Edit: jena

Quý Sở Nghiêu không có nhiều hiểu biết về phương hướng tiến hóa kiểu cải tạo sinh vật.

Nhưng vì Tư Thần, hắn đã dày công tìm hiểu.

Do đặc tính hung mãnh, tiến hóa giả cấy ghép Trường Sinh Uyên không nhiều, phần lớn đều là những người đi trước.

Khi đó cao duy xâm lấn mới bắt đầu, nhiều người khát vọng sống sót, nào còn nghĩ đến cái gì nguy hiểm, cái gì không.

Trong tình huống thông thường, sau khi lên đến cấp Sáu của "Thang Trời", Trường Sinh Uyên trưởng thành sẽ rời khỏi cơ thể của ký chủ.

Đối với chúng, ký chủ chỉ là một vật chứa để ấp trứng.

Sau khi tách ra cũng không giống với ốc mượn hồn mà tìm một thân xác khác. Sau khi trưởng thành, chúng giống như một con bướm phá kén, vì vậy ký chủ thường chỉ có kết cục là tử vong.

Người nổi tiếng nhất đã cấy ghép Trường Sinh Uyên là Bạch Đế.

Để giải quyết vấn đề này, Bạch Đế đã cấy ghép một sinh vật cao duy khác vào người, dùng để áp chế Trường Sinh Uyên.

Còn cụ thể là giống loài gì, phía chính phủ không nói. Vì những năm gần đây, Bạch Đế ít khi xuất hiện.

Trong nội bộ liên minh, những tiến hóa giả thế hệ mới hầu như chưa hề nghe qua cái tên "Bạch Đế".

Ông ta giống như đã bị hủy thiêu cùng với một trang lịch sử, không công, cũng không tội.

Theo tư liệu, khi tiến hóa giả dần đến cấp Sáu, Trường Sinh Uyên sẽ tự có ý thức của riêng mình, cũng dần dần thoát ly khỏi cơ thể ký chủ. Lúc này, trên người ký chủ sẽ xuất hiện đặc trưng nhiễu sóng ngày một nhiều hơn.

Quý Sở Nghiêu không rõ trong nhà của Tư Thần xảy ra chuyện gì, nhưng may mắn thay, dựa vào máy kiểm tra, số liệu sinh mạng của cậu vẫn còn vững vàng.

Có lẽ nhờ được nuôi dạy tốt, hoặc có thể nói là do cách đối nhân xử thế lạnh nhạt, Quý Sở Nghiêu chưa bao giờ can thiệp quá nhiều hoặc có hứng thú với cuộc sống của người khác.

Quý Sở Nghiêu chờ Tư Thần tỉnh dậy thì lại đến.

Nhưng lúc nãy, hắn đã quyết định gửi tin nhắn kia... Dù sao ở trạm giao thông lâu như vậy, nếu Tư Thần có truy cập vào camera theo dõi rồi bắt gặp hắn, phỏng chừng cậu sẽ cho rằng hắn là bi3n thái mất.

Hắn nhìn lại lịch sử cuộc trò chuyện. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhắn: Gọi điện thoại cậu không bắt máy, tôi đến trước nhà cậu gõ cửa cũng không có ai. Nếu gặp chuyện gì nhớ gọi cho tôi.

Nếu như... "Đồ Linh" đột ngột offline.

Đây chỉ là một lần gặp mặt thất bại thôi, không sao.

Quý Sở Nghiêu xoay người đến thang máy, nhưng bỗng chốc cứng đờ người.

Một lát sau, hắn chậm rãi quay lại, nhìn vào cửa phòng Tư Thần.

Ánh mắt của Quý Sở Nghiêu đầy nghi hoặc, hắn đã nhận ra một hơi thở không hề tầm thường. Dù đó chỉ là một hơi thở cực mỏng manh, nhưng chắc chắn là một thứ không nên xuất hiện dưới trần gian.

...

...

Trong mê cung, Tư Thần và váy trắng nói chuyện ngắn ngủi với nhau, sau đó cùng nhau im lặng chơi ghép hình.

Những chỗ mà bọn họ ghép cũng không nhất quán. Cậu nhớ lại hình mình ghép lúc trước, mỗi lần đều khác nhau, mỗi lần quay lại đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Váy trắng nhàn nhạt cười: "Nhiều năm như vậy, cậu vẫn là người đầu tiên đi vào mê cung này."

"Còn có người khác?"

Váy trắng mân mê một mảnh ghép hình, khẽ vuốt v3: "Bọn họ muốn đến, nhưng đều thất bại."

Nói xong, váy trắng ngẩng đầu lên, ngữ khí trào phùng nhàn nhạt: "Nhìn đi, lại có một người muốn vào kìa."

Tư Thần tỉnh mộng.

Khi tỉnh lại, phát hiện ở mép giường có người đang nhìn chằm chằm mình, quả thật là kinh hãi.

Huống hồ Tư Thần cũng mới vừa thoát khỏi phó bản Thần Quái.

Đặc biệt vào ban đêm, bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ nhìn thấy một hình dáng mờ ảo màu đen, lập lòe hai con mắt sáng xanh.

Tư Thần gần như móc cây súng giấu dưới giường ra theo bản năng, bóp cò súng với đối phương.

Viên đạn bắn r4, nhưng lại bị một luồng ánh sáng xanh chặn đứng.

Quý Sở Nghiêu bật đèn ngủ lên: "Dọa cậu rồi, thật xin lỗi."

Tư Thần vừa mới hoàn thành một lần tiến hóa, cả người rất mệt, đặc biệt là ở trên lưng, cảm giác như bị một con phẫu thuật chưa khử khuẩn rạch một đường, miệng vết thương nhiễm trùng sưng to.

Cậu kiệt quệ, cố gắng nói thật bình tĩnh: "Anh Quý, hành vi của anh đã trái với pháp luật trị an, xin anh đi ra ngoài."

Quý Sở Nghiêu: "... Tôi, chuyện này, tôi có thể giải thích."

Thật ra hắn cũng rất mờ mịt, thậm chí cảm thấy mình như bị quỷ nhập.

Quý Sở Nghiêu đã tính đi rồi, sau đó rõ ràng cảm nhận được, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một luồng suy nghĩ: hắn muốn nhìn Tư Thần.

"Vất vả mới đến được một chuyến, phải nhìn."

Quý Sở Nghiêu nhớ mang máng là mình đã nghĩ như vậy.

Nhưng thật không hợp lý.

Lúc trước trong không gian gấp khúc gặp phải Nữ vương Trùng Tộc, Quý Sở Nghiêu cũng có ảo giác này.

Hắn gõ gõ ổ khóa, hệ thống khóa tự động giải khóa cho hắn.

Quý Sở Nghiêu đẩy cửa bước vào, đến bên giường của Tư Thần.

Hắn thậm chí còn cảm giác được một nguồn địch ý nhàn nhạt đến từ Trường Sinh Uyên.

Chờ đến khi hắn phản ứng lại kịp thì Tư Thần đã tỉnh.

Quý Sở Nghiêu cũng tỉnh.

Trong nháy mắt, hắn còn nhìn thấy trên đỉnh đầu của Tư Thần hiện lên một hàng chữ to: Độ hảo cảm -100.

Tư Thần giống như một NPC cấp cao trong game tình yêu, độ hảo cảm luôn dậm chân tại 11, nhưng chỉ cần không cẩn thận một lần sẽ trực tiếp -100.

Thậm chí bạn còn chẳng biết chính mình có nằm trong danh sách quan tâm của người ta hay không.

Tư Thần khoác thêm một lớp áo khoác: "Anh nói đi."

Cả đời này Quý Sở Nghiêu chưa nói dối bao giờ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cũng may tốc độ não hắn chạy chương trình rất nhanh: "Gần đây tôi phải đến Giang Xuyên xử lý chuyện trong công ty. Lúc đi ngang qua đây nhớ tới cậu có nói là nếu rảnh thì đến gặp, tôi thử gõ cửa nhưng không ai mở. Tôi chuẩn bị đi rồi nhưng sau khi kiểm tra đo lường lại phát hiện ra hơi thở của Trường Sinh Uyên.

Hắn càng nói, mặt càng đỏ, giọng nói cũng đứt quãng: "Do lo cậu xảy ra chuyện nên tôi mới vào xem một chút. Thật sự tôi không có ý gì khác."

Tư Thần hơi nhíu mày: "Tại sao anh lại đỏ mặt?"

Quý Sở Nghiêu cúi đầu nhìn chân mình: "... Sao cậu lại không mặc áo khi đi ngủ?"

Tư Thần ngủ trong nhà mình, mặc một cái quần cộc đến đầu gối là đã đủ rồi.

Tư Thần chỉ tay ra cửa, có chút đau đầu: "Trước tiên anh đi ra ngoài đi."

Quý Sở Nghiêu bước đều, đi cùng tay cùng chân ra ngoài.

Tư Thần xoa xoa hai huyệt thái dương, hỏi: "Lúc nãy con có ra ngoài không?"

Trường Sinh Uyên không tự tin trả lời: "... Chi."

Có.

Tư Thần cũng đã từng tiếp xúc với đám con cháu tài phiệt, ví dụ như bạn cùng phòng đại học của cậu, người đó cũng là họ Quý.

Bọn họ ở một phòng ký túc xá bốn người.

Địa vị của bạn cùng phòng kia không cao bằng Quý Sở Nghiêu, nhưng cũng đã đủ hếch mũi lên trời, hận không thể viết luôn bốn chữ "Tôi rất cao quý" lên mặt.

Bình tĩnh xem xét, Quý Sở Nghiêu là người tốt, thuộc tuýp người truyền thống.

Tâm địa thiện lương, gia cảnh giàu có, sống thầm lặng, khi ở chung không khiến cho người khác khó chịu. Huống hồ để trở thành một tiến hóa giả mạnh như vậy, hắn vừa phải có thiên phú, vừa phải tự mình nỗ lực rất nhiều.

Nếu muốn yêu đương, từ góc độ tài nguyên mà nói, thì đúng là một đối tượng lý tưởng.

Gì mà yêu hay không yêu, vẫn là đừng nên nói nữa, cậu nghe xong đã muốn nhộn nhạo mắc ói rồi.

Huống hồ Quý Sở Nghiêu cũng không có hiểu biết nhiều về cậu, cậu cũng không có hiểu biết gì về đối phương.

Tư Thần không thích vô duyên vô cớ đối xử tốt với nhau.

Giống như thời gian cậu vừa mới được nhận nuôi, mỗi ngày đều lo sợ bất an, luôn cố gắng ngoan ngoãn nghe lời vì sợ cha mẹ sẽ không yêu mình nữa.

Lúc đó, tình yêu của cha mẹ nuôi đối với cậu như một loại thức ăn vậy, đó là phòng ngủ, là đồ chơi, sách vở và sự bảo vệ. Cho nên cậu tha thiết muốn có được.

Quý Sở Nghiêu cũng đang cho cậu nhiều thứ.

Thật ra Tư Thần cũng có thể lý giải một chút sự tò mò của những người thượng lưu.

Bọn họ dùng một hình thức để thưởng thức nghệ thuật, đó là thưởng thức vận mệnh bi thảm của người khác. Có sự thương hại, và có một loại khoái c4m mơ hồ mà họ không thể nhận ra.

Tư Thần mặc đồ, đẩy cửa ra ngoài.

Quý Sở Nghiêu đang ngồi ở bàn trà trước phòng chờ cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Tư thế này không phải là để đàm phán, mà là đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc khẩn trương.

Tư Thần lấy hai ly nước ngọt từ tủ lạnh ra, đặt ở hai bên.

Cậu uyển chuyển nói: "Nếu là tưởng tượng của tôi thôi thì may quá rồi. Nhưng đáng tiếc, tôi không thích loại hình nam tính như anh, anh Quý."

Quý Sở Nghiêu không kịp đề phòng, trực tiếp bị một câu như vậy dội một xô nước lạnh lên người, thiếu chút nữa bị sặc nước.

Hắn đặt ly nước xuống, hỏi: "Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?"

Tư Thần đáp: "Tôi thích người thấp hơn tôi."

Quý Sở Nghiêu: "..."

Tư Thần: Người học cao, 180cm.

Quý Sở Nghiêu: Người cải tạo cơ giới, 197cm.

Quý Sở Nghiêu im lặng một lát: "Khoan hẵng nói đến chuyện này. Bây giờ cậu cấp mấy rồi?"

Năng lượng dao động trên người Tư Thần có chút kỳ quái, so sánh với người cùng cấp rất khác biệt, hoặc là số liệu đo lường đưa ra không chính xác.

Tư Thần suy nghĩ một chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái động thứ ba trong người cậu hẳn đã có một con rắn mập lấp đầy.

Con rắn này rất mập, rất to, còn chưa tiêu hóa xong, vì vậy hiện tại chỉ mới có hai cái động.

Điểu Xà Thần cho cậu một đặc tính mới là 【 Khống chế lửa 】.

Nhưng Tư Thần chưa có thử nghiệm.

Tư Thần đáp: "Sắp lên cấp Bốn."

Quý Sở Nghiêu có chút ngoài ý muốn: "Rất nhanh."

Chủ yếu là do Trường Sinh Uyên sức ăn lớn. Tư Thần nhiều lần lo lắng nó ăn ngấu nghiến như vậy sẽ bị căng chết.

Sự thất chứng minh, con trai cậu là một cái hố đen không đáy.

Hai chân mày Quý Sở Nghiêu giãn ra: "Nếu đến cấp Năm, tốt nhất cậu nên nghĩ đến chuyện tách khỏi Trường Sinh Uyên, hoặc là cấy ghép thêm một sinh vật cao duy khác vào để áp chế nó. Theo lẽ thường, khi cậu đến gần cấp Sau, Trường Sinh Uyên sẽ bắt đầu phản phệ."

Quý Sở Nghiêu cảm thấy, chờ đến cấp Năm, có lẽ Tư Thần đã đậu cao học, lúc đó hẳn sẽ có thầy giáo giúp cậu xử lý chuyện này.

Còn bốn cấp trước thì vẫn có thể tự mình vận động được.

Cái khó là sau này.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Quý Sở Nghiêu vừa nói xong, Trường Sinh Uyên liền phát ra những âm thanh nhỏ vụn chi chi chít chít.

Dù sao Tư Thần cũng là ký chủ của nó, cậu hiểu rõ, Trường Sinh Uyên đang mắng người.

Tư Thần quyết định đổi đề tài.

Cậu nhớ tới cuộc đụng độ trong không gian gấp khúc, dò hỏi: "Anh có biết Tâm Hồn không?"

Sau khi ra khỏi không gian gấp khúc, Tư Thần đã lên trang web của hiệp hội tiến hóa giả và diễn đàn nội bộ công ty để tìm kiếm, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.

Quý Sở Nghiêu liều tra cứu trong cơ sở dữ liệu của mình.

Hắn hỏi: "Sao cậu đột nhiên lại hỏi cái này?"

Tư Thần kể lại cho hắn nghe chuyện của mình trong không gian gấp khúc, lược bỏ bớt chuyện ngày trước mình ở viện phúc lợi và sự tồn tại của váy trắng.

Quý Sở Nghiêu nghe xong, sắc mặt liền tối lại.

"Đó là một tổ chức khủng b0 của cao duy vũ trụ, thành viên không có thật thể, phần lớn đều là lấy phương thức linh thể để tồn tại... Hay chúng ta thường gọi là quỷ. Nhưng so với "quỷ" thì phạm trù của chúng rộng hơn nhiều."

"Chúng không cần thật thể, vì vậy có thể đến những thế giới ở chiều không gian cấp thấp. Và đã hủy diệt vài chiều không gian vũ trụ cấp thấp. Qua một thời gian, chúng tôi vẫn luôn ngăn cản sự xâm nhập của chúng, nhưng vẫn có cá lọt lưới."

Nói xong, Quý Sở Nghiêu gửi tư liệu qua cho cậu.

Tư Thần: "Nếu tổ chức này xâm nhập thì sao?"

Quý Sở Nghiêu: "Đại khái thì sẽ có cao duy xâm lấn diễn ra trên toàn bộ các thế giới trong các chiều không gian."

Tư Thần tưởng tượng một chút mỗi ngày đều gặp "quỷ" đánh "quỷ", cảm thấy cuộc sống bây giờ thật tốt đẹp.