Xe ngựa đi vào phủ từ cửa hông......

Lúc Trương Khởi đi tới tiểu viện thì ba cô tử cùng viện với đầu ra khỏi phòng, tò mò quan sát nàng.

Nàng ta đi lần này, đã mất hết nửa ngày.

Cũng không biết bệ hạ nói gì với nàng ta? Lại kéo dài lâu như vậy?

Không chỉ là các nàng, ắt hẳn rằng Trương Tiêu thị cũng muốn biết? Trương Khởi rủ mi mắt, suy nghĩ làm sao để ứng đối với Trương Tiêu thị.

Theo như suy đoán của nàng, hôm nay đã tối, Trương Tiêu thị sẽ không đến tìm nàng, muốn hỏi, cũng là chuyện của sáng mai.

Trong phòng, A Chu đang thì thầm gì đó với ba nữ tỳ khác. Thấy nàng đến, bốn tỳ nữ đều đứng lên. Trương Khởi liếc họ một cái, nhìn A Chu kêu: "Vào đây."

"Vâng." A Chu nhanh nhẹn chạy vào. Trương Khởi bảo nàng ta đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay, Tiêu Mạc đến cầu hôn Cẩm cô tử chưa?"

"Chưa thấy tới." A Chu nói: "A Khởi, vừa rồi Cẩm cô tử còn phái người đến hỏi ngươi đấy." Nàng nhíu mày lại: "Cách nói chuyện của A Lam không tốt, A Khởi, sợ là Cẩm cô tử sẽ nổi giận."

Trương Khởi gật đầu, nàng mệt mỏi nói: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa."

"Vâng."

Khác với lúc trước, cung cấp nước nóng còn có hạn chế, bây giờ Trương Khởi vừa mở miệng, không tới hai khắc hai thùng nước nóng liền được khiêng tới phòng nàng. Nhìn bồn nước nóng ấm, Trương Khởi từ từ cởi xiêm y, thả mình vào đó, nàng thở dài một cái, hai mắt nhắm lại.

Thật mệt mỏi.

Hôm nay quả thật là mệt mỏi.

Một đêm nháy mắt liền trôi qua.

Khiến Trương Khởi kinh ngạc là, buổi sáng, Trương Tiêu thị không phái người kêu nàng qua đó để hỏi chuyện. Trương Tiêu thị đã không mở miệng, Trương Khởi liền đúng giờ đi tới học đường.

Từ sau lần tranh luận với giáo tập Trần, các cô tử trong sảnh đường thấy Trương Khởi tới thì không còn coi thường như trước nữa, mà là theo bản năng đánh giá nàng mấy lần.

Bây giờ cũng giống vậy, cho tới khi nàng ngồi vào chỗ của mình, vẫn còn vài ánh mắt nhìn chằm chằm bộ dạng cúi đầu như ngày thường của Trương Khởi.

Nhưng có một điểm khác chính là, sau khi mấy cô tử nhỏ giọng nói gì đó, một cô tử cửu phòng đi về phía Trương Khởi.

Ở Trương thị, phòng các lang quân vẫn theo thứ bậc như trong tộc, còn phòng cô tử thì xếp ngang nhau, cô tử thứ xuất này tên là Trương Kỳ, mẹ đẻ của Trương Kỳ là do phụ thân nàng ta chi ra nhiều tiền cưới về, chủ mẫu tuy là người quản gia nhưng cá tính lại hơi nhu nhược, vì vậy ở cửu phòng Trương Kỳ cũng có chút đắc thế.

Trương Kỳ đi tới trước mặt Trương Khởi.

Nàng ta vừa tới gần, Trương Khởi vội vàng cúi chào, kêu: "Kỳ tỷ tỷ."

Trương Kỳ không trả lời, mà là quan sát nàng. Sau một lúc nhìn chăm chú nàng ta đột nhiên hỏi "Nghe nói ngày hôm qua bệ hạ cho gọi ngươi?"

"Vâng."

Trương Kỳ suy nghĩ một lát, lại nói: "Bệ hạ nói gì với ngươi?"

Bệ hạ nói gì với mình, chẳng lẽ cũng phải cần bẩm báo với tỷ tỷ thứ xuất của ngoại phòng này sao?

Trương Khởi ngạc nhiên ngẩng đầu, ngốc nghếch nhìn tới Trương Kỳ trước mắt, giả vờ như không hiểu ý nàng ta......

Thấy Trương Khởi như thế, trên mặt Trương Kỳ thoáng qua một tia tức giận, nàng ta nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi không muốn nói?"

"Muội....Muội...." Mặt Trương Khởi trắng bệch, môi run rẩy, thân thể hơi lui về phía sau.

Bộ dáng này của nàng khiến trong học đường nổi lên từng trận ầm ĩ. Nghe bốn phía truyền tới tiếng chất vấn, mặt Trương Kỳ đỏ lên, tiếp đó lửa giận cũng bùng phát: Ta còn chưa làm gì nó lại giả vờ uất ức thành cái dạng này!

Trương Kỳ trừng mắt nhìn Trương Khởi, đang muốn nói gì đó thì âm thanh của Trương Cẩm truyền đến từ phía trước: "A Khởi, có một số người nếu muội không muốn quan tâm thì không cần phải để ý."

Thân là dòng chính nữ, Trương Cẩm ngẩng đầu lên thật cao, khẽ nói: "Cũng chỉ là việc Hoàng đế muốn lập hai quý phi xuất thân hàn môn đã sốt ruột vậy rồi! Trương Kỳ, ngươi chỉ là một thứ nữ, không cần phải mơ mộng viển vông như thế!"

Lời này quả thực đủ trực tiếp!

Tâm tư Trương Kỳ bị nàng ta vạch rõ, không khỏi tức giận đến mức sắp rơi nước mắt.

Hoàng đế muốn lập quý phi?

Trương Khởi ngẩng đầu lên.

Không chỉ là nàng, ở nơi này còn có vài cô không biết chút tin tức nào, cũng ào ào nghị luận. Trương thị tập hợp những cô tử thứ xuất và cô tử con vợ cả như các nàng, thiết lập học đường, chính là vì ứng đối chuyện này. Bây giờ rốt cuộc đã tới vấn đề chính, là chuyện liên quan đến cả đời, nên nhóm các cô tử đều có chút kích động.

Trong tiếng nghị luận, Trương Kỳ tức giận đến mức khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ, vừa thẹn vừa cáu, dậm chân trở lại bàn học của mình.

Lúc này, một câu nói truyền vào tai Trương Khởi: "Nghe mẫu thân nói, đợi bệ hạ chọn phi xong, học đường này liền hủy bỏ."

"Thật à?"

"Tất nhiên là thật. Con vợ cả và thứ xuất khác biệt một trời một vực, nào có đạo lý được học tập cùng nhau? Khỏi nói đến việc loại con gái riêng cũng có thể ngồi ở đây, nàng ta có đủ tư cách sao?"

"Tuy nàng ta là con gái riêng, nhưng bệ hạ đã gặp nàng ta hai lần rồi."

"A, ngươi ghen hả? Hì hì, nàng ta được gặp bệ hạ hai lần thì sao chứ, diện mạo tầm thường như vậy, sao bệ hạ có thể để ý đến?"

"Đúng thế."

Cho đến khi giáo tập đi vào, âm thanh nghị luận mới dần dần dừng lại.

Buổi học này, Trương Khởi luôn thất thần.

Bệ hạ muốn chọn quý phi? Xem ra ngài ấy đã kí xong hiệp nghị với các đại thế gia, sẽ lựa chọn trong số đó. Nhưng mà chỉ mình thân phận dòng chính nữ hẳn là chưa đủ.

Biết bệ hạ không có hứng thú với mình, nên Trương Khởi cũng không lo lắng. Nàng chỉ sợ bệ hạ tuyển phi xong, học đường này bị hủy bỏ, về sau nàng phải đến học đường mới, sẽ không có những giáo tập đến từ thế gia như giáo tập Viên, giáo tập Trần.

Không có những người có thân phận giảng bài, nàng muốn hiển lộ tài danh sẽ không dễ dàng. Dù sao, muốn đạp người, cũng phải đạp người thân cao thì người khác mới nhìn thấy.

Nàng phải nắm chặt thời gian này.

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, tiết học đảo mắt đã kết thúc.

Trương Khởi ra ngoài, đi thẳng vào trong rừng. Nàng cúi đầu, ngón tay trong lúc vô tình viết chữ lên vỏ cây, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ.

"Cô tử, nàng ấy ở đằng kia." Hết nhìn đông tới nhìn tây bên cạnh Trương Cẩm, là A Lam đã tiều tụy rất nhiều.

Rốt cuộc nàng ta đã bình phục, cũng trở về bên người Trương Cẩm.

Trương Cẩm theo tay A Lam nhìn qua, quả nhiên thấy được Trương Khởi.

"Đi, kêu nó tới đây."

"Vâng." A Lam có vẻ khéo léo hơn rất nhiều.

Trương Khởi đang ngẩn người thì bên cạnh truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Khởi cô tử, cô tử gọi ngươi."

Trương Khởi quay đầu lại.

Vừa thấy là A Lam, Trương Khởi lập tức nhìn nàng cười ngọt ngào, gọi: "A Lam."

A Lam không cười, chẳng những nàng ta không cười ngược lại còn lạnh mặt nói: "Khởi cô tử, để cô tử chờ lâu không hay đâu."

Trương Khởi vội vàng đáp lại, sau đó theo A Lam đi về phía trước.

Nàng nhìn A Lam đi ở đằng trước, bước chân hơi do dự, trong lòng có chút lo lắng: A Lam này, hình như có địch ý với mình!

Hai tay nàng đặt trước người, nhanh chóng suy nghĩ.

Có một số người cũng chú ý đến Trương Khởi. Bây giờ nàng vừa động, liền có ánh mắt đuổi theo. Trong những người này, có vài cô tử là con vợ cả.

Đại gia tộc như Trương thị, cô tử con vợ cả so với công chúa của một nước cũng không thua kém là bao. Các nàng cao quý, cũng đầy kiêu ngạo xa hoa. Về điểm này, họ không giống Trương Cẩm.

Trương Cẩm tự xưng là một danh sĩ, làm việc phóng khoáng không gò bó, vừa không có phụ thân kết bè kết đảng, lại có một mẫu thân từ nhỏ đã mất mẹ, nuôi dạy có chỗ thiếu sót. Trương Cẩm thừa kế khuyết điểm của cha mẹ, nên có chút không hợp với các nàng.

Dĩ nhiên, ở Ngụy Tấn, thói cũ còn tồn tại, hành động như Trương Cẩm cũng có vài cô tử con vợ cả, chẳng những Trương phủ có, mà trong các đại gia tộc cũng có So với nàng ta còn lớn gan hơn, hoang đường hơn cũng không ít, đặc biệt là công chúa hoàng tộc, loại phóng đãng hoang đường đó quả thật làm người ta giận sôi gan.

Lúc này, A Lam thi lễ một cái: "Cô tử, Khởi cô tử đã tới."

Trương Cẩm tất nhiên thấy được, nàng quay đầu nhìn chăm chú về phía Trương Khởi, sắc mặt đang từ từ biến xanh.

Nàng ta phái người đến gọi Trương Khởi hai lần, nàng đều không đến.

Được lắm, chỉ là một thứ xuất nho nhỏ, chỉ mới nhiêu đó đã cho rằng mình đủ lông đủ cánh rồi?

Trương Cẩm càng nhìn Trương Khởi, lửa giận càng lớn. Thời gian này nàng ta vẫn khắc chế việc mình chán ghét Trương Khởi, nhưng có lẽ nhịn quá lâu, tất cả liền bộc phát cùng một lúc, lửa giận này xu thế tiến thẳng lên trời.

Trương Khởi cúi đầu, trong lúc vô tình thoáng nhìn, phát hiện tay Trương Cẩm cũng đã nắm thành quyền. Tiếp đó, nắm tay kia đầu từ từ thả lỏng, nhưng những ngón tay tuy đã thẳng ra hết, nhưng bởi vì dùng sức, cổ tay của nàng ta bị cứng lại.

Nàng ta muốn tát mình!

Đây là học đường, không biết có bao nhiêu cô tử, bao nhiêu người hầu đang nhìn mình chằm chằm. Nếu Trương Cẩm thật sự tát nàng, mặc dù nàng ta sẽ rước lấy vài lời không tốt, nhưng Trương Khởi mình, sẽ lại bị mọi người xem thường! Chỉ cần cái bạt tai này của Trương Cẩm rơi xuống mặt mình, những người hầu kia sẽ bợ cao đạp thấp, đì triết nàng để lấy lòng Trương Cẩm cùng Trương Tiêu thị. Mà cố gắng khi trước của nàng, toàn bộ đều sẽ bị đổ xuống sông xuống biển!

Không được!

Trương Khởi ngẩng đầu, thấy Trương Cẩm thay đổi mặt, nàng vội vã khẽ chào, lấy lòng, ngọt ngào kêu một tiếng: "Tỷ tỷ." Không đợi Trương Cẩm có động tác, nàng liền tiến lên một bước, lại gần Trương Cẩm nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, hôm qua Tiêu Lang tới, hắn nói muốn cầu hôn với tỷ tỷ đấy, tỷ tỷ biết không?"

Một câu nói!

Chỉ là một câu, lửa giận của Trương Cẩm liền tiêu tan như nước đá. Nàng ta mở to mắt, mừng như điên, run rẩy nói: "Ngươi nói cái gì?"

Cặp mắt Trương Khởi trong suốt, ngây thơ nói: "Tỷ tỷ không biết à?"

Nàng ta tất nhiên không biết.

Trương Cẩm kích động đến mức muốn nhảy lên. Nàng ta đỏ mặt nhìn Trương Khởi, nhìn một lát, nàng ta đột nhiên xoay người chạy đi.

Nhìn bóng dáng lo lắng lẫn sốt ruột của Trương Cẩm chạy xa, Trương Khởi xoay người nhìn A Lam với ánh mắt cong cong, ngọt ngào nói: "A Lam, ngươi không đuổi theo sao?"

A Lam ngẩng đầu nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn về hướng Trương Cẩm, chạy đi.

Nhìn bóng lưng A Lam, Trương Khởi vẫn còn đang nghĩ: mình đắc tội với nàng ta lúc nào vậy chứ?

Nàng thực sự cảm nhận được địch ý nặng nề từ A Lam.

Tuy là không hiểu, nhưng Trương Khởi vẫn nâng cao cảnh giác. Ở trong trí nhớ của nàng, một nữ nhân sẽ ra tay với một nữ nhân khác, có lúc lý do rất đơn giản, thậm chí không cần lý do.

Lúc này, tiết học thứ hai bắt đầu.

Trương Cẩm đi, vị trí của nàng ta liền bỏ trống. Nhìn chỗ trống kia một cái, Trương Khởi ỉu xìu cúi đầu.

Tiết này là dạy lễ nghi, nội dung đối với nàng mà nói không có chút gì mới.

Trương Khởi đang cúi đầu suy nghĩ, chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến, trong nội đường ồn ào, tiếp đó, một giọng nam vui mừng truyền đến, "Lớp này để ta dạy." Dừng một chút, âm thanh kia khẽ nói: "Trương thị A Khởi?"

Hả? Trương Khởi đột nhiên ngẩng đầu.

Nàng đối mặt với đôi con ngươi xinh đẹp của giáo tập Viên. Giờ phút này, hai con ngươi ấy đang mỉm cười, ẩn chứa hả hê nhìn nàng. Thấy nàng ngẩng đầu, giáo tập Viên chậm rãi nói: "Trương thị A Khởi, ngươi hãy giải thích về sự khác biệt giữa tôn ti xem thế nào. (1)Vị ti giả nhìn thấy (2)Vị Tôn Giả phải hành lễ thế nào. Nếu Vị Tôn Giả có điều yêu cầu thì Vị Ti Giả phải ứng đối ra sao. Nếu vị tôn giả ra lệnh, Vị Ti Giả lại nên làm thế nào?" Quả thực là hả hê tự đắc.

1) Vị ti giả: người có thân phận thấp.

2) Vị tôn giả: người có thân phận cao.