Lại ngồi thêm một chút, đột nhiên bụng của Miên Miên kêu lên một tiếng, cái này… nhưng thật giống với đời trước.

Đời trước cũng vì bị quay tập kích, cho nên cô không kịp ăn uống cái gì đã ì ạch chạy tới sân bay, trong lúc ngồi chờ các đồng đội, bụng cô bị đói cứ hô réo liên tục. Mà cô khi đó đối với điều này cực kỳ xấu hổ, sợ mọi người nghe được sẽ cười mình, cuối cùng diện lý do thích ngồi một mình mà ngồi cách xa với mọi người.

Cũng vì cô không nói mà cứ chịu đựng rồi làm ra những hành động khiến người khác hiểu lầm, cho nên đời trước vì hành động cố tình cách xa mọi người này đã khiến những người khác đối với cô ít hơn một chút thân thiện và nhiều hơn một chút ngăn cách. Mà hiện tại…

Bụng vừa réo, Miên Miên đã nín thở một chút, cố tình làm cho mặt mình đỏ bừng lên, kế đó là đem hai bàn tay che úp mặt lại, rên lên một tiếng đầy xấu hổ.

“Ôi… em không biết, vừa rồi không phải bụng em kêu đâu, vừa rồi em không có nghe cái gì hết!”

Một bộ dạng giấu đầu lòi đuôi, thế nhưng lại khiến những người có mặt cười vì hiểu rõ.

Mọi người đều là bị các anh quay phim tập kích lúc ngủ, cho nên đều sẽ không có bữa ăn đàng hoàng. Chẳng qua lúc lên xe, người thân và quản lý của họ sẽ nhét cho họ một vài món ăn đỡ đói. Cho nên cũng không bị đói tới tình trạng bụng réo như Miên Miên.

Lại nói, đói bụng bụng kêu đòi ăn cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Người trong cuộc sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng người nghe được thì lại cảm thấy chẳng có gì, ngược lại còn cảm thấy một chút đáng yêu.

Mà Miên Miên hiện tại, chính là cô nhóc ngây ngô đáng yêu trong mắt họ.

Anh Cao Dương là người kiệm lời, nhưng lúc này lại lên tiếng.

“Miên Miên, em chưa ăn gì sao?”

Miên Miên giương đôi mắt to còn long lanh vài giọt sương mù lên nhìn Cao Dương, rồi chớp mặt một cái, một giọt nước nhỏ đọng lại nơi khóe mắt. Cô lắc đầu lia lịa, đáng thương nói.

“Không có ăn cái gì, lúc bốn giờ em còn đang ngủ thì nghe tiếng chuôn gọi cửa của chị quản lý, em tưởng chị ấy tới giúp em sắp xếp hành lý, ai biết đâu là dẫn người tới quay phim và bắt em đi. Vì vội quá, nên em chưa được ăn gì, chỉ ăn có nửa thanh chocolate!”

Nói xong, lại đáng thương xoa đôi mắt ướt, ảo não nói: “Cũng tại em bệnh phải uống thuốc, nên dễ bị xót ruột, chứ bình thường, bụng em cũng không réo như vậy đâu!”

Đều là người từng trải, còn không hiểu hay sao. Miên Miên vừa nói, họ đã mường tượng được cái cảnh kia. Có điều, càng như vậy, người quản lý của Miên Miên càng trở nên bị mất điểm trong lòng của họ. Chị Chương Nghiên hiện tại đang nghĩ, một mầm tốt như Miên Miên, vì sao công ty của cô không chăm sóc chu đáo một chút, vì sao lại tuyển cho cô một quản lý chẳng ra gì thế kia?!

Vì Miên Miên đói bụng, cho nên anh Cao Dương đặt biệt tự mình đứng lên đi mua đồ ăn cho cô.

Anh vừa đứng lên đi, phía bên này đã tới thêm hai người.

Một người là Bạch Mạch, một người là… kẻ thù số một của Miên Miên.

Chỉ thấy Bạch Mạch một thân khoan khoái, lưng đeo balo gọn nhỏ vừa phải, một tay kéo một cái vali, vali cũng là nhỏ gọn.

Đi bên cạnh Bạch Mạch là Hà Tiểu Lan. Hà Tiểu Lan mặc một bộ đầm liền màu hoa cà, eo nhỏ đeo một dây lưng bằng ngọc trai, phần váy xòe rộng thật thướt tha kiều diễm. Cô mang theo một cái túi xách cùng một cái vali to. Mỗi bước chân nhẹ nhàng đoan chính, trên môi luôn treo một nụ cười hiền hòa thân thiện, ánh mắt biết cười khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác thân thiết.

Bộ dáng và khí chất cố tình tạo nên kia khiến cho những người đối diện vừa nhìn liền cảm giác cô ả là một người ôn hòa hiền lành, nào đâu nghĩ tới, đằng sau gương mặt thánh thiện kia là cỡ nào thâm độc.

Nhìn thấy hai người kia đi cùng nhau, mắt Miên Miên lóe lên một cái, nhưng rất nhanh đã thay đổi thành ánh mắt chờ đợi cùng tò mò.

Lúc Hà Tiểu Lan sắp đi tới gần mọi người, cô ả liền ra vẻ thân thiết kêu to một tiếng: “Chị Chương Nghiên!”

Kêu to xong liền buông bỏ luôn va li mà chạy nhanh tới, sau đó ôm chầm lấy chị Chương Nghiên, biểu tình mừng rỡ thân thiết!

“Thật hạnh phúc, cuối cùng em cũng được nhìn thấy chị rồi, chị Chương Nghiên, chị không biết đâu, em là fan hâm mộ cực lớn của chị đó. Bất cứ bộ phim nào có chị đóng em đều xem đi xem lại thật nhiều lần. Chị Chương Ngiên, chị chính là thần tượng lớn của em!”

Lại phải nói, ả Hà Tiểu Lan này thật đúng là người giỏi nắm bắt lòng người. Đời trước lúc mới nhìn thấy cảnh này, cô còn cho rằng Hà Tiểu Lan thật sự rất thần tượng chị Chương Nghiên. Nhưng cuối cùng mới biết, đây chẳng qua là do ả giỏi diễn trò, giỏi thu phục lòng người.

Một diễn viên, dù rằng nổi tiếng đến đâu, nhưng chỉ cần trước mặt fan của họ thì dù thế nào, họ cũng sẽ cố gắng trở thành một người hoàn mỹ trong mắt người fan đó.

Hà Tiểu Lan hiện tại nói bản thân là fan “bự” của chị Chương Nghiên, liền từ nay về sau, suốt cuộc hành trình này cô nàng sẽ sát cánh bên chị Chương Nghiên, sẽ được chị che chở và chiếu cố.

Đời trước cũng vậy, vì Hà Tiểu Lan cái gì cũng chị Chương Nghiên chị Chương Nghiên, ngoài mặt mọi người cười nói cô ngốc này là cái đuôi của chị Chương Nghiên, nhưng dựa vào độ nổi tiếng của chị Chương Nghiên, Hà Tiểu Lan cũng liền là người có nhiều cảnh xuất hiện nhất trong số những người tham gia chương trình này.

Ví như lần đó, trong tay ả ta có tiền còn dư, ả ta liền lén rời đội, đi vào tiệm quà lưu niệm lựa chọn quà, chọn cái này, chọn cái kia, cứ lẩm bẩm nói một mình nên chọn món nào mà chị Chương Nghiên thích, ra vẻ như thể chị Chương Nghiên là đấng cứu thế trong lòng ả.

Khi chương trình phát sóng cảnh này, người xem xem xong, đều bảo rằng Hà Tiểu Lan thật ngây thơ đáng yêu, lúc nào cũng chị Chương Nghiên chị Chương Nghiên.

Mà chị Chương Nghiên có một lượng fan rất lớn, những người fan đó biết được Hà Tiểu Lan cũng là người hâm mộ chị giống họ, cũng liền đối với Hà Tiểu Lan có thiện cảm. Cũng bắt đầu like và đưa Hà Tiểu Lan vào danh sách thần tượng của họ. Còn không ít người vẽ hình hai người còn chế thành một vài truyện cười truyện hài đáng yêu.

Cũng vì vậy, Hà Tiểu Lan liền chỉ trong ba tháng đã có số lượng fan khổng lồ, vượt mốc những diễn viên mới nổi khác.

Đời trước dù rằng cực hận Hà Tiểu Lan, nhưng Miên Miên cũng không bác bỏ tài nghệ diễn xuất của cô nàng này. Hà Tiểu Lan, thật sự rất giỏi nắm bắt cục diện. Từ lúc bắt đầu chương trình, cô ả đã lên sẵn kế hoạch toàn bộ rồi.