Nán lại nói thêm vài câu với mấy người hàng xóm xung quanh, Bích Tuyền cũng tìm hiểu được đôi chút về tình hình ở nơi này.

Thông tin ở trên mạng mà cô tìm hiểu được đã đáng sợ rồi nhưng thông tin do chính những người sống ở đây kể lại còn đáng sợ hơn.

Theo lời họ kể lại, khu này thường xuyên xuất hiện hiện băng đảng tội phạm truy sát lẫn nhau rất ác liệt, đôi khi còn xảy ra hỗn chiến.

Âm thanh súng đạn cùng tiếng đánh nhau liên tục vang lên trong nhiều đêm khiến người dân nơi đây khó có thể ngủ yên được.

Đến sáng ra lại thấy trên đường toàn là vết máu đã khô lại cùng một số vũ khí và vỏ đạn.

Phải mất rất nhiều thời gian, người dân sống xung quanh đây mới có thể dọn dẹp và lau chùi sạch sẽ những vết máu cùng mớ vũ khí ấy.

Người nữ hàng xóm trẻ lúc nãy căn dặn Bích Tuyền cùng con trai hạn chế ra ngoài sau sau giờ cũng đều có nguyên nhân cả.

Bắt đầu từ một buổi tối thanh vắng, một người phụ nữ vì con trai mình bị sốt nặng nên đã chạy ra khỏi nhà trong đêm, để lại con trai cho chồng mình chăm sóc nhưng đến tận nữa đêm mãi vẫn không thấy về.

Người chồng ở nhà mặc dù sốt ruột muốn đi ra ngoài tìm nhưng lại không thể để con trai còn đang bị sốt của mình ở nhà một mình được nên đành phải ráng chờ đến khi trời sáng mới đem giao con trai mình qua cho hàng sớm trông giúp còn mình thì đi tìm vợ.

Khi tìm được thì người phụ nữ ấy cũng đã chết, mà thứ khiến cho người dân nơi đây phải ám ảnh đó là người phụ nữ ấy đã bị cưỡng h*** cho đến chết.

Quần áo đều bị xé nát, trên người toàn dấu hôn xanh tím do những tên hung thủ để lại, gương mặt bầm dập cả hết mà cái bộ phận phía dưới của người phụ nữ đó cũng bị làm cho đến rách nát.

Nghe đến đây, Bích Tuyền bất giác mà rùng mình.

Cô cũng là phụ nữ, nếu như thật sự rơi vào tình huống giống như vậy thì phải làm sao đây?

Lãnh Tâm chỉ mới có mười bảy tuổi, hơn nữa sức khỏe lại yếu ớt hơn những đứa trẻ cùng lứa, cô mà không may xảy ra chuyện không may thì một mình thằng bé biết phải sống ra sao ở một nơi đất khách quê người này đây chứ?

Âm thầm nhắc nhở bản thân mình nên phải cẩn thận khi sống ở đây một tiếng, Bích Tuyền nhanh chóng chào tạm biệt những người hàng xóm mới quen ở đây rồi dẫn Lãnh Tâm trở về nhà.

Vào bên trong, cô cẩn thận khóa chốt cửa lại.

Lãnh Tâm đứng bên cạnh thấy vậy thắc mắc: "Bây giờ vẫn còn sớm, mẹ khóa chốt cửa lại làm gì thế?".

Quên mất, lúc nói chuyện với mấy người hàng xóm ở trước nhà, Lãnh Tâm không có mặt ở đấy mà đi đến một cửa hàng bách hóa gần đấy mua đồ để nấu cho buổi tối, vừa mới trở về đã bị cô kéo thẳng vào bên trong nhà nên không nghe thấy được những sự việc ấy.

Mà Bích Tuyền lại không có ý muốn kể lại cho Lãnh Tâm nghe.

Sự việc này cũng quá mức nhạy cảm, con cô lại là một nam nhân, không nên nghe vẫn tốt hơn.

Một mình cô biết và phòng bị là đủ rồi, Lãnh Tâm còn có bệnh tim trong người, nghe vào lại kích động thì không ổn.

"À tại gì mẹ thấy dù sao chúng ta cũng không cần đi ra ngoài nên tiện thể khóa chốt cửa lại trước luôn, con cũng biết mà, mẹ rất hay đãng trí nhỡ quên mất cả việc khóa cửa nhà thì toi".

Bích Tuyền tìm đại một lí do nói.

Lãnh Tâm biết mẹ sẽ không nói dối mình nên nghe xong liền tin, cậu đem túi thức ăn vào bên trong phòng bếp bắt đầu rửa và chế biến.

Bích Tuyền cũng bước vào ngay sau đó, giành hết mọi công việc vào tay mình, bà nói: "Con cứ để mẹ làm cho, mau lên phòng tắm rửa gì đi".

Lãnh Tâm lắc đầu: "Mẹ để con làm là được rồi, sáng giờ mẹ vẫn chưa được nghĩ ngơi mà".

Từ lúc mới chuyển đến cho tới bây giờ, mọi chuyện quét dọn lau chùi gì mà cũng đều làm hết, không cho cậu đụng tay vào.

Bây giờ ngay cả việc nấu ăn bà cũng muốn tự mình làm nốt khiến Lãnh Tâm có chút không vui.

Cậu đâu có yếu ớt đến nổi đến cả nấu ăn cũng không làm được đâu chứ!

Bích Tuyền do dự nói: "Nhưng mà con...".

"Không có nhưng nhị gì hết cả, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi mọi việc ở đây cứ để con làm.

Khi nào xong thì con sẽ gọi mẹ xuống ăn cơm".

Lãnh Tâm cắt ngang lời cô, đẩy đẩy cô ra khỏi phòng bếp rồi nói thêm, trong giọng ẩn chưa chút ngữ khí đe dọa: "Mẹ mà không nghe con là con sẽ giận đó".

Nghe thấy vậy, bà liền cười cười vài cái rồi gật đầu nói: "Được được, mẹ biết rồi".

Sau đó xoay người bước lên trên phòng của mình lấy đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa cho sạch sẽ.

Lãnh Tâm lúc này mới mỉm cười hài lòng mà bắt tay làm tiếp công việc của mình..

...

Một lúc sau, Bích Tuyền bước xuống nhà với một bộ quần áo mới sạch sẽ, mái tóc đen dài vì không kịp sấy mà vẫn chưa khô, được cô xả ra sau lưng, nhan sắc mặc dù đã nằm ngoài tuổi ba mươi nhưng vì được bảo dưỡng kĩ mà nhìn trông giống như nhưng người con gái chỉ mới vừa đôi mươi.

Lãnh Tâm cũng vừa đúng lúc làm xong đồ ăn, đang bày dọn ra thì cô đã xuống.

Mỉm cười nhìn Bích Tuyền một cái, cậu nói: "Mẹ xuống thật đúng lúc, con vừa mới dọn cơm ra xong đây này".

Học theo động tác của phục vụ tại những nhà hàng năm sao, cậu kéo ghế ra, giơ tay lên trên ngực cúi người mở giọng trêu chọc mà nói: "Mời tiểu thư đến dùng bữa, thức ăn đã được tôi chuẩn bị xong cả rồi đây ạ".

Bích Tuyền bị con trai mình trêu cũng không có chút biểu cảm gì là bất ngờ, cô chỉ bình thản mà bước đến chỗ con trai mình đang đứng rồi ngồi xuống.

Đối với cô, bị Lãnh Tâm trêu như vậy không phải là lần đầu tiên, vài ba lần còn có thể bất ngờ nhưng lâu rồi thì lại thành ra sinh quen, xem như là chuyện bình thường mà ứng xử.

Thấy cô đã rồi xuống ghế, Lãnh Tâm hí hửng kéo ra một chiếc ghế đối diện mà ngồi xuống.

"Không diễn nữa à?".

Bích Tuyền hỏi, nếu là mọi khi thì cậu sẽ diễn rất dai, không có chuyện dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.

"Không diễn nữa, con đói bụng lắm rồi".

"Biết ngay thế nào cũng vậy mà".

Bích Tuyền nhìn con trai mà phì cười, gắp đến cho cậu một miếng thịt chiên nói: "Nào, mau ăn đi".

"Vâng".

Lãnh Tâm nhận lấy miệng thịt chiên rồi bắt đầu cùng cô dùng bữa tối.

Hai mẹ con họ hoàn toàn tuân theo quy tắc "khi ăn thì không nói chuyện" nên trên bàn ăn không còn bất kỳ tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng đũa va chạm vào nhau.

Sau khi ăn tối xong, Lãnh Tâm giành lấy công việc rửa bát đũa và đẩy Bích Tuyền lên trên phòng ngủ trước.

Rửa xong mớ bát đũa đó, cậu mới lên phòng và đi vào giấc ngủ.

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau anh công sẽ lên sàn rồi >.