Bức tranh của “Đông Dạ” chỉ trong một đêm trở nên nổi tiếng, ngoại trừ các bạn học cũ, những người cùng nghề, còn có mấy lão già trong ngành lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây hơn người, luôn chê bai tranh của hắn không đáng một đồng, và các nhà thẩm định đều lần lượt gọi điện đến.

Có người thì chúc mừng, có người lại đưa ra đề nghị hợp tác, còn có vài người lại muốn mua tranh…

“Đông Dạ” tên thật là Lỗ Đông, là họa sĩ có qua trường lớp, từng được xem là học viên ưu tú nhất của khoa.

Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ.

Sau đó phần lớn bạn học của hắn đều chuyển ngành, người thì đi làm thiết kế đồ họa cho game, người thì đi vẽ tranh minh họa, nếu không thì cũng tiến vào ngành nghề quảng cáo….

Chỉ có hắn vẫn còn ở trong cái hố này dằn vặt từng ngày.

Cứ thế dằn vặt đến năm 28 tuổi, dựa vào căn nhà bố mẹ để lại, cũng cưới được một người vợ.

Hắn là một kẻ tầm thường vô vị.

Nhưng phần lớn người trên thế gian này đều không phải như vậy sao…..

Lỗ Đông chẳng cảm thấy bi thương gì cả.

Cho đến khi mẹ hắn bệnh nặng cần làm phẫu thuật gấp, vợ hắn đang mang thai thì phát hiện mắc chứng động kinh, không rõ tương lai sẽ xuất hiện vấn đề gì….

Thế giới quan của Lỗ Đông trong một đêm liền đổ vỡ.

Sau đó giữa màn đêm mịt mờ đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Lỗ Đông nắm chặt điện thoại, kéo tới kéo lui hotsearch trên mạng rất nhiều lần, nhớ rõ trong lòng ba chữ “Cố Tuyết Nghi” này.

Hắn muốn cảm ơn cô!

Hắn phải cảm ơn cô vì đã cứu gia đình hắn!

…….

Trong phòng làm việc, Cố Tuyết Nghi chậm rãi đứng thẳng người, hỏi: “Quỹ từ thiện của Yến thị nằm ở đâu?”

Trần Vu Cẩn có chú ý đến tin tức liên quan đến hội đấu giá từ thiện đêm trước, đương nhiên cũng biết những lời Cố Tuyết Nghi nói tại buổi đấu giá.

Trần Vu Cẩn kinh ngạc lên tiếng: “Phu nhân thực sự muốn quyên góp?”

“Ừ, đúng vậy.”

Cô quả nhiên không còn là Cố Tuyết Nghi của trước đây nữa rồi.

Cô tuy rằng cảm thấy hưởng thụ với cuộc sống phú quý, nhưng cô không hề xem trọng đồng tiền đến vậy.

Tiền bạc trong mắt cô giống như chỉ là một con số mà thôi.

Trần Vu Cẩn mỉm cười, nói: “Quỹ từ thiện không hề nằm tại công ty con.

Nhưng mà phu nhân có thể đi theo tôi…”

Cố Tuyết Nghi gật đầu, rồi đi theo hắn ra ngoài.

Đợi Cố Tuyết Nghi lần nữa xuất hiện, Trần Vu Cẩn liền trao cho cô một huy hiệu cùng một tấm giấy chứng nhận.

“Mỗi mạnh thường quân đóng góp tại Yến thị đều sẽ nhận được những thứ như vậy.”

Cố Tuyết Nghi tiếp nhận, nhưng lại không để ý lắm những thứ này.

Cô nghĩ một chút, lại lên tiếng: “Hi vọng số tiền này có thể dùng vào việc thực sự xứng đáng.”

Trần Vu Cẩn cười: “Đương nhiên là vậy, phu nhân yên tâm, quỹ từ thiện của Yến thị từ trước đến nay chưa từng dùng để rửa tiền.”

Cố Tuyết Nghi gật đầu, quay người rời đi.

Chỉ tốn một chút công phu, chuyện Yến phu nhân đến tòa nhà Yến thị, đem toàn bộ số tiền đấu giá được tất cả đều quyên vào quỹ từ thiện của nhà họ Yến, cứ như thế được truyền ra ngoài.

“Là ai nói Yến phu nhân ích kỷ keo kiệt lại sùng bái tiền?”

“Tôi thực sự phục rồi, nhiều tiền như vậy, nói quyên là quyên hết luôn!”

“Không phải chỉ là quyên cho quỹ của nhà mình sao? Vậy có khác nào không quyên đâu chứ?”

“Lầu trên không hiểu rồi.

Quyên như vậy thực sự quá thẳng thắn rõ ràng! Anh nghĩ là có thể lén lút rút ra để dùng à, đâu có chuyện dễ như vậy….”

Bùi Lệ Hinh còn đang đợi dân mạng mắng nhiếc Cố Tuyết Nghi lừa tiền ở buổi đấu giá, bản thân lại không quyên một đồng nào.

Kết quả chỉ trong nháy mắt, liền có tin tức nói rằng Cố Tuyết Nghi quyên toàn bộ số tiền đấu giá được.

Đối với nhà họ Yến mà nói, số tiền này chẳng tính là gì, nhưng đối với dân mạng công chúng mà nói, số tiền thực sự là quá nhiều quá nhiều.

[Khóc mất thôi, Yến phu nhân thực sự là người đẹp thánh thiện.]

[Người đẹp thánh thiện +1, người ta có tiền thì có tiền, nhưng cũng không phải ai cũng nguyện ý quyên một lần nhiều như vậy! Nếu dùng số tiền này đi đầu tiên kiếm lời không phải tốt hơn sao?]

[Gần đây còn có một số tài liệu đen về Cố Tuyết Nghi bị truyền trên mạng đó? Giờ thì hay rồi, người ta thân là phu nhân nhà giàu, vừa giúp đỡ cảnh sát phá án, vừa quyên góp từ thiện.

Vậy thì người ta có cái gì đáng để bôi đen? Gả vào nhà họ Yến là sai sao? Lẽ nào phải là nam tài nữ sắc mới gọi là trời sinh một đôi?]

……..

Bùi Lệ Hinh đọc các lời khen tặng hoa mỹ trên mạng, thiếu chút nữa là tức chết.

Số tiền Cố Tuyết Nghi đem đi quyên góp, vốn là tiền của bà ta mà!

Cố Tuyết Nghi lại không quan tâm chuyện này, cô rất ít khi để ý tin tức trên weibo, vậy nên cô hoàn toàn không hay biết về những bình luận về cô ở trên mạng.

Cô từ tòa nhà Yến thị đi ra, điện thoại lần nữa vang lên.

Cô lúc đầu còn nghĩ là Yến Văn Hoành, kết quả cúi đầu nhìn xem liề phát hiện thì ra là Yến Văn Xu.

“Cuối cùng cũng gọi được….” Giọng điệu của Yến Văn Xu mang theo chút than vãn còn có chút nũng nịu.

Cô thậm chí ở đầu bên kia điện thoại ngã thẳng người ra sô pha, lại vuốt vuốt mái tóc của mình.

Cố Tuyết Nghi đương nhiên biết được lý do vì sao lúc nãy gọi không được.

Cô khẽ cười, lúc trả lời cũng mang theo chút an ủi: “Ừ, lúc nãy máy vẫn luôn bận.

Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Yến Văn Xu gãi tai, điều chỉnh cảm xúc cả nửa ngày, rồi lại chạy ngược lại, cô than một tiếng, chỉ có thể thu lại mấy lời khen ngợi khoa trương.

Thành thật mà báo cáo chuyện quan trọng hơn: “Chỗ triển lãm tranh hôm đó, chị còn nhớ không?”

“Ừ, sao thế?”

“Anh trai của bạn em, chính là ông chủ của buổi triển lãm, gọi điện cho em.

Nói là họa sĩ Đông Dạ muốn gặp chị để cảm ơn.”

Cố Tuyết Nghi bật cười: “Tôi dùng ba ngàn tệ mua bức tranh của anh ta, chuyển tay bán ra tận chín trăm vạn hơn, anh ta còn muốn cảm ơn tôi?”

Yến Văn Xu vội nói: “Anh ta chắc là muốn cảm ơn chị đấy, nếu không biết ơn chị thì anh ta cũng chẳng ra gì.

Bức tranh này đã khiến anh ta có được danh tiếng! Tranh của anh ta hiện tại không biết đã được nâng lên với giá bao nhiêu rồi…”

“Gửi phương thức liên lạc cho tôi.” Cố Tuyết Nghi nói.

Yến Văn Xu lúc này mới ngượng ngùng ngừng nói: “Ồ ồ, được, em lập tức gửi sang cho chị.”

“Được.”

Yến Văn Xu nhịn không được cười một tiếng: “Hôm đó em đúng là con ngốc mà.”

Cô lúc đó còn cho rằng Cố Tuyết Nghi không có tiền mua bức tranh đáng giá hơn, hóa ra là có dụng ý chọn bức tranh giá thấp, như vậy mới bẫy được tiền của Bùi Lệ Hinh.

“So với trước đây thông minh hơn rồi.”

Cố Tuyết Nghi chỉ nói chuyện như thường, nhưng Yến Văn Xu lại kích động đứng thẳng dậy: “Thật sao?”

Cô thực sự thông minh hơn rồi sao?

Yến Văn Xu suy nghĩ kĩ lưỡng: “Em biết rồi, chắc là bởi vì gần đây em bắt đầu đọc sách.”

Cô chỉ là muốn bắt chước các hành động của Cố Tuyết Nghi.

Cô cũng chỉ là không muốn phải chịu thua Yến Văn Bách.

Nhưng mà ngay lúc này, Yến Văn Xu cảm nhận được một chút ngọt ngào trong đó.

Hóa ra việc đọc sách thực sự có tác dụng!

Cố Tuyết Nghi nhịn không được mà khẽ cười ra tiếng: “Đúng vậy.”

Đọc sách làm sao có thể có tác dụng nhanh đến vậy chứ?

Nhưng Yến Văn Xu thực sự cần sự khẳng định.

Yến Văn Xu nhận được hai chữ khẳng định từ Cố Tuyết Nghi, lật người ngồi dậy: “Được, vậy em tiếp tục đọc sách đây.”

“Được.”

“Đúng rồi, vừa nãy là ai cứ gọi điện cho chị vậy?”

“Yến Văn Hoành.”

Yến Văn Xu dựng thẳng sóng lưng, cô cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy với trí thông minh hiện tại của bản thân, nói cái gì cũng không được.

Có nói nhiều hơn thì Cố Tuyết Nghi cũng sẽ không tin.

Cô cúp máy, đồng thời cũng cảm nhận được một mối nguy vô cùng lớn!

Không được, cô phải đọc sách, phải học tập!

“…….” Cố Tuyết Nghi buông điện thoại xuống nhìn một cái.

Cuộc gọi đã kết thúc.

Yến Văn Xu sợ Yến Văn Hoành cũng là chuyện đương nhiên.

Chút thủ đoạn đó của cô ở trước mặt Yến Văn Hoành thực sự không đáng nhắc tới.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Yến Văn Hoành rất nhanh đã gọi đến.

“Lần này đã đợi lâu hơn một tiếng rồi….

đủ lâu rồi chứ?” Cậu ở đầu dây bên kia cẩn thận hỏi.

Cố Tuyết Nghi: “Lần này đủ lâu rồi.

Lần sau thì chưa đủ.”

“Hả?” Yến Văn Hoành lập tức ngẩng người.

Cố Tuyết Nghi dùng ngữ khí bình thản, lộ rõ sự ôn hòa, nhưng lại mang theo chút cường thế: “Chúng ta cùng giao ước đi.

Mỗi lần cậu gọi cho tôi, cuộc gọi tiếp theo phải cách cuộc gọi trước đó nhiều hơn 30 phút.”

Yến Văn Hoành: “….

Được.”

“Tôi đang trên đường về nhà.” Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi trở nên ôn hòa hơn một chút: “Có muốn ăn kẹo không?”

Giọng nói của Yến Văn Hoành lúc này mới lộ ra chút ý cười: “Muốn!”

Phảng phất lộ ra dáng vẻ của một cậu nhóc đang nhảy nhót.

Cố Tuyết Nghi vừa đi về phía siêu thị, vừa nói: “Ngoài kẹo ra, còn muốn ăn cái gì?”

“Em cũng không biết, chị dâu cứ tùy tiện mua.

Đồ chị dâu mua em đều thích.” Yến Văn Hoành vội vàng nói.

Cố Tuyết Nghi đi vào trong siêu thị, nhìn đến xe mua hàng của người khác, sau đó đem mấy hình ảnh trên sản phẩm nhớ kĩ trong đầu, cứ thế theo những thứ đó mà mua.

Đợi đến lúc trở về, Yến Văn Hoành đã ngoan ngoãn ngồi tại sô pha đợi cô.

Cố Tuyết Nghi cho vệ sĩ xách từng túi lớn túi nhỏ đi vào, đưa cho Yến Văn Hoành xem.

Yến Văn Hoành từ trước đến nay chưa từng ăn những thứ đủ màu đủ kiểu như vậy, trong mắt cậu lộ ra vẻ hiếu kỳ ngây thơ.

“Xem xong chưa?” Cố Tuyết Nghi hỏi.

“Xem xong rồi.” Yến Văn Hoành ngẩng đầu nhìn cô, trông như một chú cún con vậy.

“Xem xong rồi thì những thứ này để tạm ở phòng tôi, sau này cậu uống thuốc đúng giờ tôi sẽ thưởng cho cậu một vài món vặt.

Tùy cậu lựa chọn.”

Yến Văn Hoành đối với mấy thứ này chẳng có chút tò mò nào cả.

Cậu hiểu rõ, mấy thứ này đều bị gọi là thực phẩm rác, bên trong chẳng có một chút chất dinh dưỡng nào.

Nhưng hiện tại trong lòng cậu lại tràn ngập sự chờ mong đối với nó.

Cố Tuyết Nghi mỗi lần khen tặng, đồng nghĩa với việc tình thương của cô từng chút một sẽ san sẻ cho cậu.

Yến Văn Hoành dùng sức gật đầu: “Em nhất định sẽ nghe lời.”

Bọn họ cùng nhau dùng bữa trưa, lại cùng nhau dùng bữa tối.

Đợi Cố Tuyết Nghi đến thư phòng, tiếp tục chuẩn bị xem tài liệu, đọc sách, xử lý thông tin mà sáng nay Trần Vu Cẩn đã nói với cô.

Điện thoại trong tay cô đột nhiên vang lên.

Cố Tuyết Nghi: “………Chúng ta đang ở cùng một nhà.”

“Nhưng mà…..

cách nhau rất nhiều bức tường.”

Cố Tuyết Nghi cúi người lấy chăn nhỏ đắp lên chân, khẽ lắc chân: “Không nhiều đến vậy, chỉ có một bức.

Tôi đang ở thư phòng nằm trên phòng ngủ cậu.

Nghỉ ngơi sớm đi, đừng gọi điện nữa.”

Yến Văn Hoành lúc này mới thấp giọng đáp ứng: “Vâng.”

Yến Văn Hoành thu lại điện thoại, nhịn không được cắn móng tay, cậu thấp giọng lầm bầm: “Không thể gọi điện, không thể nhắn tin.”

Sẽ bị ghét.

Yến Văn Hoành hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Chỉ cách một trần nhà.

Yến Văn Hoành cứ như vậy nhìn chằm chằm, cứ như vậy mà thiếp đi trên sô pha.

Yến Văn Hoành nhận được quà vặt vui vẻ như một đứa trẻ, nhưng đợi Cố Tuyết Nghi thức dậy vào ngày hôm sau, tại nhà ăn lại gặp phải dáng vẻ lạnh lùng, tay cầm vô dao trong vô thức cắt bánh bao chiên ra từng mảnh nhỏ….

“Yến Văn Hoành.” Cố Tuyết Nghi gọi một tiếng.

Yến Văn Hoành buông dao trong tay xuống, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười: “Em vừa nghĩ đến việc ở trường, nghĩ đến nhập thần.”

Cậu sờ lên mặt mình: “Dáng vẻ vừa rồi của em rất kỳ quái sao?”

“Không kỳ quái.”

Yến Văn Hoành thở phào một hơi, sau đó nhíu mày, không vui mà than: “Bên trường gọi điện đến, thông báo tụi em cần trở về trường trước thời gian đã định.”

“Bắt được hung thủ rồi?” Cố Tuyết Nghi kéo ghế ngồi xuống.

Yến Văn Hoành nhìn từng động tác của cô, sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Giọng nói của Cố Tuyết Nghi khẽ lạnh xuống: “Vậy bọn họ làm sao dám để học sinh trở lại trường đi học?”

“Nói là không thể ảnh hưởng đến tiến độ học tập.”

Cố Tuyết Nghi nhìn nữ hầu gật đầu, ý muốn đối phương để đĩa đồ ăn xuống bàn, sau đó mới đáp: “Cậu cũng đủ thông minh rồi, còn ảnh hưởng gì chứ?”

Yến Văn Hoành lại tròn xoe đôi mắt hỏi: “Chị dâu cũng cảm thấy em thông minh sao?”

Cố Tuyết Nghi quét mắt nhìn cậu.

Yến Văn Hoành mím môi, lập tức mỉm cười đổi cách nói: “Trường của tụi em thống nhất về cách quản lý, không cần biết ai thông minh hơn ai, ai ngốc hơn ai, bất kỳ ai học tại trường, đều phải nhận sự quản giáo như nhau.”

“Khi nào trở lại trường?” Cố Tuyết Nghi trực tiếp hỏi.

“Ngày mai.”

Cố Tuyết Nghi uống một ngụm sữa đậu nành: “Được, ngày mai tôi đưa cậu đi.”

Yến Văn Hoành li3m môi: “Được!”

Rất nhanh đã đến ngày Yến Văn Hoành trở về trường.

Cố Tuyết Nghi dẫn theo 4 vệ sĩ, cô và Yến Văn Hoành ở xe phía trước, bọn họ ngồi ở xe phía sau.

Đợi đến trước cổng trường trung học Thuần Ninh, ngoài cửa đã có không ít xe đổ sẵn tại đó.

Cố Tuyết Nghi mở cửa đi xuống, cẩn thận nhìn xung quanh một lần, nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó rất không hợp lý.

Băng rôn tại trường xuất hiện những từ ngữ liên quan mà cô đã thấy trước đó, “đào tạo tinh anh” “giáo dục khép kín”.

Những người đứng trước cổng trường, có phụ huynh ăn mặc thời thượng, nhưng cũng có những người ăn mặc rất bình thường, thậm chí còn có vài phụ huynh có chút lấm tấm bùn đất.

Đến con cái của họ cũng không giống nhau.

Những đứa trẻ phía trước được chăm chút đến rất tươm tất, còn những đứa trẻ kia lại trông rất lôi thôi.

Cố Tuyết Nghi không hề có ý coi thường những gia đình không có điều kiện.

Mà cô đang cảm thấy có chút kỳ quái, để hai loại người khác nhau đến vậy tập hợp tại một nơi, thì làm sao mà đào tạo tinh anh được?

Đào tạo tinh anh, những chữ này nghe thế nào cũng giống như đang hình dung cho những đứa trẻ phú nhị đại.

Cố Tuyết Nghi khẽ vỗ vai Yến Văn Hoành: “Đi thôi.”

Yến Văn Hoành nhìn vai của mình, sau đó mới ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau.

Người xung quanh rất nhanh chú ý đến cậu, đều hướng ánh mắt về phía cậu, rất nhanh đều tản ra hai bên.

Bảo vệ đứng ở cổng trường trông rất cao lớn đô con, đang chặn từng người lại để kiểm tra.

“Đã nói không được mang điện thoại mà?”

“Tịch thu!”

“Được rồi, nhanh đi vào, phụ huynh không được vào!”

Cố Tuyết Nghi rất nhanh đưa Yến Văn Hoành tiến về phía trước.

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, đột nhiên phát hiện một mỹ nữ xuất hiện tại đây, khiến họ đều khựng lại.

Đến bảo vệ cũng ngẩn người mất vài giây, nhưng rất nhanh hắn liền trầm mặc xuống, hung hăng nói: “Balo đặt xuống đây, kiểm tra!”

Nói xong không chỉ lấy đi balo trên người Yến Văn Hoành, còn lôi kéo đồng phục trên người câu.

Đây là cái thể loại trường học gì?

Cố Tuyết Nghi nhịn không được cười lạnh trong lòng.

Mafia sao?

Cố Tuyết Nghi đưa tay ra, lấy lại balo của Yến Văn Hoành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp trở nên trầm lặng, đến cả cánh tay lấy lại balo cũng xinh đẹp đến kinh người.

Cô không nhanh không chậm hỏi: “Đây là đang làm cái gì?”

Bảo vệ trong nháy mắt có chút hoảng loạn.

Nhưng hắn rất nhanh định thần lại, quay đầu hỏi: “Người này có đăng ký thăm quan trường chưa?”

“Chưa.”

Bảo vệ nháy mắt như nhận được mệnh lệnh nào đó, rút ra cây côn bên người: “Vậy cô ở ngoài này, không được tiến vào trong.”

“Đây là cái loại quy tắc gì đây?” Cố Tuyết Nghi khẽ cười một tiếng, phong thái nho nhã: “Tôi là chị dâu của cậu ấy, tôi không có tư cách đi vào trong trường?”

“Tôi nói không được là không được…..”

Cố Tuyết Nghi khẽ than thở: “Vậy tôi càng muốn vào trong, làm sao đây.”

Bốn vệ sĩ không tiếng động bắt đầu tiến đến, đứng sau lưng Cố Tuyết Nghi.

Ồ.

Lẽ nào hôm nay Yến phu nhân lại muốn động thủ?.