Vết thương của Yến Văn Xu đa phần đều tập trung ở cổ tay và cổ chân, đều là thương tích do bị trói gây ra.

Vết hằn trên mặt cũng không nghiêm trọng, rất nhanh tan đi.

Trừ những vết thương bên ngoài ra, phần nhiều là nhận phải sự kinh hách cực độ.

Tào Gia Diệp vốn chỉ định khống chế Yến Văn Xu, mà không phải thực sự muốn đối trọi với nhà họ Yến.

Nếu như không phải như vậy, chắc chắc Yến Văn Xu còn phải chịu không ít khổ.

Yến Văn Bách đi vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Cố Tuyết Nghi.

Quan hệ của cậu với Yến Văn Xu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lúc này cũng không nói ra mấy lời châm chọc.

“Quan hệ nhà họ Giản cùng nhà họ Yến rất tốt, Tào Gia Diệp sẽ không phải ỷ vào điểm này mới dám ra tay với Yến Văn Xu chứ?” Yến Văn Bách lạnh mặt, ngữ khí cũng trầm trầm.

“Là chó cùng dứt giậu.” Cố Tuyết Nghi nói, ánh mắt rơi trên người Yến Văn Xu: “Nói ra câu ngu ngốc nào chọc giận hắn rồi sao?”

Nghe thấy chữ “ngốc” này, Yến Văn Xu cũng không có kích động như vậy nữa, ngược lại vành tai có chút đỏ lên.

“Cũng không có….

chỉ là, nói đúng sự thật thôi.”

“Đối với loại người như Tào Gia Diệp và Tưởng Mộng, nói sự thật cũng chính là chọc trúng tim đen của chúng.”

“Vậy, vậy lần sau tôi không nói nữa.” Yến Văn Xu lúc này trái lại nhận sai rất nhanh.

Khiến cho Yến Văn Xu cũng nhìn cô một cách kỳ quái.

Đổi tính rồi?

Yến Văn Xu vốn đang cúi đầu, lúc này đột nhiên khẽ ngẩng đầu, nhìn về Yến Văn Bách trợn trắng mắt.

Yến Văn Bách: ………… vẫn không có thay đổi.

Điện thoại của Cố Tuyết Nghi đột nhiên vang lên, cô cúi đầu nhìn một cái, sau đó cúp ngang.

Sau đó mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Không phải không cho cô nói.

Muốn đâm chọc tâm tư người khác, muốn huênh hoang hống hách, đương nhiên phải có bản lĩnh.

Cô đến cả Tưởng Mộng và người đại diện của cô ta cũng đấu không lại, làm sao đối đầu được với Tào Gia Diệp.

Kinh nghiệm xã hội của hắn so với cô phong phú hơn nhiều.”

Yến Văn Xu ngẩng phắt đầu dậy nhìn sắc mặt Cố Tuyết Nghi, sau đó lại cúi đầu, thấp giọng nói: “Là tôi quá yếu.”

Đại khái là bị Cố Tuyết Nghi mắng mấy lần rồi, hiện tại xem như đã quen.

Lại thêm bản thân thật sự đụng phải tường nam*, bị đau rồi.

Hiện tại mới xác nhận lại thiếu sót của bản thân, ngược lại không cảm thấy khó chịu nữa.

*Trung Quốc có câu Bất tràng nam tường bất hồi đầu – 不撞南墙不回头(không đụng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong ((gọi là ảnh bích/ chiếu bích)) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ…

“Lần sau nếu như muốn tới cửa diễu võ giương oai, thì mang thêm vài tên vệ sĩ.”

“….Hả?”

Cố Tuyết Nghi nhìn vẻ mặt mang theo chút ngốc ngếch của Yến Văn Xu, chỉ cảm thấy vừa ngốc vừa đáng thương vừa có chút đáng yêu.

Đến cả làm đại tiểu thư cũng không biết làm.

Ánh mắt mơ hồ của Yến Văn Xu dần hồi thần lại: “Tôi hiểu rồi.”

Lời của Yến Văn Xu vừa dứt, cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ.

Yến Văn Bách tự giác đứng lên mở cửa.

Cậu không thể ra lệnh Cố Tuyết Nghi đi mở cửa được nhỉ? Vậy nói không chừng còn bị ăn roi.

Cửa vừa mở, là một nữ cảnh sát tới tìm Cố Tuyết Nghi để ghi chép.

Cố Tuyết Nghi phối hợp hoàn tất việc ghi chép, sau đó lại gọi điện cho Trần Vu Cẩn.

Trần Vu Cẩn đã biết được sự việc từ miệng của vệ sĩ, anh ở đầu bên kia điện thoại đáp ứng một tiếng, lập tức thể hiện ý tứ sẽ phối hợp với phía cảnh sát, bắt lấy toàn bộ mắt xích việc Tào Gia Diệp có quan hê với dữ trự và buôn bán chất cấm.

Đợi nữ cảnh sát rời đi, Trần Vu Cẩn mới thu hồi ý cười, giọng điệu khẽ trầm xuống: “Yến tiểu thư thế nào rồi?”

“Tôi rất khỏe.” Yến Văn Xu vội vàng đáp.

Trần Vu Cẩn ngừng một chút: “Phu nhân thì sao?”

“Tôi đương nhiên là rất khỏe.”

Trần Vu Cẩn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nhịn không được nói một câu: “Phu nhân ngài quá lỗ mãng.”

Anh nghe vệ sĩ nói, lúc đó cô đơn độc tiến vào trong nhà của Tưởng Mộng.

Chưa đợi Cố Tuyết Nghi kịp lên tiếng, Yến Văn Xu đã nhịn không được mà nói: “Không phải, là bởi vì tôi, vậy nên mới thành như vậy….”

Trần Vu Cẩn đem lời nuốt lại.

Yến Văn Xu thay đổi tính tình?

Trần Vu Cẩn vốn còn muốn nói gì đấy, nhưng nhớ tới Cố Tuyết Nghi hiện tại rất có chủ kiến, lời anh nói, chưa chắc cô đã nghe lọt.

Cuối cùng anh chỉ có thể nói thêm: “Phu nhân nên tin tưởng vào sự lớn mạnh của Yến thị.

Nếu như gặp phải vấn đề gì, phu nhân có thể gọi điện thoại phân phó tôi.”

Cố Tuyết Nghi đáp ứng: “Được.”

Trần Vu Cẩn bên kia lúc này mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Đợi thở phào xong, anh mới hốt hoảng nghĩ tới,…..

anh vì sao lại bởi vì được Cố Tuyết Nghi phân phó mà thở phào một hơi???

Cửa phòng bệnh lúc này lại lần nữa vang lên tiếng gõ.

“Ai?” Yến Văn Bách ngẩng đầu hỏi.

Người ngoài cửa khựng hồi lâu, tựa hồ không ngờ đến Yến Văn Bách sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Yến Văn Bách lại hỏi lần nữa: “Ai ở ngoài đó?”

Lúc này người ngoài cửa mới lên tiếng: “Là tôi, Giản Xương Minh.”

Sắc mặt Yến Văn Bách thay đổi vài lần, vốn cậu muốn đi mở cửa, nhưng lại cuối cùng vẫn ngồi lại.

Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.

Thực ra đến cậu cũng không chú ý đến, lúc như vầy, cậu thế mà lại theo bản năng đợi Cố Tuyết Nghi ra lệnh.

“Cửa không khóa, Giản tiên sinh cứ vào đi.” Cố Tuyết Nghi nhàn nhạt đáp.

Cửa đúng là không khóa.

Nhưng tự mình ra mở cửa cho đối phương, và đối phương tự mình mở cửa, lại mang hai loại ý nghĩa khác nhau.

Cái trước thể hiện sự tôn trọng nhiều hơn.

Giản Xương Minh giơ tay mở cửa, đáy lòng ít nhiều cũng có tính toán.

Lại nhớ tới hôm đó đi Bảo Hâm, Cố Tuyết Nghi từ Yến thị mang đến món ăn vặt đặc sản.

So sánh hai loại đối đãi với nhau, trái ngược đến mức khiến người ta có chút không biết nói gì.

Tiến vào cửa, Giản Xương Minh liền nhìn thấy Cố Tuyết Nghi, sau đó là Yến Văn Xu, Yến Văn Bách.

Giản Xương Minh trước tiên hướng Yến Văn Xu nói “Xin lỗi”.

Giản Xương Minh lớn tuổi hơn cô nhiều, lại là bạn tốt của Yến Triều, hơn nữa lại là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Giản, Yến Văn Xu thực sự nhận không nổi câu xin lỗi trịnh trọng kiểu này.

Yến Văn Xu muốn nói “không có việc gì”, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là quay sang nhìn Cố Tuyết Nghi trước.

Đợi Cố Tuyết Nghi lên tiếng, rồi cô lại lên tiếng.

Giản Xương Minh đem một màn này thu vào đáy mắt.

Trong lòng phức tạp, lại có chút kinh ngạc.

“Giản Nhuế đâu?” Cố Tuyết Nghi trực tiếp hỏi, căn bản không đáp lại bất kỳ hành động mang ý nhận lỗi với Giản Xương Minh.

Cô thực sự giận rồi.

Trong đầu Giản Xương Minh đột nhiên xuất hiện ý niệm này.

Vì sao? Vì Yến Văn Xu sao? Nhưng mà….

đáng giá sao? Giản Xương Minh cho dù cùng nhà họ Yến quan hệ rất tốt, nhưng vẫn như cũ cảm thấy trừ bỏ Yến Triều ra, con cháu khác trong nhà họ Yến, trên người đúng là không có nửa điểm ưu tú.

Giản Xương Minh giấu đi suy nghĩ: “Con bé đang ở sở cảnh sát xử lý những việc còn lại.” Hắn ngừng một chút, mới lại nhanh chóng nói thêm: “Yến phu nhân có thể yên tâm, cho dù Giản Nhuế muốn giẫm lên vết xe đổ, thì nhà họ Giản cũng không cho phép.”

Giản Xương Minh không hề biết nên dạy dỗ trẻ nhỏ như thế nào.

Giản Nhuế trước đây muốn thế nào, nhà họ Giản nếu có thể cho, vậy cứ tùy con bé.

Cho đến hiện tại……

Giản Nhuế muốn quay lại với tên đó, hắn cũng sẽ khiến cho nó không thể.

Cố Tuyết Nghi gật đầu, cái gì cũng không nói.

Giản Xương Minh ngược lại kiềm không đươc, hắn lấy điện thoại ra, nhấn mở tin mới, đặt trước mặt Cố Tuyết Nghi: “Đây là một phần thành ý của nhà họ Giản.”

Trên đó là một bản thông cáo phía cảnh sát về việc đã phát sinh.

Tốc độ của bài thông cáo này, đại biểu cho việc, Tào Gia Diệp hoàn toàn không còn đường trở mình, mà Tưởng Mộng cũng như vậy.

Cố Tuyết Nghi “ừ” một tiếng.

Sau đó không có thêm phản ứng khác.

Cảm giác nôn nóng đột nhiên dâng lên trong lòng Giản Xương Minh một cách kỳ lạ.

Hắn áp xuống cảm giác kỳ quái này, nói: “Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ bảo Giản Nhuế tới tận nhà xin lỗi.”

Cố Tuyết Nghi lúc này mới nâng mí mắt, xem như chính thức nhìn hắn.

Cô đứng lên: “Được, hoan nghênh.”

“Những việc khác, nếu như phu nhân cần, lúc nào cũng có thể liên hệ tôi.” Có Yến Văn Bách và Yến Văn Xu đang ở đây, bọn họ trước giờ chưa từng tham gia vào việc kinh doanh của Yến thị, nên Giản Xương Minh theo đó tự nhiên không chỉ rõ về việc Bảo Hâm.

Cố Tuyết Nghi gật đầu, ánh mắt thể hiện, anh có thể rời đi rồi.

Giản Xương Minh công vụ đầy mình, đúng là không thể lưu lại thêm nữa.

Hắn có thể tự mình tới đây xin lỗi, trong mắt nhiều người, đây đều là giữ danh dự cho Yến Triều mà thôi.

Giản Xương Minh xoay người đi đến bên cửa, lúc tay hắn đặt lên tay nắm cửa thì ngừng lại, quay đầu nói: “Yến phu nhân nhớ lưu lại số điện thoại của tôi.”

Cố Tuyết Nghi khẽ gật đầu.

Giản Xương Minh lúc này mới rời đi.

Mà Yến Văn Bách và Yến Văn Xu đã nói không ra lời rồi.

Giản Xương Minh là người như thế nào chứ? Đó là nhân vật cùng đẳng cấp với Yến Triều đấy.

Không giận nhưng lúc nào cũng thể hiện sự uy nghiêm.

Lần trước ở khách sạn Srika, Yến Văn Xu đã cảm thấy kinh ngạc rồi, kiểu người như Giản Xương Minh thế mà lại ngấm ngầm thừa nhận lời nói của Cố Tuyết Nghi.

Lần này…..

lần này khiến Yến Văn Xu xảy ra việc, Giản Xương Minh tự mình tới cửa, giống như là đặc biệt tới xin lỗi Cố Tuyết Nghi vậy?

Mình hình như không phải chỉ ngu không thôi, mà là muốn điên rồi.

Yến Văn Xu ngơ ngác mà nghĩ.

*

Yến Văn Gia bên này vừa chia sẻ tin tức, trực tiếp chỉ ra Tưởng Mộng.

Cái loại hành vi trực tiếp không cố kỵ, đến cả nói bóng nói gió cũng lười này, nhanh chóng mang Yến Văn Gia kéo lên hotsearch.

Xem như đem cái tag # Yến Văn Gia tham gia hoạt động bị nghi ngờ xuống sắc # áp xuống một hạng.

Mà theo thông cáo của phía cảnh sát công bố, Tưởng Mộng lại lần nữa bị mắng lên hotsearch, lần này cái tên của Tào Gia Diệp vẫn như cũ đặt bên cạnh cô ta.

Dưới weibo mới nhất của Tào Gia Diệp và Tưởng Mộng toàn lưu lại những câu mắng chửi, đã nhanh chóng tăng đến hơn 5 vạn bình luận.

Nói cho cùng Tào Gia Diêp là con rể nhà họ Giản, phía dưới có người sợ ảnh hưởng tới nhà họ Giản, còn đặc biệt đem nội dung của phần bình luận đưa tới cho Giản Nhuế.

Giản Nhuế nhìn chằm chằm người đó, đột nhiên cười lên: “Cô cho rằng tôi đọc xong sẽ nổi giận sao?”

Lẽ nào không phải sao? Người nọ ngẩn ra.

Nét cười trên mặt Giản Nhuế dần dần nồng đậm: “Giữ lại hết đi, like từng cái.

Mỗi ngày đi thăm tù, đọc cho Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp nghe.

Mỗi một bình luận, đều không được lướt qua.”

…..

…..

Trừ bỏ hotsearch ra, có mấy diễn đàn bát quái đều bị các tin tức liên quan về bọn họ lấp đầy.

Có người hảo tâm còn đặc biệt mở một phòng tổng hợp, tiện đường cho dân mạng vào ăn dưa.

[Yến Văn Gia quá cứng a má ơi.

Trực tiếp chỉ ra ả Tưởng Mộng, công khai vả mặt.

Fan CP đều nhảy hết xuống sông Trường Giang rồi.]

[Tưởng Mộng đúng là nên bị mắng.

Dân mạng mắng chửi, thực ra đối với cô ta chẳng có bao nhiêu thương tổn cả.

Nhưng Yến Văn Gia vừa mắng, thực sự đủ sảng.

Nói không chừng còn lay động cả mấy người trong giới đứng ra tiết lộ thêm tin tức.]

[Lầu trên phán như thánh…..

Kỷ Minh Minh vừa tiết lộ tin tức mới.

Nhưng mà cô ta và Tưởng Mộng là đối thủ, tin tức chắc không đúng lắm.]

[Mấy bạn xem thông cáo của cảnh sát chưa? Tôi mn thực muốn đè chết Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp.

Cái đôi này….

bởi vì sợ bị phát hiện ngoại tình, liền dùng [email protected] túy cùng quay video khỏa thân uy hiếp và khống chế đối phương.

Eo.

Thực sự buồn nôn đến chết được!]

[………….

Được rồi, chết tâm rồi.

Tài khoản truyền thông trước đó đăng tin không hề sai.]

[???? Vậy nên Yến tổng vô tội sao?]

[Ừ, Tưởng Mộng mang thai đứa nhỏ của Tào Gia Diệp, chắc sợ bị Giản Nhuế phát hiện.

Thực ra trước đó Giản Nhuế đã từng xử lý mấy nữ minh tinh rồi, mấy nữ minh tinh vừa hay đều từng thuộc giải trí Kình Ngư.

Tôi đoán bọn họ sợ Giản Nhuế, vậy nên Tưởng Mộng mới muốn ăn vạ nhà họ Yến, giữ lại đứa bé.

Phía trên chỉ là suy đoán của tôi, không biết có đúng không =口=]

[Là thật đấy.

Giản Nhuế ở đồn cảnh sát đã mắng chửi….

tôi ở ngay hiện trường.

Tào Gia Diệp còn bị ăn đánh, không biết là ai động thủ, trên đầu sưng một cục to đùng, da đầu cũng bị rách….]

[Nhà họ Giản không giúp nữa? Vậy Tào Gia Diệp chết chắc rồi.]

[Vẫn chưa ai biết vì sao Cố Tuyết Nghi lại xuất hiện trong tấm hình à?]

[Tôi mn cười đau cả bụng, Yến Văn Gia còn like mấy bình luận chửi Tưởng Mộng.

Fan của anh ấy cao hứng đến điên rồi.

Khó khăn lắm mới đăng một cái weibo, còn điên cuồng cùng fan giao lưu.]

[Yến Văn Gia thưc sự là người thành thật.

Anh ta có làm gì tôi cũng sẽ không anti nữa, nói cho cùng anh ta thực sự đm quá đẹp trai đi.]

….

…..

Trong đoàn phim, Yến Văn Gia cuối cùng cũng để điện thoại xuống.

Người đại diện nháy mắt cảm thấy tâm can nhẹ nhõm hơn rồi.

Ông có chút không dám đi xem trên mạng ra sao rồi.

Nhưng nghĩ tới Yến Văn Gia mấy năm nay cũng làm không ít chuyện, còn không phải rất nhanh trôi qua sao, hiện tại không lẽ không qua được?

Người đại diện hít sâu một hơi, mở trang chủ weibo của Yến Văn Gia, mắt trừng to nhìn số fan từ năm ngàn bốn trăm vạn—-

Một lúc liền thay bẳng sáu ngàn vạn?

Ửm?

Hửmmmmmmmmmm????

“Mắng người cũng có thể hút fan?” người đại diện ngớ ra.

“Không biết.” Yến Văn Gia mất hết hứng thú tùy tiện trả lời, có chút không vui đứng lên.

Cậu lấy điện thoại trên bàn lên.

“Cậu sẽ không… tiếp tục like chứ?”

“Không.” Yến Văn Gia vuốt màn hình điện thoại: “Mỏi tay.”

Màn hình điện thoại phản chiếu dáng vẻ của cậu, mi tâm của cậu vô ý nhíu chặt, trên mặt lại hiện lên vẻ buồn bực khó chịu.

Yến Văn Gia thả lỏng đầu mày, nhưng rất nhanh lại nhíu chặt.

Cậu dùng sức nắm chặt điện thoại, gọi vào số điện thoại của Cố Tuyết Nghi.

*

Yến Văn Xu nghỉ ngơi không tệ, xem ra cũng không có lưu lại ám ảnh tâm lý, Cố Tuyết Nghi dẫn theo cô về nhà họ Yến, cũng đem theo cả Yến Văn Bách trở về.

Vừa xuống xe, Cố Tuyết Nghi liền nhận được điện thoại.

“Xin chào, ai đấy?”

Yến Văn Gia đầu bên kia chuẩn bị mở miệng không kịp phòng hờ mà bị đông cứng.

Cô ấy đến cả số của đạo diễn Lý cũng lưu, mà không lưu của cậu?

“………….” Yến Văn Gia mím chặt môi.

“Nếu như không nói, vậy tôi cúp máy trước đây.”

“……… Yến Văn Gia.

Là tôi, Yến Văn Gia.”

Cố Tuyết Nghi ngừng bước: “Ừ, ở đoàn phim sao?”

“Đúng.”

“Hôm nay quay phim thế nào?”

Yến Văn Gia hôm nay vẫn chưa quay phân cảnh nào, rồi sau đó lướt weibo đến hứng thú bừng bừng, còn like bình luận cả nửa ngày, hiện tại không biết trả lời như thế nào.

“……..

tạm được.”

Đợi đáp xong, Yến Văn Gia mới đột nhiên phản ứng lại, là cậu gọi đến, phải là cậu hỏi Cố Tuyết Nghi mới đúng, sao quyền chủ động lại thuộc về Cố Tuyết Nghi rồi?

“Tin tức là thế nào vậy?” Yến Văn Gia lập tức lên tiếng hỏi.

“Thì chính là như tin tức nói thôi.”

“Cô nhập viện rồi?”

“Không phải tôi.

Là ….”

Yến Văn Gia lúc này mới đổi dáng đứng: “Ồ, biết rồi.”

Sau đó liền cúp máy.

Cố Tuyết Nghi: …………..

Cậu ta không quan tâm Yến Văn Xu sao?

“Yến Văn Gia sao?” giọng nói của Yến Văn Xu đột nhiên vang lên bên cạnh.

“Ừ, nên gọi anh hai.”

Yến Văn Xu bĩu môi: “…..

Anh ta tính cái rắ……… lắp ráp a!” Câu chửi dâng tới cửa miệng, bị Yến Văn Xu ép trở về.

Cố Tuyết Nghi lúc này mới biết, vì sao Yến Văn Gia không đợi cô nói xong rồi.

*

Yến Văn Gia cúp máy, ngẩn người nhìn điện thoại một hồi.

Màn hình điện thoại phản chiếu dáng vẻ của cậu.

Đôi mày nhíu đã giãn ra một chút.

Yến Văn Gia ném điện thoại cho người đại diện: “Tôi đi đóng phim.”

Cậu đi nhanh tới trước mặt đạo diễn Lý: “Hôm nay đóng cái gì?”

Đạo diễn Lý thụ sủng nhược kinh: “Cảnh 21, 22.

Hai phân đoạn….

thực ra cũng không nhiều, cậu nếu như cảm thấy phiền phức, thực ra 1 cảnh cũng có thể….”

Yến Văn Gia giơ ngón tay: “Lại thêm 3 phân cảnh nữa.”

Đạo diễn Lý:????

*

“Số điện thoại quý khách vừa gọi…..” Nhà họ Giang, Giang Việt thu lại điện thoại.

Giang Tĩnh thăm dò hỏi: “Anh nhìn thấy tin tức rồi?”

“Anh mày không mù, đương nhiên nhìn thấy.” Giang Việt nói.

Giang Tĩnh trong lòng lửa giận tuôn trào, thế nhưng giọng lại phát ra lí nhí: “Anh gọi điện cho Yến phu nhân hỏi thăm? Kết quả gọi không được?”

Giang Việt liếc xéo cậu một cái.

Giang Tĩnh vội vàng chuồn trước.

Giang Việt ngồi ở đó một lúc, sau đó lại lấy điện thoại gọi điện.

Nếu không phải tin tức này xuất hiện, con rùa rụt cổ Tào Gia Diệp này vẫn sẽ lặn trong nước không chịu ngoi lên.

…..

nhà họ Giản không giải quyết hắn ta, thì hắn cũng sẽ giải quyết.

….

….

Bên này Yến Văn Xu xuống xe đi vào nhà, sau khi tắm rửa xong thì đi ngủ.

Cô vãn chưa có trả áo khoác lại cho Cố Tuyết Nghi.

Chiếc áo khoác này có màu chủ đạo là đen, mặt trên có in hình hoa xương rồng Pipe* mảng lớn.

Yến Văn Xu nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bông hoa xương rồng, hoa xương rồng sinh trưởng trong bóng đêm, thanh khiết, thanh nhã, mà không mất đi quý khí.

Nó là loài hoa thần linh của Ấn Độ.

Yến Văn Xu mơ mơ hồ hồ nghĩ, thật giống với Cố Tuyết Nghi.

Cô nhắm mắt lại an tâm ngủ.

Mà Cố Tuyết Nghi trở lại phòng, ngược lại đọc sách một hồi, sau mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sự hỗn loạn của cả ngày hôm nay, chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô cả.

Đợi tới lúc cô quay lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Cố Tuyết Nghi cầm lên quét mắt nhìn.

Là số điện thoại cô vừa lưu.

[Yến Văn Gia: Hôm nay tôi đã quay 8 phân cảnh.]

Cố Tuyết Nghi cong môi cười khẽ một tiếng, tắt điện thoại.

*

Ở đoàn phim.

Lúc này đã là 1 giờ sáng.

Đạo diễn Lý đã lâu chưa được quay đến tận hứng vui vẻ như vậy, chỉ là nhân viên công tác tại đoàn phim đều mệt đến hết hơi.

Bọn họ lục tục chuẩn bị thu dọn.

Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Yến Văn Gia ngồi ngay ngắn trên ghế, quân trang trên người vẫn chưa thay ra.

Cậu còn đang nhìn điện thoại chằm chằm…..

Không phải còn đang bấm like chứ?

Người đại diện vội vàng đi tới: “Nguyên ca, nghỉ ngơi thôi.”

Yến Văn Gia nhìn chằm chằm vào khung đối thoại trống hoắc.

Là mình quay chưa đủ sao? Hay đối với cô ấy mà nói là không đáng nhắc tới?

Yến Văn Gia ngẩng đầu: “Quay thêm hai cảnh nữa đi.”

Người đại diện:?

Người đại diện lập tức cẩn thận: “Nguyên ca, cậu có ….

có phải đang không vui không? Cậu không vui thì cứ nói thẳng nha, cậu đừng có như vậy…..”

Yến Văn Gia: ……………

Đêm hôm đó cuối cùng vẫn là đúng giờ ra về, nhưng rất nhanh, người đại diện, còn có cả đoàn phim, đều chứng kiến một người không làm việc đàng hoàng, đột nhiên trở nên cần cù công tác…….

Đạo diễn Lý một bên nhìn máy quay âm thầm rơi lệ, đáy lòng lớn tiếng cảm thản, bản thân lúc đầu mặt dày đi mời Yến Văn Gia tới đóng vai này thực sự là một sự lựa chọn không thể nào đúng đắn hơn.

Một bên lại nhịn không được lo lắng, vấn đề tâm lý của Yến nhị thiếu có phải trở nên nghiêm trọng hơn rồi không?

Đợi sau khi phim quay xong, có phải Yến phu nhân sẽ đem hắn ủ rượu không?

*

Yến phu nhân thì lại không có thời gian đi đem người khác ủ rượu.

Cố Tuyết Nghi lúc này vừa mới thức giấc, đã nhận được cuộc gọi từ Trần Vu Cẩn, anh ta mời cô tới Yến thị một chuyến.

Cố Tuyết Nghi vội vàng dùng xong bữa sáng, rồi đi tới Yến thị.

Trần Vu Cẩn tự mình xuống lầu đón cô: “Bùi Lệ Hinh muốn mời cô ăn cơm.”

Cố Tuyết Nghi ngẩn ra một giây rồi đáp: “Được.”

Trần Vu Cẩn lắc đầu: “Bùi Lệ Hinh lúc này mời cô, không có ý tốt.”

“Không sao.

Mục đích vốn dĩ chính là, muốn xem cho rõ ràng rốt cuộc bà ta muốn làm việc xấu gì.” Cố Tuyết Nghi mỉm cười, trên mặt không thể hiện chút sợ hãi nào.

Trần Vu Cẩn nhìn dáng vẻ của cô, nhất thời cũng không biết nên nói là cô thông minh nên mới không hoảng sợ, hay là cô hiểu quá ít về những việc tàn khốc …..

Nhưng mà không sao.

Yến tổng không ở đây, chí ít vẫn còn có anh.

Trần Vu Cẩn mỉm cười: “Hôm nay mời phu nhân đến đây, cũng không phải vì việc này.”

“Hửm?”

“Sở cảnh sát tặng cờ khen thưởng tới.” Lúc Trần Vu Cẩn nói xong, thần sắc vẫn lộ ra vẻ vi diệu.

Đây là lần đầu tiên Yến thị được nhận thứ này.

Sở cảnh sát không biết gửi đi đâu, nên liền gửi tới Yến thị, làm cho nhân viên công tác tại Yến thị đều trợn tròn cả mắt, không biết có bao nhiêu người còn lén lút lấy điện thoại ra chụp lại.

Trần Vu Cẩn dẫn Cố Tuyết Nghi đi vào phòng làm việc.

Mà ở trên mạng lúc này cũng đã bắt đầu xuất hiện tin tức.

@Hôm nay cũng không biết ăn gì: Mẹ ơi! Cố Tuyết Nghi thế mà lại được nhận cờ thưởng từ sở cảnh sát! [Ảnh]

Vừa mở ra, chỉ thấy phía trên viết: Cảm ơn cô Cố Tuyết Nghi đã hỗ trợ triệt phá đại án đường dây buôn bán chất cấm.

Dân mạng hoảng loạn.

[Vậy nên đây là nguyên nhân Cố Tuyết Nghi xuất hiện tại hiện trường?]

[Yến phu nhân giúp người vì thấy vui?]

[…… dòng nước trong duy nhất trong giới hào môn.].