Nếu như xe mà Đỗ Long lái là xe thiết giáp thì hắn đã nghiền qua rồi, đáng tiếc xe hắn lái lại là xe cứu thương —— so với xe buýt trường học còn mềm hơn, đụng cái là chắc chắn đi đời. Đỗ Long trong lúc cấp bách nhìn về phía trước, đường vốn không rộng lại hoàn toàn bị chiếc xe Minibus kia chặn lại. Hai bên đường đều là đồng ruộng trũng, hơn nữa cao thấp nhấp nhô không bằng phẳng. Trừ lái xe về phía con đường mà đối phương chỉ ra, không có cách nào khác.

Đỗ Long nhìn về phía sau, hướng về cái lối rẽ kia. Khi hắn chuyển được một nửa đường, hắn nhấn mạnh phanh xe một cái, sau đó đem tay lái đánh tới cuối, lốp xe cứu thương và mặt đường kịch liệt ma sát, phát ra một tiếng k..í..t..âm thanh đó làm cho màng nhĩ người ta khó có thể chịu được. Xe cứu thương ở ngã ba đường vỉa đuôi một cái, vô cùng xuất sắc quay đầu lại. Trước khi những chiếc xe Minibus kia kịp phản ứng, xe cứu thương đã ép lên lề đường quét qua đám cây xanh trên đường, kiên quyết lách lấn tới.

Nếu Hoàng Kiệt Hào thấy Đỗ Long quay đầu xe như vậy, gã sẽ hối hận vì đã hỏi “ Cậu biết lái xe không?” Câu hỏi ấu trĩ như vậy, Đỗ Long nào giống người không biết lái xe. Hắn rõ ràng là một tay lái xe già đời.

Một chiếc xe Minibus muốn ép Đỗ Long dừng lại, đâm ngang xe tới, kết quả là phần giữa của xe cứu thương bị lõm một khối, còn phía sau thì bị một vết cắt dài.

Bất kể như thế nào, Đỗ Long vẫn xông qua, xe cứu thương lại chạy về phía huyện Võ Khê. Ít nhất còn tốt hơn so với việc bị ép vào con đường gồ ghề, vừa nhìn thì đã biết là con đường nhỏ thông đến hướng mỏ than nào đó.

Xe Minibus bị chơi xỏ điên cuồng đuổi theo, mặc cho Đỗ Long đã nhấn hết chân ga, xe cứu thương vẫn bị đuổi kịp rất nhanh.

Sáu chiếc xe Minibus trước sau đem xe cứu thương vây lại, kẹp xe cứu thương vào giữa giống như áp giải đi về phía trước. Điện thoại di động của Đỗ Long đột nhiên vang lên, Đỗ Long bật nút loa ngoài, chỉ nghe thấy tiếng của Hạ Hồng Quân nói:

- Buộc chắc dây an toàn chưa?

Đỗ Long sửng sốt, theo bản năng nói:

- Buộc chắc rồi, anh ở đâu? Tôi bị bọn chúng bao vây rồi.

Hạ Hồng Quân nói:

- Tôi nhìn thấy rồi, cậu làm rất tốt, chuẩn bị tốt ứng biến, tôi sẽ thủ tiêu hai chiếc xe Minibus ở đằng sau cậu trước, cậu lập tức nhấn phanh quay đầu, sau đó xuống xe chờ tôi tới lái.

Đỗ Long sững sờ, chợt thấy sau lưng có một chiếc xe tải lớn mang nhãn hiệu Đông Phong di chuyển cực kỳ nhanh đuổi tới, nó đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, chủ trương đâm thẳng về phía đoàn xe Minibus.

Những chiếc xe Minibus đó hoàn toàn không ngờ được sẽ có biến cố như vậy. Chờ đến khi bọn chúng thấy xe tải ép lại gần thì đã không có thời gian tránh né. Đầu của xe tải Đông Phong đụng vào đuôi của hai chiếc xe Minibus. Hai chiếc xe Minibus đồng thời mất tay lái, lần lượt bị văng ra hai bên, đổ xuống mặt đường lăn quay.

Xe tải Đông Phong tiếp tục hướng về phía trước, nó đột nhiên rẽ vào bên trái, đâm vào hai chiếc xe Minibus ở bên trái. Hai chiếc xe Minibus đó vội vàng tăng tốc độ chạy về phía trước, nhưng Đỗ Long đột nhiên thắng gấp, lập tức thoát khỏi sự bao vây của xe Minibus.

Xe tải Đông Phong cho dù không chở gì ở trên đất bằng cũng không thể vượt qua xe Minibus. Bởi vậy khi những chiếc xe hơi kia tự mình tăng tốc tiến về phía trước, Hạ Hồng Quân nhấn phanh, vẩy đuôi, đem xe tải Đông Phong chắn ngang đường cái. Trước khi xuống xe y còn thuận tay bẻ gẫy chìa khóa, để nửa cái chìa khóa gẫy ở lại trong lỗ khóa.

Đỗ Long cũng đã quay đầu xe, Hạ Hồng Quân không nói lời nào vào buồng lái. Đỗ Long đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ. Xe cứu thương lập tức phóng về phía trước, phía sau vang lên mấy tiếng súng. Sau lưng Đỗ Long toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trong tay những tên khốn khiếp kia không ngờ lại có súng.

- Đem thi thể giấu đi hãy nói, sớm biết các anh bảo vệ không được.

Hạ Hồng Quân nói.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Không nghĩ tới công ty Hắc Kim lại điên cuồng như vậy.

Hạ Hồng Quân cười lạnh nói:

- Bọn chúng chính là xã hội đen, có ô dù của xã hội đen bảo vệ. Ở huyện Võ Khê không có người nào có thể kiềm chế, chuyện điên cuồng nào không làm được?

Đỗ Long thở dài một tiếng, nói:

- Bởi vậy chúng ta càng không thể trốn tránh, nhất định phải đem cái đám khốn khiếp coi trời bằng vung này trừng trị theo pháp luật.

Hạ Hồng Quân im lặng, hết sức chăm chú vào việc lái xe. Xe cứu thương sau khi lái một lúc thì dừng ở phía sau xe thương vụ Buick gL8. Hạ Hồng Quân nhảy xuống xe mở cửa phía sau xe cứu thương, không chút do dự bắt đầu chuyển túi xác.

Vừa mới thò tay vào túi xác, Hạ Hồng Quân nhất thời sửng sốt. Đỗ Long nhìn y cười, một tay nhấc cái túi xác đi về phía xe Buick. Bên cạnh xe Buick có hai người đàn ông bước ra. Bọn họ đang muốn tranh luận với Hạ Hồng Quân, chợt thấy hai người bọn họ từ trên xe cứu thương khiêng hai túi xác đi tới. Hai người bị dọa tới mức mặt mày trắng bệch, theo bản năng tránh sang một bên.

Hạ Hồng Quân đem thi thể đặt ở ghế ngồi phía sau xe Buick, đem chìa khóa xe cứu hộ và một nửa chìa khóa xe tải vứt cho hai người đàn ông kia, nói với bọn họ:

- Xe tải ước chừng ở ngoài năm dặm, tự mình lái xe cứu hộ trở về mà lấy.

Dứt lời, Hạ Hồng Quân nói với Đỗ Long:

- Lên xe!

Xe thương vụ lập tức biến mất ở nơi xa, không bao lâu sau liền rẽ vào một con đường nhỏ được coi là bằng phẳng. Hạ Hồng Quân rất quen thuộc với giao thông của huyện Võ Khê, y đâm dọc đâm ngang, một lát sau Đỗ Long liền không biết bản thân mình đang ở nơi nào rồi.

Hạ Hồng Quân rất nhanh dừng xe gọi một cuộc điện thoại, sau đó lái xe Buick tiến vào một thôn. Xe Buick dừng ở trong gara của một nhà nông vốn là dùng để đặt nông cụ, máy kéo.

- Nơi này là nhà đồng nghiệp của tôi, đồng nghiệp trước kia. Ở đây không cần lo lắng Lý Võ Uy, tay của y không vươn tới được đây.

Hạ Hồng Quân nói.

Đỗ Long rất nhanh liền nhìn thấy đồng nghiệp của Hạ Hồng Quân. Chân trái của người ấy bị què. Hạ Hồng Quân không chút khách khí giải thích, nói:

- Lý Võ Uy phái người đánh đập. Lão Ngô, làm phiền cậu rồi.

Lão Ngô cười nói:

- Có phiền phức gì đâu. Chỉ cần là chuyện có thể làm cho Lý Võ Uy xui xẻo, tôi liều cái mạng này cũng không sao cả. Các cậu yên tâm ở trong nhà tôi, Lý Võ Uy không dám tới vùng này của chúng ta. Nếu gã dám tới tôi có thể tiêu diệt gã.

Lão Ngô người này rất hào sảng, Đỗ Long rất nhanh liền hiểu rõ vì sao y bị Lý Võ Uy phái người đến đánh gãy chân. Lão Ngô sau khi rời khỏi mỏ than Thiết Lĩnh thì mở một quán nhỏ bán thịt dê xiên ở huyện Võ Khê. Người của Lý Võ Uy đến thu phí bảo hộ, lão Ngô cảm thấy quá nhiều, liền không chịu đưa. Lần đầu tiên lão Ngô đánh những tên vô lại kia chạy. Lần thứ hai y liền đen đủi rồi, người ta cầm súng dí vào đầu y sau đó hành hung, cuối cùng còn đánh gãy chân của lão Ngô, uy hiếp nói gặp một lần, đánh một lần.

Bệnh viện đều không dám tiếp nhận người bị thủ hạ của Lý Bá Thiên đánh thương, kết quả chân của lão Ngô bị trì hoãn. Một chiến sỹ xuất ngũ tốt liền biến thành người què. Sau chuyện này thôn của lão Ngô liên kết với mấy thôn ở vùng phụ cận làm mấy trận cứng rắn với Lý Võ Uy, hai bên đều dùng súng ống, trong thôn thậm chí còn dùng pháo đất. Đối với những thôn đoàn kết một lòng mà lại còn có súng này, hắc bạch lưỡng đạo đều hết cách. Lý Võ Uy cuối cùng cũng không có cách nào khác, đành phải bồi thường cho lão Ngô và mấy thôn một số tiền lớn, cuối cùng đem chuyện này cho qua.

Nghe được những chuyện này Đỗ Long không khỏi tấm tắc khen ngợi, người hung ác tự nhiên sẽ bị người hung ác trừng trị. Không ngờ Lý Võ Uy ở huyện Võ Khê cũng lại bị khuất phục, hơn nữa là vấp ngã trong tay của một đám nông dân bình thường. Huyện Võ Khê này cũng thật lợi hại đi! Trong dân lại giấu nhiều súng ống như vậy. Chẳng lẽ đều là súng săn? Vậy pháo đất lại nói như thế nào?

Lão Ngô giải thích, nói:

- Hiện nay đã không cho phép lên núi săn bắn rồi, lợn rừng nhiều liền chạy xuống núi ủi phá làm hư hoa màu. Bởi vậy súng săn của mọi người vẫn còn giữ lại, tuy nhiên đây chỉ là một bộ phận nhỏ. Còn có rất nhiều súng là thông qua đường khác lấy được, bao gồm cỗ pháo đất trong thôn kia.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Ít pháo đất, pháo súng này tính là gì. Trong nông thôn ở vùng sát biên giới tôi thậm chí còn nhìn thấy cả bộ vũ khí hạng nhẹ kiểu Mỹ, kiểu Nga, thậm chí ống phóng rốc-két và xe thiết giáp đều có. Mọi người trong cả cái thôn đó đều trang bị đến tận răng.

Lão Ngô nhìn Đỗ Long có chút không tin, liền nhắc nhở một câu nói:

- Người ta đó là thôn buôn lậu thuốc phiện, chúng ta có thể so sánh sao?

Đỗ Long lúc này mới chợt hiểu, hắn cũng từng nghe nói chuyện buôn thuốc phiện lộng hành ở vùng biên giới. Vấn đề thuốc phiện của tỉnh Thiên Nam quả thực rất nghiêm trọng.

Hạ Hồng Quân hỏi lão Ngô, nói:

- Đồ chuẩn bị xong chưa?

Lão Ngô nói:

- Chuẩn bị xong rồi, cậu lập tức phải đi sao?

Hạ Hồng Quân nói:

- Ở lại đây cũng không có tác dụng gì, không bằng đi quấy rối Lý Bá Thiên. Làm cho cuộc sống của gã không trôi qua thỏa mái như vậy, để tránh cả ngày nghĩ cách hại người.

Đỗ Long nói:

- Tôi cùng đi với anh.

Hạ Hồng Quân suy nghĩ một chút, nói:

- Được, tôi đang thiếu người trợ giúp.

Lão Ngô nói:

- Các cậu đều đi rồi, vậy xe..... lại còn đồ ở trong xe làm như thế nào? Tôi tuy rằng không sợ xúi quẩy, nhưng mà nếu bị người khác trong thôn biết...

Đỗ Long khẽ mỉm cười, Hạ Hồng Quân nói:

- Trong xe để ba cái bao gối đầu, có gì xúi quẩy. Cậu mau lấy đồ tới đây, chúng tôi phải đi ngay lập tức.

Lão Ngô không hiểu ra sao vẫn bước đi. Hạ Hồng Quân và Đỗ Long rất nhanh liền thay trang phục, biến thành hai người Hồi đội mũ trắng mặc áo dài trắng, hai người còn dán thêm một chòm râu. Đỗ Long lại lần nữa trổ tài hóa trang, hai người lập tức có sự thay đổi lớn, ngay cả lão Ngô cũng kinh ngạc không thôi.

Hạ Hồng Quân hướng về phía lão Ngô yêu cầu một gói đồ, cũng không nói cho Đỗ Long biết đó là cái gì. Lão Ngô còn chuẩn bị một chiếc xe máy Gia Lăng rất bình thường, Hạ Hồng Quân thì đem chiếc Buick giao cho lão Ngô làm vật trao đổi. Nghe nói ba ngày sau chiếc xe đó sẽ bị gỡ thành vô số linh kiện, sau đó qua tay bán đến các địa phương trong cả nước.

Hạ Hồng Quân phóng xe máy đi như bay ở trong đồng ruộng hoang dã. Đỗ Long hoàn toàn không biết y sẽ mang mình đi đâu. Khi mà hắn hỏi vấn đề này, Hạ Hồng Quân nói:

- Tôi biết người nổ súng giết hai người đồng nghiệp, gã bị tôi đánh gãy cái chân chó, gã cũng biết rất nhiều bí mật của Lý Võ Uy.

Đỗ Long hỏi:

- Gã đó biết tung tích của những cây súng sao?

Hạ Hồng Quân nói:

- Hẳn là biết, anh cần số súng đó à?

Đỗ Long nói:

- Những gã lưu manh kia hẳn là không hiểu đạo lý sau khi dùng xong súng phải xóa dấu vân tay. Trên người ba người chết hẳn là có thể tìm ra ba viên đạn. Chỉ cần tìm được súng, lại so sánh với vết đạn, liền biết là khẩu súng nào bắn chết ai, lại so sánh dấu vân tay trên súng, nếu may mắn thì có thể tìm được hung thủ rồi.

Hạ Hồng Quân đã biết mình là bị người ta vu oan hãm hại, y nói:

- Cái người chết của công ty Hắc Kim kia tôi không biết là ai giết. Hai người đồng nghiệp của tôi chắc chắn là Tất Đạt Khải tên khốn đó giết.

Đỗ Long nói:

- Chứng cớ, chúng ta phải có chứng có thật chính xác mới có thể đem những tên tội phạm đó trừng trị theo pháp luật. Bản thân anh cũng là nghi phạm, lời của anh không có sức thuyết phục gì.

Hạ Hồng Quân không phản đối, y buồn bực lái xe, cuối cùng lại quay về đường lớn. Cái tấm biểu ngữ Hoan nghênh lãnh đạo thành phố đến thị sát huyện Võ Khê kia bỗng nhiên lọt vào tầm mắt.