Trong nháy mắt không gian trở nên im ắng đến lạ.

Đến cả mấy người đi cùng với chủ nhiệm Vương đến cũng ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ.

Lần đầu họ mới tận mắt chứng kiến cái gọi là động thủ chứ không lên tiếng, động tác còn nhanh hơn cả họ nữa!

Lúc này nhóm phụ huynh mới chợt nhận ra một việc —

Người này đến chủ nhiệm Vương còn không sợ!

Cô có tiền có thế, còn có một đám vệ sĩ bên cạnh giúp cô quậy nơi này!….

Thế thì làm sao đấu lại chứ?

Đám học sinh đang đứng bên cạnh phụ huynh ngược lại bắt đầu có chút phản ứng.

Họ khẽ mở to mắt, nhìn về phía chủ nhiệm Vương.

Chủ nhiệm Vương dùng hết sức hét thật to, rồi liều mạng xoay vặn, giống như một con lợn bị chọc tiết đang vặn vẹo vậy.

“Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì?”

“Xông lên!”

“Để nhiều học sinh và phụ huynh thấy cảnh này như vậy! Nhà trường chúng ta như vậy, làm sao có thể bảo vệ được học sinh của chúng ta đây!”

Chủ nhiệm Vương gân cổ lên gào thét, tuy nhiên vẫn nghe ra được chút dáng điệu chính trực.

Lúc này mấy tên bảo vệ cùng đám người đi cùng hắn mới bừng tỉnh.

Bọn họ nhanh chóng nhào đến cửa lớn, hướng về phía Cố Tuyết Nghi bổ nhào đến, miệng còn không ngừng gào rú: “Buông chủ nhiệm Vương của tụi tao ra!”

Cố Tuyết Nghi khẽ đẩy nhẹ Yến Văn Hoành: “Đứng xa ra một chút.”

Yến Văn Hoành mấp máy môi, muốn nói rằng cậu không yếu ớt như cô đã nghĩ.

Nhưng nếu cô cho rằng cậu yếu ớt, vậy thì có gì không tốt chứ?

Yến Văn Hoành ngoan ngoãn lùi lại vài bước.

Hồ Vũ Hân nghĩ đến vừa rồi bản thân có kêu cỡ nào Yến Văn Hoành vẫn đứng yên bất động, ngược lại Cố Tuyết Nghi nói đâu thì cậu làm đó.

Điều này khiến bà ta nuốt không trôi, đè nén cuống họng nói ra một câu: “Đứa nhỏ này… thì ra là “bạch nhãn lang” sao?”

*”Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Đôi vợ chồng trung niên bên cạnh cũng chính là anh cả chị dâu của Hồ Vũ Hân, vừa giật mình lo lắng lui về phía sau, vừa nói: “Vậy nên mới cần phải dạy dỗ đấy!”

Đôi vợ chồng già cũng chính là cha mẹ của Hồ Vũ Hân, tức đến run người: “Yến phu nhân này là có ý gì chứ? Cô ta muốn làm cái gì…”

Lời vừa dứt.

Tiếng thét nối tiếp nhau vang lên.

Có hai người bị vệ sĩ trực tiếp áp thẳng lên cổng lớn.

Mà cái cổng lớn cũng thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một cái cổng, bề mặt chỉ có vài chi tiết nhỏ, nhưng bọn họ vừa bị ấn lên cửa lập tức co giật hai cái…

Vệ sĩ vội vàng buông tay: “Ách! Còn có điện nữa!”

“Cái nơi quỷ gì thế này? Chỉ là một trường cấp 3, làm cứ như căn cứ bí mật nào vậy!”

Cố Tuyết Nghi cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cô rất nhanh đưa ra quyết định: “Áp toàn bộ lên cổng…”

Đây là cách tốt nhất để khống chế hành động của đám người này.

Vệ sĩ nhận được lệnh, tóm lấy từng tên, nhấc chúng lên lập tức ấn về phía cổng.

Bọn họ đương nhiên biết cái cổng sắt đó được bọc bởi cái gì, sợ hãi đến mức trắng bệch, miệng thét lên một tiếng, giây tiếp theo lập tức ngã trên đất….

Bảo vệ hoảng loạn vội vàng xoay người đi ngắt thiết bị.

Cố Tuyết Nghi hấc cằm: “Chặn người đó lại.”

Vệ sĩ bước nhanh về phía trước, áp người tên kia xuống đất, đầu hắn đập thẳng xuống mặt đường, phát ra một tiếng “bụp”.

Đợi tên đó chưa thể phản ứng lại, bọn họ lại nâng người ném về phía cánh cổng.

Bảo vệ sợ hãi hét toán lên: “Đừng! Đừng! Đừng đụng vào tôi!”

Vài học sinh đột nhiên phát ra tiếng cười “khúc khích”, cười rồi lại cười, đến mức cười ra nước mắt.

Đám phụ huynh bên cạnh vừa tức vừa gấp, không rõ chuyện gì đang diễn ra, vội vàng vỗ vỗ bọn trẻ hỏi: “Con cười cái gì? Giáo viên trong trường đang bị người ta bắt nạt đấy! Tôn sư trọng đạo vứt đi đâu rồi?”

“Bọn họ… cũng được tính là giáo viên sao?”

Thế nhưng tiếng nói của tụi nhỏ lập tức bị lấn át.

Có một phụ huynh giơ tay lên, run rẩy nói: “Tôi, tôi đã báo cảnh sát! Đã báo cảnh sát rồi!”

Chủ nhiệm Vương cuối cùng cũng ngừng vùng vẫy, hắn lạnh giọng cười, khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía Cố Tuyết Nghi: “Vị phu nhân này, nơi này không phải chỗ nằm ngoài vòng pháp luật, tôi khuyên cô nên dừng tay lại, nếu không cô sẽ phải hối hận…”

Cố Tuyết Nghi tựa như nghe được điều gì đó rất buồn cười: “Không phải chỗ nằm ngoài vòng pháp luật?”

Cô nhịn không được mà cười thành tiếng.

Tưởng Mộng vừa ngu vừa ác, Bùi Lệ Hinh thì tham.

Mấy người này là vừa tham vừa ác, còn bao bọc bản thân bằng dáng vẻ quân tử.

Cố Tuyết Nghi rút chân lại, sau đó lại đạp thẳng lên đầu hắn.

Chủ nhiệm Vương đau đớn “Ái” một tiếng.

“Tôi ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao các người lại bố trí lưới điện trên cổng trường?”

“Tất nhiên là để phòng trộm rồi!” Chủ nhiệm Vương tự tin đáp.

“Phòng trộm, hay là phòng người bên trong đi ra ngoài?” Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi vang lên đều đều.

“Quản lý khép kín, lẽ nào không nên nghiêm khắc một chút sao?”

Cố Tuyết Nghi: “Ồ, nếu như lúc họ đóng cửa, bị kẹt lại thì sao? Sẽ bị giật thành cái xác đen thui nhỉ?”

“Điện không giật chết người!” Chủ nhiệm Vương phản bác.

“Đúng vậy, lẽ nào nhà trường không hiểu rõ việc này hơn cô? Nhà trường sẽ hại học sinh sao?”

“Cũng không thể nói như vậy….

cũng nên phòng ngừa tai nạn chứ.”

Ý kiến của các phụ huynh âm thầm bị chia rẽ.

Cố Tuyết Nghi khẽ thở dài: “Hiện tại nếu ông đã hối hận, hãy để tôi vào trường đi một vòng còn kịp đấy.”

Chủ nhiệm Vương biết người này đến đây không có ý tốt, thì làm sao có thể để cô vào trong?

Hắn lớn tiếng gào: “Tôi không cho phép, hiện tại cô hối hận còn kịp đấ….”

Cố Tuyết Nghi quay đầu nói: “Vậy chúng ta cũng báo cảnh sát đi.”

Vệ sĩ ngẩn người: “A?”

Trong lòng lại nghĩ có gì khác nhau chứ?

Nhưng vệ sĩ lại không hề hoài nghi ý tứ của Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi lấy điện thoại từ trong túi ra, ném về phía vệ sĩ: “Gọi, bên trong có số sẵn rồi.”

Vệ sĩ tiếp lấy chiếc điện thoại đã được mở khóa, trong danh sách liên hệ thực sự có “Cảnh sát”, hắn ngẩn ngơ gọi đi….

Hồ Vũ Hân nhận thấy tình hình bèn không thèm nhịn nữa: “Cô thực sự muốn náo cho to chuyện sao? Cô còn muốn giữ mặt mũi cho nhà họ Yến không?”

Cố Tuyết Nghi: “Mất mặt cũng là mất mặt Yến Triều, đâu có ảnh hưởng gì đến tôi.”

Hồ Vũ Hân: “………”

Cố Tuyết Nghi không nhìn bà ta nữa.

Cố Tuyết Nghi cuối cùng nhấc chân lên, rời đi chỗ khác.

Chủ nhiệm Vương vội vàng bò dậy: “Biết sợ rồi sao?” Hắn vỗ bụi bám trên người, nếu như không phải có nhiều phụ huynh ở đây như vậy, hắn đã lộ ra dáng vẻ hung tợn của bản thân rồi.

Cố Tuyết Nghi không lên tiếng, túm lấy cổ áo hắn, áp thẳng lên cổng sắt.

Chủ nhiệm Vương lập tức giật nảy mình: “Cô cô cô cô điên rồi? Cô cô… cô thả….”

Đám phụ huynh nháy mắt trở nên hỗn loạn.

“Cô làm gì vậy? Đây là giết người cô có biết không?”

“Tôi làm sao có thể giết người chứ?” Cố Tuyết Nghi nói, nhấc thẳng chủ nhiệm Vương lên lại lật hết mặt này tới mặt kia.

Chủ nhiệm Vương kêu gào không dứt, kinh hoảng cùng đau đớn, còn có cảm giác như đang đối mặt với cái chết, trước mắt trở nên tối đen, không còn chút hi vọng nào đang từ từ bủa vây lấy hắn, chân hấn mềm đi, thiếu chút ngất lịm.

Cố Tuyết Nghi đem dáng vẻ của hắn thu vào trong mắt, bình thản đáp: “Tôi đang có lòng tốt giúp các người đấy.

Giúp con các người thử xem, thực sự nếu như bị dính trên cái cổng này, thực sự không bị giật chết như chủ nhiệm Vương nói hay không.”

Cố Tuyết Nghi chỉ vào ông ta rồi nói: “Nhìn xem, đây chính là con của các người đấy.

Hiện tại ông ta trông ra sao, thì con các người cũng sẽ bị tương tự như vậy.”

Mấy phụ huynh lộ ra vẻ kinh hoàng, vội vàng lôi kéo con lui về phía sau.

Bọn sợ có hơi sợ người phụ nữ này.

Nhưng vẫn không nhịn được quan sát tỉ mỉ dáng vẻ của chủ nhiệm Vương….

Lúc này Cố Tuyết Nghi đã buông tay, chủ nhiệm Vương toàn thân rã rời, tinh thần không tỉnh táo, “bạch” một phát ngã soài đất.

Đâu còn nhìn ra được đây là dáng vẻ của một con người chứ?

Trông cứ như một cục dị thể chẳng được nhân loại xem trọng.

Con của họ… sẽ trở thành như vậy sao?

Trong lúc họ còn đang hoảng loạn, đầu óc chỉ còn sự quay cuồng thì tiếng còi hú từ xe cảnh sát đang tiến đến gần.

Cảnh sát rất nhanh đã mở cửa xe đi xuống: “Làm cái gì đây? Sao lại tập trung đông đúc tại chỗ này?”

Có người hồi phục lại sư tỉnh táo, bò từ trên đất dậy, yếu ớt lên tiếng: “Bọn họ….

bọn họ tới trường chúng tôi gây sự.

Đồn thổi về việc trường chúng tôi ngược đãi học sinh….

chưa nói rõ mọi chuyện đã ra tay đánh người.

Ngài xem này, ngài hãy nhìn dáng vẻ của chúng tôi này…”

Có vài phụ huynh vẫn còn đang suy nghĩ về việc cái cổng sắt có giật chết người hay không.

Họ đang nghĩ ngợi thì lại nghe thấy lời nói của nhân viên nhà trường, đáy lòng không khỏi có chút khác lạ….

lời này tuy rằng không sai, nhưng có chỗ nào đó rất kỳ lạ.

Mấy cảnh sát xuất hiện tại chỗ này, không phải là những người mà Cố Tuyết Nghi quen biết.

Những người này chắc là ở phân cục khu vực này.

Mấy ngày trước mới có tin tức về vụ việc phụ huynh học sinh đến trả thù nhà trường, dẫn đến 1 người chết, 2 người bị thương, khiến cho cảnh sát sau khi nghe xong những lời này lập tức cảnh giác hơn, mắt đảo qua một vòng hỏi: “Ai? Anh nói ai trong số bọn họ?”

Người đó chỉ vào Cố Tuyết Nghi.

Cảnh sát ngẩn ra: “Anh chắc chứ?”

“Đúng vậy! Chính là cô ta! Là cô ta đánh chủ nhiệm Vương đấy!”

Được thôi.

Không thể nhìn người chỉ bằng vẻ ngoài.

Bên ngoài nhìn có vẻ là người xinh đẹp lại có tiền, cũng không ngờ lại ngang ngược như vậy.

Cảnh sát nhìn Cố Tuyết Nghi vài lần, càng nhìn càng thấy quen mắt.

“Hình như tôi đã nhìn thấy cô ở đâu rồi?”

Phía dưới có phụ huynh đang tính lên tiếng, đó chính là Yến phu nhân của Yến thị từng xuất hiện trên tin tức, không phải sao?

Nhưng Cố Tuyết Nghi lại lên tiếng trước, cô nói: “Ừ, chắc là trên trang web nội bộ của các ảnh.

Lần trước tôi có trợ giúp phía cảnh sát phá án, còn nhận được cờ thưởng.”

“Ồ…” Cảnh sát lập tức nhớ ra: “Đúng rồi!”

Anh ta càng thêm khó hiểu: “Vậy việc này là như thế nào?”

Chủ nhiệm Vương lúc này mới chầm chậm lấy lại tí sức lực, hắn vội vàng la hét: “Chính là như vậy đấy! Cô ta ỷ có tiền có thế, gọi theo vệ sĩ, thế là động thủ đánh chúng tôi….

cô ta còn lấy chân đá tôi, mặt tôi vẫn còn dấu giày đây!”

Đột nhiên lúc này lại có tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Người của phân cục cũng ngẩn ra.

Sao lại có thêm đồng sự xuất hiện vậy?

Xe vừa ngừng lại, cửa liền mở ra, vài cảnh sát ở tổng cục lập tức bước xuống.

“Nhận được tin báo từ người dân, nơi này xuất hiện tình trạng lừa đảo đám đông, gây quỹ mở trường học phi pháp, nghi ngờ về hành vi lạm dụng học sinh…”

Phân cục và tổng cục gặp mặt, nhìn nhau không nói.

“Sao lần này lại là tin báo khác?” Phân cục ngẩn người.

Cố Tuyết Nghi đứng ở giữa, không hề bị ảnh hưởng gì, giữ tư thế như cũ.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía chủ nhiệm Vương, khẽ nói: “Tôi nói rồi, hiện tại để chúng tôi vào trường, chắc là còn kịp đấy.”

Nếu như không phải để cảnh tỉnh đám phụ huynh này, đưa chuyện này ra ánh sáng thì cô cũng không cần báo cảnh sát, có thể trực tiếp đột nhập vào trong trường.

Chủ nhiệm Vương nhận được ánh mắt của cô, cả người run lên, theo bản năng mà tỏ vẻ sợ hãi.

Vệ sĩ đi đến bên cổng, nhặt côn điện vừa rơi tại đó, mỉm cười nói: “Thứ đồ chơi này, đồng chí cảnh sát chắc không còn lạ gì nhỉ.

Đây không phải chính là côn điện được điều chỉnh sao? Vừa rồi chủ nhiệm Vương mang theo thứ đồ này, chỉ thẳng vào mặt phu nhân chúng tôi đấy.”

Nữ cảnh sát của tổng cục tức giận trừng to mắt: “Ông ta sao có thể làm như vậy!”

Yến phu nhân tốt bụng như vậy mà!

Vệ sĩ nhìn về phía cảnh sát phân cục: “Chắc là bọn chúng xem họ là hậu đài đấy.”

Người của phân cục cũng ngẩn ra: “Không phải, thực sự không có….

chúng tôi thực sự không có quan hệ…”

“Chuyện như thế nào, vào trong trường là sẽ rõ không phải sao.” Cố Tuyết Nghi nhỏ giọng nhắc nhở.

Người của phân cục gật đầu: “Đúng, cần có chứng cứ để nói chuyện!”

Người của tổng cục cũng lập tức đi đến phía trước dẫn đường.

“Vậy không phải cần có lệnh khám xét sao?” Chủ nhiệm Vương hoang mang nói: “Phải có mới có thể đi vào nhỉ?”

Cố Tuyết Nghi nghiêng đầu: “Là cảnh sát do chính ông gọi tới mà, ông quên rồi sao?”

Chủ nhiệm Vương gần như không thở nổi.

Cảnh sát phía trước giơ tay tính đẩy cánh cổng.

Cố Tuyết Nghi: “Đợi đã.” “Có điện.” Cô nói xong, lấy túi xách trong tay đẩy cổng ra, sau đó mới vẫy tay với vệ sĩ đứng bên người: “Dẫn theo bảo vệ, tắt điện đi.”

“Vâng!”

Cảnh sát vội vàng quay đầu nhìn cô cười cười.

Trong lòng lại nghĩ, vị Yến phu nhân này, có thể xem là biết đối nhân xử thế, không giống như dạng người không phân biệt phải trái.

“Chúng ta cần người dẫn đường nhỉ, trường học to như vậy, sao có thể đi đây.” Cố Tuyết Nghi nói.

“Có lý, vậy chủ nhiệm Vương…”

Cố Tuyết nghi xoay người lại, tùy tiện chỉ vài học sinh: “Các em qua đây dẫn đường.”

“Học sinh sao?”

“Ừ, bọn trẻ sống trong ngôi trường này, chúng chính là người hiểu rõ nơi này nhất.”

Cảnh sát cảm thấy cũng đúng, liền gật đầu nói: “Chúng ta cần lắng nghe ý kiến của những người khác.”

Mấy người phụ huynh đương nhiên không chịu.

Cố Tuyết Nghi nhìn qua bọn họ: “Các người cũng có thể vào chung mà, vừa rồi không phải rất muốn vào trường sao?”

Nhóm phụ huynh nghe thế thì kích động, vội vàng theo sau đi vào, chủ yếu muốn xem người phụ nữ này muốn náo đến chừng nào.

Ánh mắt của vài học sinh bỗng lóe sáng, nhìn nhìn Cố Tuyết Nghi, lại nhìn phụ huynh sau lưng, rồi nhìn đến đám người chủ nhiêm Vương….

Cố Tuyết Nghi hỏi: “Không dám sao?”

Có vài học sinh đối diện với ánh mắt của cô.

Con ngươi của cô tĩnh lặng, không hề có sự tức giận, cũng không có đau lòng….

chỉ có một sự tĩnh lặng bao phủ.

“Tôi dám.” Một cậu nhóc có dáng vẻ cao ráo, nhìn có vẻ ngốc đứng ra.

Cha mẹ của cậu ta xem ra không có nhiều tiền, liều mạng nắm lấy cánh tay cậu, tiếng phổ thông phát âm còn mang giọng địa phương: “Con làm gì đấy, con dám cái gì…”

Thế giới bị phong bế lâu như vậy.

Khi bạn muốn trốn chạy, bạn liều mạng kêu cứu, bạn quỳ sụp van cầu….

đến cuối cùng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Cha mẹ cậu đã trở thành kẻ đồng lõa, chỉ cần họ nhận được cuộc gọi từ nhà trường, họ sẽ không còn lắng nghe cậu nữa.

Hết lần này đến lần khác nhốt cậu vào trong thế giới bị phong bế kia.

Nhưng bởi vì chúng còn trẻ, chưa thực sự trưởng thành, không chịu khuất phục.

Vậy nên chỉ cần ánh sáng lại lần nữa xuất hiện trong thế giới bị phong bế đó, chúng sẽ không nhịn được mà liều mạng nắm lấy.

“Tôi sẽ dẫn đường.” Nam sinh nói.

Chủ nhiệm Vương không ngờ rằng lại có học sinh dám lên tiếng, hắn tức đến mũi trương lên: “Đồng chí cảnh sát, các vị không biết, mấy đứa học trò này bình thường rất không nghe lời, thích nói dối, còn trốn tiết, vậy nên mới bị nhốt ở đây.

Lời của chúng làm sao có thể tin được?”

Cố Tuyết Nghi chậm rãi lên tiếng: “Vậy nên chúng ta cần chọn ra thêm vài học sinh nữa rồi nghe ý kiến từng người….

Bọn trẻ được các vị dạy dỗ lâu như vậy, lẽ nào đứa nào cũng là quỷ nói dối sao? Vậy học phí cao như vậy, có ý nghĩa gì vậy? Các người không có chút trình độ giảng dạy nào, đến một cậu học sinh cũng không dạy nổi?”

Lời của chủ nhiệm Vương toàn bộ đều bị nghẹt tại cuống họng.

Phản bác?

Dù phản bác kiểu gì thì chính là thừa nhận học sinh đứa nào cũng là kẻ nói dối, vậy khác nào thừa nhận trình độ giảng dạy của bản thân kém, được mỗi cái nói, ngoài ra chẳng có chút tác dụng nào….

Cho dù thế nào chủ nhiệm Vương đều không cam tâm.

Mà cậu học sinh kia đã bắt đầu cẩn thận rụt rè trả đũa.

Cậu chỉ về mặt tường cách đó không xa.

Trên đó có một dãy vòi nước.

Thiết kế kiểu này đúng là không thường thấy.

Nhưng cậu học sinh lại nói: “Nếu như có bạn nào trong lớp trông có vẻ buồn ngủ, sẽ có một giáo viên phụ trách dẫn bạn đó ra ngoài, nhấn đầu họ để dưới vòi nước kia, mở nước để xối thẳng lên đầu, trực tiếp xối như vậy….

cứ cách nửa tiếng lại hỏi một câu, đã tỉnh chưa.”

“Thành phố vào mùa đông, vào thời điểm tiết trời lạnh nhất cũng là – 30 độ, mọi người sẽ cảm thấy cả đầu như bị đóng băng vậy….”

“Hồ ngôn… loạn ngữ.” Cổ họng chủ nhiệm Vương cứng nhắc.

Cố Tuyết Nghi lại chỉ về một cô bé: “Em nói.”

Cô bé nhỏ giọng nói: “Nếu như vẫn tỏ ra không phục, sẽ có người dùng móc áo quật vào đùi…”

“Shit!” Có một viên cảnh sát không nhịn được mà chửi thề, quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Vương: “Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Chủ nhiệm Vương lắp bắp mở miệng: “Đương nhiên, đương nhiên là giả rồi… chúng tôi sao dám làm vậy, có đúng không?”

“Quản lý khép kín, cổng trường vừa đóng, chuyện gì mà không dám làm chứ?”

Cố Tuyết Nghi cười khẽ, nói: “Nhiệt độ hôm nay là 18 độ.”

Cô nói: “Tôi lại giúp con các người thử một chút, nếu bị nước xối kiểu đó có chết hay không nhé?”

Lời vừa dứt, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Cô đã túm lấy cổ áo chủ nhiệm Vương, kéo hắn về phía bể nước nhấn xuống, rồi mở vòi nước.

Vòi nước được mở ở mức lớn nhất, trực tiếp tạt liên tục vào đầu chủ nhiệm Vương.

Bởi vì áp lực nước quá lớn, nước bắn khắp nơi, từng giọt nước tựa như pháo hoa nở rộ, chủ nhiệm Vương mở miệng oa oa la lớn, rất nhanh hắn bị dội ướt từ đầu đến chân….

Ông ta đã ướt sũng như chuột lột.

Tiếng la hét nhanh chóng chuyển thành tiếng ho khan….

18 độ cũng xem như đã lạnh rồi.

Chủ nhiệm Vương muốn khóc cũng khóc không ra tiếng.

Kẻ làm ra chuyện này đâu chỉ có mình hắn! Vì sao người bị xử lý luôn là hắn chứ!

“Đủ rồi đủ rồi, Yến phu nhân…” Nữ cảnh sát vội vàng khuyên: “Lỡ như chết người, cô sẽ ngồi tù đấy.

Vì loại người này, không đáng, không đáng chút nào… Để chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý!”

Cố Tuyết Nghi xem ra cũng rất nể mặt, cô khẽ buông lỏng tay.

Chủ nhiệm Vương lập tức ngã ngửa về sau, thân thể giật giật hai cái, bởi vì không đủ không khí mà gương mặt hắn biến thành màu đỏ tía, lỗ tai cũng bị lạnh đến đỏ au, cổ ngược lại trắng toát.

Thế là hắn lại trở về dáng vẻ một cục dị thể chẳng được nhân loại xem trọng.

Cố Tuyết Nghi xoay người lại, giọng điệu còn rất dịu dàng, cô hỏi: “Các vị cũng muốn giúp con mình thử một chút chứ?”

“….” Tất cả phụ huynh đứng tại đó, cả người phát lạnh, đừng nói là phản bác, đến động đậy cũng không dám.

Yến Văn Hoành cong môi, khẽ cười lên.

Cả thế giới này đều đục ngầu tăm tối, nhưng chỉ có cô đứng tại đó, giống như một đóa hoa tuyết trắng trên nền đục ngầu tăm tối đó, rực rỡ chói lọi.

Yến Văn Hoành tiến lên phía trước vài bước, giơ tay nâng cổ tay Cố Tuyết Nghi.

Tay cô đang rất lạnh.

Yến Văn Hoành rút ra một chiếc khăn tay, từng chút một giúp Cố Tuyết Nghi lau tay.

Cậu thấp giọng nói: “Dơ rồi… cần phải lau.”

Hồ Vũ Hân len trong đám đông tiến vào trong, ngay lập tức nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa ngất đi vì tức.

Người làm mẹ như bà ta, còn không thể so với một chị dâu từ đâu chui ra sao?

Nhưng xung quanh đang rất yên tĩnh, Hồ Vũ Hân là người biết quan sát, sau một lúc cũng không nói ra bất kỳ lời chỉ trích phẫn nộ nào.

Một vài học sinh ngược lại bắt đầu có động tĩnh.

Chúng ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nho nhã kia.

Giống như hướng dương cuối cùng cũng đợi được mặt trời của mình..