Khi Tần Tiểu Mặc được y tá đẩy ra, Diệp Tử cũng vừa nói chuyện với Tần Kì xong, nghe được tiếng cửa mở, cô vội đứng lên chạy qua hướng Tần Tiểu Mặc.

"Này, đừng tới quá gần người bệnh!" Y tá lên tiếng ngăn cản.

"Ừm, chị y tá, nàng...thế nào rồi?" Diệp Tử kiềm chế sốt ruột trong lòng, nghĩ muốn tới gần Tần Tiểu Mặc, nhưng chỉ có thể cố đứng cách xa một ít.

"Bây giờ chuyển qua phòng bệnh phổ thông, đã qua nguy hiểm, nhưng vừa rồi hẳn là bác sĩ cũng có nói với các người, phải cẩn thận biến chứng, nếu miệng vết thương nhiễm trùng cái gì sẽ rất phiền toái."

"Uh, tốt quá, bác sĩ có nói qua mấy chuyện này..."

"Chút nữa tới phòng bệnh tôi sẽ nói chi tiết hơn với cô, còn giờ nhường đường một chút..." Y tá ngại Diệp Tử chặn đường, kêu cô dịch qua bên cạnh.

"A,.. được"

"Người nhà có thể theo tôi đi vào, những người khác đi về trước đi, không cần lưu nhiều người như vậy." Y tá bắt đầu đuổi người.

"Tôi..." Diệp Tử sốt ruột, không thể xem cô như người nhà sao.

"Vậy hai chúng ta cùng vào có được không?" Tần Kì nhìn thấu tâm tư Diệp Tử, mở miệng nói với y tá.

"Cũng được, chỉ hai người thôi." Y tá đẩy Tiểu Mặc về phòng bệnh, giúp nàng an ổn hết thảy, xong thì bị Tần Kì kéo qua một bên để hỏi kĩ mấy lời dặn dò của bác sĩ.

Diệp Tử ngồi ở bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Tiểu Mặc, hốc mắt lại đỏ. Không ai có thể hình dung lúc cô nghe được tin dữ kia, tâm tình cô biến chuyển thế nào, không thể diễn tả bằng ngôn từ, trong nháy mắt đó, thậm chí Diệp Tử cảm thấy toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ.

"Đừng thương tâm, Tiểu Mặc từ nhỏ thân thể luôn khoẻ mạnh, bị thương ngoài da lập tức mau lành." Tần Kì nói chuyện với y tá xong, liền đi tới vỗ vai Diệp Tử, nhỏ giọng an ủi.

"Uhmm" Diệp Tử gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nặng nề. Một lần, hai lần, ba lần... sau này sợ là nàng vẫn còn bóng ma ám ảnh, làm sao còn dám để Tiểu Mặc một mình ở Trung Quốc làm loại chuyện nguy hiểm này.

"Thật ra tôi không muốn em ấy theo hình cảnh, quá nguy hiểm, mỗi ngày tôi đều lo lắng hãi hùng. Hơn nữa... ở xa rất khó chịu." Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc nói ra.

"Uh, ta hiểu được".

"Nhưng mà em ấy nói đây là lý tưởng của em ấy, tôi không thể bởi vì tâm tư của riêng mình, hoặc là do... cảm xúc mà buộc em ấy từ bỏ lý tưởng của em ấy."

"Tiểu Mặc là một cảnh sát giỏi, các phương diện đều rất xuất sắc."

"Uh, tôi biết vậy, cho nên mới không thể kêu em ấy đến Anh. Kỳ thật nếu tôi mở lời, tôi nghĩ em ấy hẳn là sẽ nghe theo..." Trong lòng Diệp Tử rất rõ ràng, Tần Tiểu Mặc rất xem trọng cô, trên cả lý tưởng của chính mình.

"Vụ án này xong rồi ta sẽ khiến cho nàng lui về, nếu tiếp tục chắc sẽ làm mẹ nàng hỏng mất. Con bé này có năng lực tự gánh vác cuộc sống rất mạnh, nhưng có chút phương diện quả thật làm cho người ta không khỏi lo lắng." Tần Kì hít một hơi, đến giờ hắn còn chưa nói cho chị gái biết chuyện Tiểu Mặc.

Diệp Tử gật gật đầu, cô cũng sẽ không để Tần Tiểu Mặc tiếp tục dấn thân sâu vào nữa.

"Nàng hiện tại cũng không có gì nguy hiểm, cô đi về nghỉ ngơi một lát đi, ta kêu A Nhuận lại đây canh chừng, còn có biểu ca và mợ của Tiểu Mặc nữa". Tần Kì nói với Diệp Tử.

"Nhưng mà... " Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc, không muốn bỏ đi đâu.

"Vừa rồi hình như thư ký của cô tìm cô có chuyện gì đó, trước hết cô hãy dàn xếp xong việc của mình rồi hãy đến đây, nếu không khi nàng tỉnh nhìn thấy bộ dạng của cô thế này nhất định sẽ đau lòng áy náy."

"Uhm, vậy tôi về trước rửa mặt sửa sang lại bộ dáng một chút, nếu Tiểu Mặc tỉnh, nhớ nói Tiêu Nhuận gọi điện cho tôi biết, hắn có số của tôi. Đã làm phiền người, cữu cữu..." Diệp Tử xưng hô thế này làm Tần Kì thấy ấm áp trong lòng.

"Được"

Dặn dò xong, Diệp Tử liền kéo thân thể mỏi mệt ra khỏi phòng bệnh, cô đã có gần một ngày một đêm không ngủ, hiện tại tinh thần rất kém.

Ngoài phòng bệnh, Alma đang chờ cô.

"Diệp tổng."

"Uh, Alma, cô cũng mệt mỏi một ngày cùng tôi rồi, trở về nghỉ chút đi."

"Trở về?"

"A, quên mất, tôi có mua một căn hộ, cô chưa tới nên không biết, gọi điện kêu người bên này đến đón đi."

"Vâng".

Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Tử cùng Alma đi tới cửa bệnh viện chờ xe công ty.

"Alma, có lẽ tôi sẽ ở trong nước một thời gian khá lâu, công ty bên kia nhờ cô quản một chút, kỳ thật với tình hình hiện tại, tôi có ở đó hay không cũng không phải vấn đề gì lớn." Diệp Tử nói.

"Sao được chứ? Công ty không thể thiếu cô được."

"Tôi tin tưởng bộ máy quản lý của Viễn Duy, không phải phía sau còn có ban giám đốc và cổ đông sao, việc nhỏ cứ để họ quyết định, chuyện lớn thì nói tôi biết, tôi sẽ xem tình hình mà sắp xếp thời gian trở qua." Diệp Tử hạ quyết tâm tạm thời không rời đi Tần Tiểu Mặc.

"Nhưng mà..."

"Lão Trần, Alex, Molly bên kia tôi đều dặn dò qua. Lúc tôi không ở đó, bọn họ sẽ đại diện toàn quyền giúp tôi." Diệp Tử xoa mày nói ra.

Đây cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, dù sao Diệp Tử rốt cuộc quyết định buông tay để bọn họ làm, còn mình một lòng một dạ ở lại với bà cô nhỏ đang nằm bệnh viện.

"Tôi cũng ở lại." Alma nói.

"Cô ở lại làm cái gì, trở về đó giúp bọn họ, nếu công việc có vấn đề gì tôi sẽ trút trách nhiệm cho cô và bọn họ đó."

"Tôi không ở bên cạnh sẽ có nhiều chuyện không thuận tiện cho cô..." Alma sợ không có mình ở cạnh Diệp Tử sẽ loạn, nàng đi theo Diệp Tử thật nhiều năm, ngay cả phương diện sinh hoạt của Diệp Tử cũng có nhiều chuyện đều do nàng lo liệu xử lý.

"Không có việc gì, kêu bọn họ tìm cho tôi thêm một người trợ lý sinh hoạt đi. Còn công việc có chuyện gì thì tôi sẽ tìm cô." Diệp Tử cười cười nói ra.

Alma im lặng một hồi, sau đó mới nặng nề gật đầu.

Xe đến, Diệp Tử vào xe, dựa vào lưng ghế ngủ, dưới mắt còn thâm quầng, Alma nhìn thấy mà một trận đau lòng, nàng đã lâu rồi không có nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ thế này của tổng tài.

Một khi uỷ quyền cho người khác, phỏng chừng có thể kéo theo nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên lão Diệp tổng < ba Diệp Tử > khẳng định sẽ tìm Diệp Tử gây phiền toái, chính là Diệp Tử nơi nào còn lo lắng được đến việc này.

Diệp Tử cũng không biết mình như thế nào xuống được xe, mơ mơ hồ hồ về tới phòng, khi tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.

Diệp Tử vừa tỉnh liền nhìn khắp phòng tìm điện thoại di động của mình.

"Alma! Alma! Có thấy di động của tôi không?" Diệp Tử hô lên.

"Tôi giúp cô để di động trong ngăn kéo." Alma đi tới, nói.

"Uh".

Diệp Tử mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, có hai cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Tiêu Nhuận. Diệp Tử vội vàng gọi lại.

"Alo, Tiêu Nhuận! Tiểu Mặc thế nào rồi?"

"A, đừng có gấp, không có việc gì, rạng sáng 4 giờ đã tỉnh lại, nhưng còn rất suy yếu, không thể nói chuyện." Tiêu Nhuận nói.

"Tôi lập tức qua đó!"

Tần Tiểu Mặc nghe được thanh âm Diệp Tử trong điện thoại truyền đến, trong lòng run một chút, chết tiệt, nàng đoán đúng mà, chị Diệp khẳng định cùng trở lại với anh Tiêu Nhuận.

"Cô đừng vội a, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì, có mợ chiếu cố nàng. Cô tắm rửa ăn no rồi hãy đến đây."

"Vậy cũng được". Diệp Tử nghe được Tần Tiểu Mặc tỉnh lại, rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm, sau mới cúp điện thoại.

"Diệp tổng, cô nên sửa soạn lại một chút, bằng không Tần tiểu thư nhìn thấy cũng sẽ khó chịu." Alma đồng ý với quan điểm của Tiêu Nhuận, hình tượng Diệp Tử lúc này quả thật khác xa trước kia.

"Uh." Diệp Tử đương nhiên biết các nàng là muốn tốt cho mình, cô cũng không muốn để Tiểu Mặc áy náy. Vì thế Diệp Tử kêu Alma làm bữa sáng cho mình, còn mình thì chạy đến phòng tắm.

Nhìn mình trong gương, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhăn mặt. Phản ứng thứ hai là lập tức cởi quần áo, vào bồn, tắm rửa gội đầu.

Tắm xong đi ra, Diệp Tử mới khôi phục một ít khí chất lúc trước.

"Diệp tổng, đói bụng chưa, tôi không có đi mua thức ăn được cho nên ở đây có nguyên liệu gì thì tôi làm cái đó." Trên bàn, Alma vừa dọn ra món chân giò hun khói kèm trứng ốp la, nghe mùi thơm hương vị chắc không tệ. Giờ phút này, Diệp Tử quả thật đã đói, bụng đều kêu vang, nhìn món ăn trên bàn lập tức ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.

"Cô không ăn sao?" Trước khi ăn, Diệp Tử hỏi Alma một câu.

"Tôi nếm qua rồi, cô ăn đi, ăn không đủ thì trong nồi vẫn còn đó."

"Uh"

Diệp Tử trải qua giáo dục chính quy, cho nên dù cô đang rất đói bụng nhưng vẫn ăn chậm rãi, nhìn rất có phong phạm của tiểu thư khuê các. Còn nếu là Tần Tiểu Mặc, nhất định là không nói nhiều lời liền cầm đũa gắp thức ăn nhanh bỏ vào miệng mình, kế tiếp chính là đầu lưỡi bị phỏng cho coi...

Nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử hé miệng cười cười.

Ăn no rồi mặc xong trang phục, Diệp Tử ném Alma ở nhà, chính mình một người lái xe đến bệnh viện.

Thời điểm Tần Tiểu Mặc giương mắt nhìn thấy Diệp Tử, thì Diệp Tử đã đứng ở trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống mình, cau mày. Ánh mắt đều bộc lộ là cô tức giận. Dù vậy, Tiểu Mặc vẫn thấy được dưới mắt chị Diệp có một vòng thâm đen.

"Thực xin lỗi."

Tần Tiểu Mặc nói không nên lời, chỉ giật giật môi, dùng khẩu hình nói với Diệp Tử.

"Em sai"

Thấy Diệp Tử không có bất luận cái gì phản ứng, Tần Tiểu Mặc lại thay đổi ba chữ nói.

"Em yêu chị"

Đây đã là câu thứ ba của Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử vẫn không phản ứng, lúc Tiểu Mặc còn bận lo lắng có phải chị Diệp không hiểu nàng nói gì hay không thì Diệp Tử ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Lần trước em đã đáp ứng chị, em sẽ chú ý bản thân mình thật tốt không để mình bị thương." Diệp Tử nói. "Em nuốt lời."

Tần Tiểu Mặc chột dạ nhìn Diệp Tử.

"Em không ngoan, chị muốn trừng phạt em." Diệp Tử thực nghiêm túc nói.

Tần Tiểu Mặc ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Tử, tuy rằng làm sai nhận hình phạt là chuyện đương nhiên, nhưng nàng chân thành hy vọng sẽ bị trừng phạt nhẹ một chút.

"Em được ăn cháo hoa hai tháng." Diệp Tử nói xong lời này, thiếu chút nữa Tần Tiểu Mặc trợn trắng mắt ngất xỉu đi. Hai tháng ăn cháo hoa, sẽ chết người đó. < cháo hoa ~ cháo trắng, nấu bằng gạo bình thường >

"Hơn nữa... cấm dục nửa năm..." Những lời này, Diệp Tử là cúi xuống nói bên tai Tần Tiểu Mặc.

Vừa dứt lời Tần Tiểu Mặc liền run lên, này... So với cái vừa rồi còn hung ác tàn nhẫn hơn...( T^T)

Mắt Tần Tiểu Mặc ngân ngấn nước, nhìn Diệp Tử trông đáng thương vô cùng, ý đồ mềm hoá chị Diệp sau đó làm cho chị Diệp thu hồi hình phạt vừa ban ra, thoạt nhìn có lẽ thất bại rồi...

Diệp Tử quay đầu qua không thèm đoái hoài hay liếc mắt Tiểu Mặc dù chỉ một cái.

"Chị..." Tần Tiểu Mặc liếm liếm môi, muốn kêu lên chị Diệp... chính là vừa mới nói một chữ đã không còn khí lực, nàng hao tâm tổn trí mới nói ra được một chữ "chị" kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, có khi chính mình còn không thể nghe thấy được...

Nhưng Diệp Tử lại nghe được, nghiêng đầu qua... dọa Tần Tiểu Mặc nhảy dựng.