7 giờ tối, đèn đường của thành phố bắt đầu bật sáng, một chiếc Bentley màu đen tuyền gần như mới tinh dừng lại ở tầng dưới tòa nhà KC. Cửa xe bật mở, nam thanh niên mặc vest, mang giày da xuống xe đứng bên lề đường chờ đợi.
Không bao lâu sau, một thân hình mảnh mai trong chiếc váy sáng màu lọt vào tầm mắt. Cùng lúc đó, trợ lí Giang nói vào tai nghe, "Người đã ra, thưa sếp." Chiếc Bentley màu đen ở đường cái chạy như bay. Mấy phút đồng hồ sau, Bạch San San xuống xe, theo chân trợ lí Giang, ngẩng đầu nhìn lên, biệt thự Thương gia theo phong cách Châu Âu thời Trung cổ sừng sững trước mặt. Giống như con dã thú ngủ đông trong bóng đêm để chờ cuộc đi săn. Bạch San San sửng sốt trước ẩn dụ hiện ra trong đầu, lắc đầu, bình tĩnh bước vào cổng. Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng. Quản gia Cách La Lệ từ ngoài vườn đi vào, thấy Bạch San San cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ nói, "Tiểu thư đã tớ. Tiên sinh đang chờ cô." Nói xong liền dùng tiếng Anh phân phó cô hầu gái bên cạnh, "Mang cô ấy lên lầu."Không giống như Jinna hoạt bát, cô gái này so ra điềm đạm hơn, cô ấy trầm mặc, không cùng Bạch San San nói gì cả, cho nên San San được vài phút yên tĩnh. An tĩnh đến nỗi Bạch San San có thể nghe thấy tiếng đàn piano len lỏi trong không trung. Có người đang đánh đàn sao? Cô có chút mơ hồ mà nghĩ. Hầu gái đại khái không có nói tiếng Trung, cô rũ mắt vặn then cửa, giơ tay là tư thế mời Bạch San San vào. Bạch San San cất bước đi vào phòng. Sau lưng một tiếng vang nhỏ, hầu gái một lần nữa đóng cửa lại. Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng dịu mát của ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tông màu trang trí là đen trắng đồng nhất, sạch sẽ, đơn điệu và lạnh lẽo. Ngoài những trang thiết bị văn phòng cơ bản như bàn làm việc, máy chiếu, tủ tài liệu, trong căn phòng này có hàng chục giá dao được bày biện ngăn nắp, trưng bày đủ loại dao quân đội Thụy Sĩ nhiều lứa tuổi khác nhau. Ánh sáng lạnh lẽo của những cánh quạt trong phòng và tiếng đàn piano du dương và êm dịu trong không khí, sự bạo lực đẫm máu của dao và sự mềm mại của nghệ thuật tạo thành sự tương phản mạnh mẽ và đáng ngạc nhiên"......" Bạch San San tiến lên trước vài bước, thấy cây đàn piano đặt ở gần cửa sổ. Trăng trong như nước, người đàn ông mặc áo đen cao lớn ngồi trước cây đàn, vai rộng eo hẹp, cao ráo đẹp như tranh vẽ. Nút cổ áo sơ mi không được cài chặt, đường viền cổ áo được mở ra một cách lỏng lẻo, lộ ra một mảnh nhỏ cơ ngực cường tráng cùng vết thương cũ trêи da. Một vài sợi tóc đen ngắn xõa xuống trước trán, hơi che khuất tầm mắt, khiến hắn trông lạnh lùng, thản nhiên, so ra thường ngày thì giống như thiếu niên.Khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng càng thêm lạnh lùng, đẹp trai, ngón tay mảnh khảnh đang chơi trêи phím đàn đen trắng, thân thể sạch sẽ, tao nhã chảy ra từ trong xươnChàng quý tộc hờ hững độc tấu dưới trăng.Bạch San San bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, nhất thời có chút hoảng hốt, không phân biệt được đây là Thương Trì mười năm trước hay là Thương Trì của mười năm sau. Phảng phất như ma xui quỷ khiến, cô đứng dưới ánh sáng và ánh trăng lạnh lẽo củacăn phòng như thế này, nghe toàn bộ bài hát. Tiếng piano cũng kết thúc. Thương Trì mười ngón tay dời khỏi bàn phím, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Bạch San San đang đứng ở một bên, im lặng mà tập trung. Đôi mắt hai người chạm vào nhau, không ai nói chuyện trong một lúc lâu. Không biết qua bao lâu, Bạch San San rốt cuộc phản ứng, mặt hơi nóng, khó chịu nhìn sang chỗ khác, hắng giọng nói: "Xin lỗi đã làm phiền nhã hứng của ngài." Cô vừa nói, vừa lấy ra tập văn kiện <>, nói tiếp, "Nhưng Thương tiên sinh, rốt cuộc ý ngài là gì?"Thương Trì yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc, nhẹ giọng nói: "Ý là, em dọn đến Thương phủ, trở thành nhà tâm lý cá nhân của anh, anh sẽ không động đến căn nhà cũ của em ở Nam Thành." Bạch San San: "......"Bạch San San nghẹn họng, có chút tức giận lại có chút buồn cười, "Thương tiên sinh, xin hỏi đây là loại đạo lí gì vậy?" Thương Trì cong cong khóe miệng, cười, "Bạch San San, có một việc tựa hồ em đã quên.""Cái gì?" Thương Trì nói: "Em vốn dĩ là thuộc về anh.Đối với em, anh làm bất luận điều gì, cũng không cần đạo lí."