Tác giả: Hội Đường

Editor: Thịt sườn nướng

Kết cục của bộ phim rất ư cẩu huyết, thuở ban đầu gắn bó keo sơn đến mấy cuối cùng cũng chia xa, có người tìm được bạn đời mới rồi kết hôn, có người vẫn đang chờ đợi nửa kia của mình trên đường đời.

Âm nhạc xúc động vang lên, khoảng thời gian tốt đẹp từng có khi còn ở bên nhau chậm rãi chiếu trên màn hình, tiếng khóc nức nở vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Giang Phán chạm nhẹ khóe môi bị cắn hơi đau, mắt hạnh không gợn sóng nhìn màn hình chằm chằm, vài giây sau cô bỗng nhiên cong môi cười: "Thật tốt quá."

Chu Đình Quân hơi dừng lại xoay qua nhìn cô, vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, động tác của anh rất cẩn thận, như là thành kính trân quý.

Sườn mặt cô sạch sẽ trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong, dáng vẻ nghiêm túc đơn thuần, sóng nước nơi đáy mắt cùng ánh đèn giao nhau tạo nên bộ dáng động lòng người.

Anh biết câu nói thật tốt quá kia chỉ cô và anh, chỉ ba chữ nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho trái tim của anh đau xót vô cùng, mềm mại lại khó chịu.

Giang Phán cảm nhận được sự ấm áp thuộc về riêng anh đang liên tục truyền qua cô, nghiêng đầu nhìn qua, nghiêm túc nói: "Chu Đình Quân, ngày mai em còn phải quay phim, hôm nay anh rắp tâm phải cắn nát môi em đấy hử?"

Nói xong, cô mang vẻ mặt thâm thù đại hận vô cùng đau đớn lắc đầu: "Nếu hành vi này của anh được ghi lại thì chính là hồng nhan họa thủy trong sử sách."

Giang Phán thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Em đang cảm thấy hết sức lo lắng cho tương lai của bản thân."

Chu Đình Quân: "......"

Xem xong phim đã sắp năm giờ, Giang Phán đã tính xong, vé tàu cao tốc xuất phát lúc bảy giờ rưỡi, thời gian còn lại chỉ đủ ăn một bữa cơm với Chu Đình Quân.

Hai người chọn một nhà nhà hàng Nhật ở gần trung tâm mà Giang Phán đã muốn từ lâu, ăn xong, Chu Đình Quân lái xe đưa cô đến ga tàu cao tốc.

Trong lòng Giang Phán có chút khó chịu, trên đường đi không nói câu nào mà cũng chẳng dám nhìn anh, cô sợ nhìn rồi sẽ luyến tiếc không muốn đi.

Cô vẫn luôn im lặng cho đến lúc xếp hàng soát vé, bên cạnh và phía sau càng ngày càng đông người, Giang Phán đứng ở giữa, chẳng mấy chốc cô đã không còn nhìn thấy bóng dáng Chu Đình Quân đâu nữa.

Giang Phán mím môi, đột nhiên cầm túi lao ra khỏi đám người chạy về phía sau, đảo mắt tìm ở chỗ lối ra một vòng, dường như chẳng mất chút sức nào đã nhìn thấy người đàn ông đang định cất bước đi ra.

Cô thấp giọng kêu một tiếng "Chu Đình Quân" rồi chạy như bay tới, đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh.

Cơ thể người đàn ông dừng lại, anh không nhúc nhích để cho Giang Phán liều mạng ôm lấy mình.

Hàng mi Giang Phán run rẩy, âm thanh có chút cương quyết, "Anh chỉ có thể được phép gây họa cho một mình em, không được dây dưa không rõ với người phụ nữ khác."

Kể từ khi yêu anh, tuy rằng mặt ngoài cô không biểu hiện ra vẻ lo được lo mất như các cô gái khác, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một ít cảm giác không an toàn, nhất là sau khi biết thân phận của anh không đơn giản như mình tưởng tượng, những cảm giác bất an đó lại ngày càng nảy mầm.

Ban đầu vốn là một chiếc bánh ngọt, nhưng hiện tại đã là chiếc bánh ngọt dát vàng.

Chu Đình Quân xoay người, rũ mắt, yên lặng nhìn đôi mắt Giang Phán, khóe môi khẽ cong, âm thanh mềm nhẹ: "Anh hứa với em."

Dừng một chút, anh thu lại ý cười, ánh mắt trầm xuống: "Nhưng em cũng phải cho anh an tâm một chút, đừng để anh nhìn thấy chuyện kỳ quái gì."

"Nếu không......"

Anh không nói hết câu mà chỉ thong thả giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị rách ở khóe môi cô.

Cảm giác đau đớn rất nhỏ truyền tới não, cả người Giang Phán giật mình, trong nháy mắt đã hiểu người đàn ông mặt không đổi sắc này đang uy hiếp mình.

Giang Phán nghe lời gật đầu: "Nếu không thì anh là chó."

Dường như Chu Đình Quân bị cô chọc cười, yết hầu lăn lăn, vừa định nói chuyện thì cô gái này lại vẫy tay với anh không chút lưu luyến: "Em phải tới chỗ soát vé đây, có gì liên lạc qua WeChat, bái bai."

Anh híp mắt đứng tại chỗ nhìn cô đi vào cổng soát vé, lại nhìn cô vẫy tay với mình lần nữa mới chịu xoay người đi vào trong.

Sau khi Giang Phán xuống tàu trước tiên đi mua một đống trái cây, mua xong thì trở lại khách sạn nơi đoàn phim ở, vừa tự hỏi nên giải thích với đạo diễn chuyện khóe môi của mình như thế nào vừa đi về phía khách sạn.

Không ngờ mới vừa bước vào liền phát hiện đa số mọi người trong đoàn làm phim đều đang ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh, đạo diễn Chúc đứng ở giữa đang nghiêm túc nói gì đó.

Cô nhíu mày, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện lúc chiều Chúc Minh Hoằng đã gửi vài tin nhắn, gọi vài cú điện thoại cho cô, nhưng lúc đó cô đang xem phim nên không thấy được.

Giang Phán suy nghĩ, xách túi trái cây mua cho bọn họ đi qua.

Sau khi cô lại đây, Chúc Minh Hoằng đột nhiên không nói lời nào rồi tìm một vị trí ở góc ngồi xuống, cùng những người khác dùng ánh mắt giằng co ở trên người cô.

Giang Phán có bối rối, cô lấy túi trái cây ra đưa cho bọn họ, đầu lưỡi chạm chạm khóe môi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Mọi người cùng nhìn về phía Chúc Minh Hoằng, chờ ông giải thích cho Giang Phán.

Sắc mặt Chúc Minh Hoằng rất tệ, ông ho khan một tiếng rồi nói: "Có nhà đầu tư rút vốn, tôi đang liên hệ với những nhà đầu tư khác và bên quảng cáo, nếu không bổ sung vốn kịp thời có lẽ bộ phim này của chúng ta sẽ bị đắp chiếu."

Tầm mắt Giang Phán dạo qua một vòng khu nghỉ ngơi, Lục Tây Duật và Hứa Ôn đều không ở đây, cô đi đến bên cạnh Tạ Giai Ninh ngồi xuống.

Ngón tay Tạ Giai Ninh chỉ chỉ, ý bảo cô xem điện thoại.

Giang Phán mở ra xem.

Tạ Giai Ninh: [Nghe nói là kim chủ của nữ 2 Hứa Ôn rút vốn, chính là người phụ nữ ngày đó tại bữa tiệc thượng gây hấn với cô vì cô là nữ chính ấy, một người bạn nói với tôi hình như chị ta biển thủ rất nhiều tiền của công ty để mua đất ở khu kinh tế trọng điểm, hiện giờ tài chính của công ty bị lỗ rất nặng nên không còn tiền đầu tư.]

Giang Phán tiện tay cầm một trái chuối, lột vỏ rồi bỏ vào miệng.

Chúc Minh Hoằng nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đứng lên nói: "Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, thời gian khởi quay cụ thể tôi sẽ thông báo sau."

Giang Phán đang định trở về phòng cùng Tạ Giai Ninh, mới vừa đi vài bước đã bị Chúc Minh Hoằng gọi lại.

Cô nhướng mày, quay người lại nhìn ông.

Chúc Minh Hoằng chờ những người khác đi hết mới vào thẳng vấn đề: "Có nhà đầu tư lớn cố ý muốn đầu tư cho chúng ta, nhưng bên đó có một yêu cầu."

Giang Phán cong môi, không chút để ý hỏi: "Muốn dùng quy tắc với tôi?"

Chúc Minh Hoằng: "......"

Ông lại ho khan vài tiếng mới nói: "Muốn gặp mặt cô một lần."

Giang Phán a một tiếng: "Gặp mặt?"

Chúc Minh Hoằng gật đầu rồi thuật lại cho cô nghe: "Họ nói muốn gặp con dâu tương lai."

"......"

Giang Phán có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, cô và Chu Đình Quân tách nhau ra chưa đầy 24 tiếng đồng hồ lại gặp mặt.

Sau khi tầm mắt hai người giằng co vài giây, vẫn là cô dời đi trước, cô nhìn về phía người phụ nữ trung niên ngồi đối diện, gật đầu nói: "Chào dì."

Thái Ngọc mỉm cười gật đầu: "Ngồi đi cháu."

Giang Phán hết sức lo sợ ngồi xuống bên cạnh Chu Đình Quân, thân trên thẳng tắp, dáng ngồi tao nhã mà đoan trang.

Trước khi tới đây, cô thật sự đúng là không ngờ mình sẽ căng thẳng như vậy, lòng bàn tay đã toát một lớp mồ hôi mỏng.

Giang Phán nghe thấy người đàn ông thấp giọng cười một tiếng, sau đó một bàn tay hơi lạnh phủ lên, bắt lấy tay cô đặt trên đùi anh.

Cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thái Ngọc cũng nghe được tiếng cười của Chu Đình Quân, sau khi ngẩn ra một chút, bên môi bà chậm rãi hiện lên một nụ cười.

Con trai từ khi còn nhỏ đã bị người lớn trong nhà giáo dục tính độc lập một cách dị thường, chưa bao giờ thể hiện buồn vui ra bên ngoài, thậm chí thân là mẹ mà ngay cả bà cũng không biết rốt cuộc con mình thích hay không thích cái gì.

Điều duy nhất bà biết rõ chính là lúc chọn chuyên ngành sau khi thi đại học, chồng bà muốn con xuất ngoại học tài chính, đây là lần đầu tiên con chủ động nói với bà mình thích hóa, muốn học hóa học.

Khi đó Thái Ngọc vô cùng vui mừng, rốt cuộc con trai cũng chịu chủ động tìm bà nói chuyện, cuối cùng cũng không mang bộ dáng lạnh như băng kia nữa, cũng sẽ giống như những người bạn cùng lứa có món đồ mình thích, có thứ muốn theo đuổi.

Bà có vài phần áy náy đối với Chu Đình Quân, bà luôn cảm thấy tính tình hiện tại của con có liên quan đến chuyện ít quan tâm lúc trước.

Nếu như khi còn bé bà có thể chủ động quan tâm con, không để chồng tùy ý tung hoành, dạy dỗ tư tưởng nam tử hán đại trượng phu chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác thì liệu rằng hiện tại, nếu có tâm sự gì con cũng sẽ nói cho mình biết hay không?

Chuyện nực cười nhất trên thế gian này có lẽ chính là, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng làm mẹ, bà đã quá thất bại, nhưng may mắn thay, dường như con trai đã tìm được cô gái có thể khiến nó buông bỏ tất cả ngụy trang.

Giang Phán bị Thái Ngọc nhìn một lúc thì không thể giữ được vẻ thản nhiên trên mặt nữa, cô liếm môi hỏi: "Dì ơi, dì tìm con có chuyện gì không ạ?"

Chắc không phải là đưa chi phiếu rồi yêu cầu cô cút đi thật xa đấy chứ?

Dù sao lúc trước nhà họ Chu suy xét đối tượng liên hôn cũng có xét tới cô, cô và Chu Đình Quân dù sao cũng coi như môn đăng hộ đối nhỉ?

Hay là do nghề nghiệp của cô có vấn đề?

Diễn viên giới giải trí xuất đầu lộ diện gây tổn hại đến hình tượng nhà họ Chu?

Giang Phán còn đang suy nghĩ miên man, chỉ nghe Thái Ngọc nói: "Không có việc gì, chỉ là dì muốn gặp con, sau đó hỏi xem các con định khi nào kết hôn, dì biết con là diễn viên cho nên hôn lễ có thể không cần làm gấp, nhưng các con có thể đi lãnh chứng trước. Lãnh xong dì cũng có thể yên tâm giao con trai nhà dì cho con."

Quả thực như sét đánh ngang tai.

Giang Phán: "......"

Tiêu hóa mất vài giây cô mới dè dặt hỏi: "Dì ơi, dì nói nghiêm túc đấy ạ?"

Thái Ngọc cười: "Con xem dì có giống như đang nói đùa với con không?"

Trước kia bà thật sự không dám tin có một ngày con trai nhà mình lại thích một cô gái, ở điểm này bà có suy nghĩ giống với chồng mình, cho rằng anh chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ tìm cho mình một cô vợ đáng tin cậy, không ngờ người có thể kiềm chế bản thân như vậy lại có điểm yếu.

Bà dám chắc điểm yếu của con trai mình chính là cô gái nhỏ trẻ tuổi lại xinh đẹp trước mắt này.

Giang Phán chớp mắt, vẻ mặt còn có chút mờ mịt, cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Đình Quân nháy mắt ra hiệu, muốn anh giải vây giúp mình.

Chu Đình Quân mặt không biểu cảm quay đầu đi, bỗng dưng cong môi, nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Buổi chiều có tiết, anh đi trước."

"Mẹ, hai người trò chuyện đi."

Dứt lời, anh buông tay Giang Phán ra, đứng dậy đi về phía cửa phòng bao.

???

Giang Phán: "......"

Thái Ngọc nhìn theo bóng con trai rời đi, tầm mắt lại một lần nữa chuyển hướng sang Giang Phán: "Con đừng lo lắng, dì chỉ muốn nghe kế hoạch của con như thế nào thôi, con cứ nói đi."

Chu Đình Quân thật sự nói đi là đi, Giang Phán ngược lại không lo sợ nữa, cô nghiêm túc tự hỏi một lúc rồi nói: "Dì, nói thật là con cũng rất muốn lãnh chứng để trói con trai của dì lại. Hình như từ lúc con bắt đầu quen biết anh ấy, anh ấy đã vô cùng vô cùng ưu tú, ưu tú đến mức có thể khiến cho người khác ở trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy, ưu tú đến mức tất cả nữ sinh trong lớp con đều thích anh ấy. Lúc đó mặc dù con thể hiện rằng mình không sợ, luôn chủ động đến bên cạnh anh ấy, chẳng màng gì cứ thế xông lên, nhưng lòng con cũng sợ hãi, cũng đã từng hơn một lần khuyên nhủ bản thân nên lùi bước, nhưng cuối cùng vẫn bị tình yêu dành cho anh ấy chiếm lĩnh......"

"Hiện giờ không phải là con không muốn kết hôn với anh ấy, mà con muốn trở nên tốt hơn, có thể xứng đôi với anh ấy hơn một chút, nỗ lực nhiều hơn một chút, sau đó quang minh chính đại đứng bên cạnh anh ấy."

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ