối với tôi cực tốt. Nhưng sau một năm lại bảo với tôi phải ra nước ngoài. Ra nước ngoài hai năm.”

“Anh ta muốn tôi đợi. Tôi làm bộ tiêu sái, nhất định muốn chia tay.” 

“Tôi thất tình, ăn uống quá độ, biến thành bộ dạng như bây giờ. Tôi không còn yêu đương nữa, đi xem mắt toàn là gặp được đàn ông đầu hói trên ba mươi lăm. Tôi mới hai lăm, nhưng giờ tôi như bà thím ba bốn chục tuổi.”

Chị ta nói xong, lại móc phong bì màu trắng trong túi mua sắm ra, đẩy cho tôi.

Tôi nhìn một lát, rất dày, phong bì chuyên dụng của Hiệp hội Kế toán.

“Bây giờ tôi có tiền, tôi muốn giết anh ta. Anh ta đã hủy hoại tôi.”

Tôi cảm thấy hơi nhạt nhẽo. Ban đầu ai nói muốn chia tay chứ.

“Anh ta ra nước ngoài được hai tháng liền nói có bạn gái mới. Tôi chúc mừng, nhưng nhìn chính mình trong gương lại muốn phát điên.”

Lương Tiền Văn nói tới cái này, biểu cảm căm hận.

Tôi ngộ ra.

Cất phong bì đi, bưng trà sữa kiểu Hồng Kông lên uống. Vì để biểu hiện lòng kính nghiệp và tinh thần phục vụ của tôi, lại hỏi một chút: “Muốn anh ta chết thế nào?”

“Tùy, chỉ cần anh ta chết.” Chị ta khoát khoát tay qua loa, thần sắc chán nản.

Nội tâm tôi có chút hoan hỉ, khách hàng này không có yêu cầu linh ta linh tinh gì đó quá mức, sẽ bớt rất nhiều công sức cho tôi.

Một tay tôi là trà sữa, một tay khác múa bút thành văn, ghi lại yêu cầu của Lương Tiền Văn và tư liệu về Nghiêm Thành Tự mà chị ta cho hay vào sổ tay.

Chị ta bỗng dừng lại không nói, ngó chằm chằm sổ tay của tôi.

“Chị Lương, hết rồi?”

Chị ta hoàn hồn lại, ánh mắt bỗng tỏa ánh cầu vồng: “Tây Fán, tay của cô cũng đẹp lắm.”

Lạnh…

Tôi cười hắc hắc: “Sát thủ sát thủ, tay rất quan trọng, phải quý trọng, cho nên…”

Tôi với khách hàng, xưa giờ hòa thuận, làm ăn phải làm lâu dài, nên bình thường tôi không nổi nóng.

Nói ra thì, không có người nào có thể khiến tôi nổi nóng.

Ngoại trừ về nhà thì là nhận đơn hàng kiếm sống, nữa thì là đến biệt thự Cố thị diện thánh. Những người gặp được, tôi đều không có tư cách nổi nóng với họ.

Tôi bứt ra bứt rứt, sống đến giờ vậy mà chưa từng quạu quọ, thật là hiếm có.

Tôi thật là sát thủ ưu tú trời sinh.

Chị ta dè dặt sờ tay tôi một cái, tôi rụt về, bắt đầu có hơi không vui.

“Tây Fán, cái hồi nãy là tiền cọc, xong việc thì tôi trả hết, kèm thêm tiền thưởng.”

Thế là tôi không muốn tính toán cái tội chị ta sờ tay tôi nữa, rộng rãi nói: “Được.”

Khách hàng cho tiền thưởng không nhiều, khách hàng thế này phải giữ quan hệ cho tốt.

“Không đúng, tôi vẫn có yêu cầu.” Chị ta lại giở quẻ.

“Mời nói.”

Chị ta lật mẩu giấy ghi nhớ ra, ghi sột soạt, gấp làm đôi đưa cho tôi. “Hỏi anh ta theo câu hỏi trên giấy, nhân tiện thu âm lại. Trước khi giết anh ta cô hẵng mở ra xem.”

Tôi gật đầu, kẹp vào trong sổ.

“Chừng nào có thể làm xong?”

Ngón tay tôi gõ gõ mặt bàn, “Chị muốn thật nhanh?”

“Ừm, cũng không có. Nhưng nhanh một chút thì tốt.”

“Chắc là trong hai ngày.”

Tôi đứng dậy, bắt tay với chị ta.

“Cảm ơn đã chiếu cố.” Rất muốn nói hoan nghênh lần sau lại đến.

“Tây Fán, Có người mới nào cần giết tôi nhất định sẽ tìm cô.”

Tôi quét đi tất cả sự không vui, trở nên hân hoan, nhưng chị ta nắm tay tôi đau quá.

Tất nhiên, tôi cũng từng muốn nhắc người ủy thác của tôi thay vì giết người, thì chi bằng giảm béo.

Nhưng mà, túi mua sắm của chị ta chính là có in nhãn hiệu thuốc giảm béo.

Tôi…

Tôi chỉ có thể nói, lúc mối làm ăn đến, có ngăn cũng không ngăn được.

* * *

Tôi quay về biệt thự nghiên cứu tư liệu.

Sếp hôm nay không gọi điện cho tôi. Anh ta đi công tác, giờ chắc đã đến bên đó đang chuẩn bị rồi.

Trợ lý trái lại cũng luôn liên lạc với tôi.

“Boss đang ở trong phòng mình, ăn cơm cũng không ra ngoài, cần tôi làm việc cũng là gọi điện liên lạc, không biết réo tôi đi cùng thì có ích gì.”

“Tôi ra ngoài chơi rồi, boss nói không cần đến tôi nữa.”

“Màn hình điện thoại của boss là hình chụp của cô đó Tây Fán, bị tôi nhìn trộm thấy được.”

Trợ lý vẫn luôn rất nhàm chán, tôi còn nhàm chán hơn, nghe mấy thứ này mà cũng có lòng nhẫn nại.

Màn hình máy vi tính và màn hình điện thoại của Cố Đảo Dữ, xưa nay có phong cách quỷ dị.

Có lúc là vùng đồng bằng với góc độ của tay bắn lén hoàn mỹ, có lúc là hải tặc One Piece, có lúc là con mèo A Liên nhà tôi, gần đây đổi thành tôi, có gì mà hiếm lạ?

Như vậy xem ra, sếp tôi có tâm tính bất định, thay đổi thất thường.

Không như tôi, máy vi tính, điện thoại vừa mở lên thì chính là bản thân tôi.

Tôi một lòng một dạ quá đi.

* * *

Lúc chập tối, tôi bắt đầu tìm cái để ăn.

Cố đại nhân, nghe nói bình thường đều không thổi lửa, bảo trợ lý đến nhà nấu cơm. Chỉ có khi tôi đến, thỉnh thoảng sẽ nấu một chút.

Trợ lý vì thế mà hết sức mong mỏi tôi đến trước sau giờ cơm.

Thực ra, lúc tôi không có nhiệm vụ, nhất định sẽ đến thường xuyên. Tiết kiệm chút tiền ăn…

Chỉ riêng sự ấm áp như mùa xuân của đại thần đối với nhân viên, thì tôi nhất định sẽ trung thành đến cùng!!!

Sau khi hạ quyết tâm trung thành đến cùng, tôi lại hạ quyết tâm tối nay tự nấu cơm.

Bình thường sếp ở đây, tôi sẽ không vào bếp đâu.

Tôi mà vào bếp là liền muốn trổ tài nấu bếp, một khi trổ tài thì không thể khống chế được.

Mọi người đều hiểu rõ, đạo lý làm người là phải khiêm tốn.

Tài nghệ nấu bếp phi phàm cỡ tôi, tuyệt đối không thể dễ dàng khoe ra. Vì hình tượng cao cả giết người lẫn nấu cơm đều lợi hại của Cố Đảo Dữ, tôi sẵn sàng lùi ra sau màn, phụ trách nếm thử.

Lao động là vinh quang nhất.

Đây là lời tôi nói với sếp trong cuộc điện thoại đột kích.

Anh ta hỏi tôi đang làm gì, tôi nói báo cáo đại nhân, đang nấu cơm nè.

Nói xong liền hối hận, tôi nghe thấy Cố Đảo Dữ khẽ cười, điềm báo không xác định.

“Thật là hiếm hoi.”

“Không hiếm hoi không hiếm hoi. Em thường xuyên lao động mà, lao động là vinh quang nhất.”

Nói xong lại hối hận.

May mà Cố Đảo Dữ không tiếp tục đề tài này, mà là hỏi thăm tiến triển của case mới.

Tôi báo cáo theo thực tế.

Anh ta chỉ nói, tốt.

……

Tôi im lặng. Sếp lại không nói chuyện. Tôi không thể không phá vỡ sự im lặng.

“Đại nhân, đơn hàng của anh thuận lợi không?”

Tiền hoa hồng của Cố Đảo Dữ luôn hết sức khổng lồ.

Thu nhập cá nhân ở trong giới sát thủ mà nói không phải là thông tin tiện tiết lộ. Nhưng đã đến tầm cao như Cố Đảo Dữ, mọi người đều cần biết tiêu chuẩn thu phí của anh ta. Chỉ vì tiêu chuẩn của Cố Đảo Dữ chính là tiêu chuẩn với hạn mức tối đa trong giới sát thủ.

Khi lần đầu tôi biết được, thật là ngay lúc ấy, nước miếng tèm lem…

Tuy thu nhập của tôi dựa vào đơn hàng nhận được, nhưng lúc sếp có thu nhập, luôn sẽ cho tôi chút ngon ngọt ngoại lệ. Thế nên tôi quan tâm đến tiến triển, là rất bình thường.

Lại lần nữa nhìn ra, Cố Đảo Dữ là một ông sếp tốt.

Sếp nói: “Chuẩn bị tương đối rồi, sắp hành động rồi.” Loáng thoáng mang ý cười, tôi không biết hôm nay sếp đang cao hứng cái gì.

Tôi cũng cao hứng một cái, điều này cho thấy rõ sếp lại sắp có một khoản to vào tài khoản. Tôi lại có phúc lợi.

Vừa khéo nước trong nồi sôi rồi, tôi bỏ rau vào.

Lỗ tai của sếp tương đối thính: “Tối nay nấu gì?”

“Rau, cơm, trứng gà.”

“Em đổi sang ăn chay à?”

“Đâu có, em chỉ muốn giảm béo một chút…”

“……”

“Không được giảm.”

Vào lúc tôi đang buồn bực, có tiếng nhạc Hái củ ấu đỏ vui nhộn truyền đến. Tôi túm lại nhìn một cái.

Khách hàng của tôi.

“……”

Tôi ngắt điện thoại của sếp, “Đại nhân, khách hàng tìm, như vậy trước nhé.”

Khách hàng là thượng đế.

Lương Tiền Văn nói: “Tây Fán, tôi muốn thêm một yêu cầu nữa. Tiền hoa hồng có thể cho thêm.”

Cho thêm? Vậy thêm bao nhiêu yêu cầu cũng không thành vấn đề.

“Chị nói đi.”

Trước khi giết anh ta, cô gọi điện cho tôi. Tôi phải chính tai, ngay lúc ấy, nghe thấy câu trả lời của anh ta.”

“……”

“Được.” Cái này có gì khó.

“Tây Fán, cảm ơn, yêu cô.”

“Không cần yêu không cần yêu… Đừng khách sáo.”

Yêu cầu đơn giản như vậy. Tôi thật mong sau này có thêm vài khách hàng thượng lưu đáng yêu nhiều tiền như thế này.

Sau này tôi cũng phải như Cố Đảo Dữ, ở biệt thự to, lái chiếc xe xịn như vậy.

Đơn hàng hiện giờ, có lẽ là bước ngoặt trong cuộc đời sát thủ của tôi.

Ha ha ha ha……

* * *