Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 244: Ngoại truyện 1 Gặp lại trong thành Hàng Châu

Xuân tới xuân đi lại một năm.

Trong nháy mắt, công nguyên năm 582 đã đến.

Hôm nay, thiên hạ đã là họ Tùy rồi, Tề cũng được, Chu cũng được, đều đã thành lịch sử. Đại thần phụ chính đã chiếm thiên hạ nước Chu, chiếm cứ bốn phần năm quốc thổ của Trung Nguyên mênh mông. Mà toàn bộ thiên hạ, chỉ có nước Trần an phận ở một góc.

Giữa buổi trưa, trong quán rượu người đến người đi, hết sức náo nhiệt ồn ào náo động. Đang lúc ấy, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, không bao lâu, xe ngựa kia dừng lại, mấy hán tử ăn mặc kiểu hộ vệ, vây quanh một người tuổi trẻ đi vào.

Người tuổi trẻ này ngoài hai bên tóc mai có mấy sợi hoa râm, thì diện mạo hắn thật tuấn nhã lịch sự, màu da trắng noãn, nghiễm nhiên là một quý công tử như ngọc. Quý công tử có hoa râm bên tóc mai vừa như ba bốn mươi tuổi, lại như chỉ có 20-30 tuổi, khiến người khác không nhìn ra tuổi thật của hắn.

Người nọ mặc một bộ áo xanh đơn giản, nhưng theo từng bước đi vào quán rượu của hắn mọi người đều dần ngừng ồn ào.

Người nọ lại như đã quen bị mọi người nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn tú mặc dù nở nụ cười, nhưng ánh mắt kia, lại mơ hồ lộ ra ưu thương và tang thương.

Thấy quý công tử này đi tới, tiểu nhị vội vàng nghênh đón, khom người rồi lại ân cần hỏi hắn: "Lang quân muốn gọi cái gì?"

Ánh mắt quý công tử nhàn nhạt thoáng nhìn, lấy thân phận của hắn, tự nhiên sẽ không để ý tới câu hỏi của tiểu nhị, mà đi thẳng tới một cái bàn gần cửa sổ, phía sau hắn, một hộ vệ trung niên hơi mập lên tiếng: "Bưng tất cả rượu và thức ăn ngon nhất của các ngươi lên."

"Được rồi —— dâng rượu và món ăn ngon nhất!"

Theo tiếng hét của tiểu nhị, quán rượu liền trở nên náo nhiệt lần nữa. Lúc đang đợi rượu và thức ăn, quý công tử vẫn luôn nhìn người tới người đi bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thấy lang quân mình nhìn dòng người qua lại bên ngoài, một hộ vệ tiến lên trước, nhỏ giọng nói ra: "Lang quân, có muốn đến Trường An xem chút không?"

Hộ vệ vừa dứt tiếng, quý công tử liền nhàn nhạt liếc hắn một cái, lại cười nói: "Hả? Đến Trường An làm gì?"

Hộ vệ kia không biết trả lời như thế nào. Quý công tử cũng không buộc hắn. Hắn quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài, nhàn nhạt nói ra: "Ta là người Trần, Dương Kiên có tài hơn nữa, ta cũng không thể góp sức cho ông ta diệt quốc gia của ta."

Hộ vệ kia ngẩn ra, thiếu chút nữa bật thốt lên: lúc trước không phải ngài cũng góp sức cho nước Tề à?

Lúc này, quý công tử lại cười khổ nói: "Lúc trước là lúc trước, hôm nay là hôm nay." Hắn ngẩng đầu lên, quyến luyến nhìn người ta lui tới trên đường phố, hạ thấp thanh âm chút, zD*Đ+L=Q*Đz "Ngươi xem. Thiên hạ ngày nay, có phải chỉ có nước Trần mới yên vui tốt đẹp? So sánh với những thứ này, khát vọng và dã tâm của cá nhân ta, đã sớm không đáng nhắc tới."

Đang nói đến đây, tiếng thét trong trẻo của tiểu nhị vang lên: "Khách quan, rượu của người đến rồi!"

Quý công tử ngừng suy nghĩ, chờ tiểu nhị bày xong cốc và thức ăn hắn mới cầm một bình rượu lên, từ từ rót vào chung. Sau đó, hắn giơ chung rượu lên chậm rãi uống một hớp.

Rũ mắt xuống, quý công tử nhìn rượu dao động trong chung, thì thào nói ra: "Chớp mắt một cái đã 17 năm rồi, A Khởi, hài nhi của nàng, chắc đã lớn rồi?"

Quý công tử này chính là Tiêu Mạc đã rút lui năm xưa. Từ sau khi rời đi Nghiệp thành, hắn dùng gần mười năm thời gian, lúc đi quanh lúc ẩn cư, cuối cùng vẫn trở lại cố hương của hắn —— Kiến Khang.

Mười mấy năm, đặt ở thái bình thịnh thế, cũng chỉ là một người thanh niên đi về phía trung niên. Nhưng ở loạn thế này, cũng đã là thương hải thay đổi tang điền.

Sau khi Tiêu Mạc trở lại Kiến Khang, hoàng đế nước Trần đã đổi mấy người rồi, bạn cũ mà hắn quen đều chết chết ẩn ẩn, dù là con cháu Vương Tạ cũng hầu hết không thấy bóng dáng.

Trên đời này, việc hết cách nhất không phải là người chưa già giang sơn đã đổi sao?

Lần này, là Tiêu Mạc nghe được lời đồn Lan Lăng Vương và Trương thị A Khởi xuất hiện tại Kiến Khang Hàng Châu xong mới cố ý chạy tới. Thật ra thì hắn cũng không biết, hắn chạy tới như vậy có ích lợi gì? Có lẽ, chỉ muốn xa xa gặp một lần. Dù cho không thể gặp lại, không thể nhìn nhau cười, dù cách xa xa liếc nhìn, cũng tốt , tốt. . . . . .

Mấy hộ vệ đứng ở sau lưng hắn, nhìn trên mặt lang quân mình toát ra vẻ tiu nghỉu như mất, không khỏi nhìn thoáng qua nhau.

Lang quân của họ vào đêm Lan Lăng Vương và Trương thị A Khởi thành thân đã uống say một trận, sau khi tỉnh lại làm như nằm mơ thấy chuyện đáng sợ gì khiến hắn không tiếp thu nổi nên cả người đều thay đổi.

Tiêu Mạc cứ uống rượu một chung lại một chung như muốn chuốc say mình. Từ ngày Trương Khởi thành thân hắn đã luôn thích uống rượu, nhiều năm qua chúng hộ vệ đều quen. Thật may là tửu lượng của hắn rất tốt, không hề dễ say.

Khi Tiêu Mạc liên túc rót rượu cho mình thì trong lúc bất chợt, giữa ngã tư đường xuất hiện một hồi tiếng ồn ào.

Tiếng ồn ào quá mức vang, khiến Tiêu Mạc để xuống chung rượu, mỉm cười hỏi: "Đi xem đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng" một hộ vệ đáp một tiếng, cất bước đi xuống. Hắn vừa động thân, liền thấy người đi đường chật chội phía trước đang phân ra để một đoàn người đi tới.

Đoàn người đi tới này, dẫn đầu là một thiếu niên diện mạo thông thường. Ở sau lưng thiếu niên có hai hán tử cường tráng cỡ bốn mươi năm mươi tuổi.

Thấy hai hán tử này, cặp mắt của Tiêu Mạc đang lười biếng thưởng thức rượu liền sáng lên. Tay nắm chung rượu không khỏi run rẩy.

Đồng thời, một hộ vệ phía sau hắn đã khẽ thốt lên: "Lang quân, hai người kia là thân vệ của Cao Trường Cung!" Đảo mắt người hầu kia không khỏi thở dài nói: "Bọn họ cũng già rồi."

Ở trong tiếng cảm thán của hộ vệ, tay Tiêu Mạc nắm chung rượu siết lại, một hồi lâu, hắn mới khàn giọng nói: "Đứa nhỏ này, là con trai của họ." Âm thanh hắn có chút rung động, làm như vui mừng, làm như buồn bã nhìn thiếu niên kia, lại lẩm bẩm nói: "Nó là con của bọn họ."

Tiêu Mạc chăm chú nhìn thiếu niên kia, ánh mắt mất mác lại vui mừng, vui mừng lại phức tạp.

Nghe được lời nói của lang quân mình, người hầu kia ngẩn ra, không khỏi bác bỏ: "Không thể nào! Trương thị A Khởi và Cao Trường Cung đều là rồng phượng trong loài người, thiếu niên này lại có diện mạo rất phổ thông."

Không tệ, mặc dù thiếu niên này phong thái bình thường, đi lại nhìn quanh lại có ánh sáng khiến người ta hoa mắt, nhưng diện mạo của y thật đúng là bình thường.

Tiêu Mạc ngẩng đầu lên, yên lặng quan sát thiếu niên kia một hồi, hắn chậm rãi nói: "Đây không phải là diện mạo thật của nó! Nó đã dịch dung! Người đời đồn đãi Lan Lăng Vương có nhi tử, phong thái hơn hẳn cả cha? Loại thuật dịch dung này rất thần kỳ!"

Lúc này, Tiêu Mạc đã khôi phục vẻ ưu nhã thong dong lúc trước, giơ giơ chung rượu rồi nói: "A Vũ, ngươi đến đó, nói là bạn cũ của Lan Lăng, muốn gặp mặt y."

Khi Tiêu Mạc nhìn chằm chằm thiếu niên thì thiếu niên đang chậm rãi đi tới, cũng là mặt sầu khổ.

Chỉ nghe y vừa đi vừa nói: "Thành thúc không hiểu, ta đi ra ngoài hai năm cũng không dám trở về nhà, vì sao chứ? Là vì sợ hãi quá đáng. Mẫu thân đại nhân nghe nói chuyện này, quả quyết sẽ đau lòng rơi lệ." Nói đến bốn chữ "đau lòng rơi lệ", trong mắt thiếu niên lộ ra một vẻ do dự không nhịn được, nhưng chỉ chớp mắt, y liền đè xuống tất cả cảm xúc, tiếp tục nói: "Mẫu thân đại nhân đau lòng xong sẽ cảnh cáo phụ thân, khiến ngài không được trách ta, đợi đến khi bọn họ không nhịn được tự mình đến nghênh đón ta trở về nhà thì ta có thể miễn bị đánh."

Nói đến bị đánh, thiếu niên buồn buồn không vui, hắn thì thào nói ra: "Thật ra bị họ đánh một trận không sao cả, mà ta đã là đại nhân mười bảy mười tám tuổi, thật có nhiều việc rất sợ mất mặt."

Nói tới chỗ này, y kìm lòng không được sờ sờ cái mông, đỏ mặt nói: "Khác thì cũng thôi đi, mà mẫu thân đánh ta lại thích nhất cởi quần của ta xuống, như vậy thật không tốt, Thành thúc người nói đúng không?"

Nghe nói như thế, Thành Sử không khỏi cười ha hả, ông ấy xoa đầu y, "Thói quen này của vương phi rất không tốt."

Thiếu niên hiển nhiên hơi khẩn trương, y lại tự nhủ: "Nếu ta không cho mẫu thân đánh, không chừng người lại muốn khóc thật lâu. . . . . Với lại, lần này ta rời khỏi mẫu thân, cũng hơi lâu chút, để người bớt giận cũng phải."

Thành Sử càng không ngừng gật đầu, "Nói rất đúng, lần này đi ra ngoài quá lâu, cũng hai năm rồi. Nên đánh!"

Thiếu niên hừ ông một cái, cho ông một cái liếc mắt, tay lại bất tri bất giác che mông. Về phần bước chân, càng thêm kiên định đi về phía trước, kiên định quyết định qua cửa nhà mà không vào. . . . . .