Bàn chân trần vung vẩy....

Chiếc eo nhỏ lắc lư...

Đôi môi hồng nhẹ nhàng cất lên tiếng hát...

.

Nơi đây.....

nơi những đám mây trắng đang ánh lên một thứ màu sắc hồng nhạt tuyệt đẹp, nơi những dòng nước xanh biếc hiền hòa chảy từ trong những vách đá rêu phong đầy ẩm ướt, nơi những vệt nắng màu vàng óng xuyên qua tầng tầng lớp lớp những tán cây rậm rạp làm nên một khung cảnh hết sức lấp lánh và kì diệu kia....

... có một cô gái với chiếc váy trắng tinh khôi đang ngồi dưới một tảng đá lớn cạnh cây sồi già.

Buông thõng đôi chân trần xuống dòng nước, cô vui thích nhìn đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, những sợi tóc hồng nhạt phủ nhẹ trên vầng trán cao xinh xắn...

Giai điệu thanh thoát ấy vẫn không ngừng len lỏi khắp cả một vùng không gian rộng lớn...

.

Em đây~

Cô nàng ngốc nghếch vụng về~

Vẫn chờ đợi anh ở mãi nơi này~

Mặc cho điều đó có thể rất vô vọng~

Nhưng em sẽ không nản lòng đâu~

Sẽ không khóc và không từ bỏ~

Vì em mạnh mẽ mà~

Hãy quay lại và anh sẽ luôn nhìn thấy em ở đằng sau~

Tình yêu của em~

.

.

Những câu hát mang cả nỗi đau và cả hi vọng, như tâm tình của chính cô lúc bấy giờ.

Cô đã ngồi đây bao lâu rồi, bản thân cô cũng không biết nữa. Ở chốn mà ngày và đêm thực thực ảo ảo này, lòng cô vẫn chỉ hướng về một phía. Về một bóng hình thân quen, một khuôn mặt lạnh lùng, một đôi môi mà luôn thốt ra những lời cay đắng với cô.

Vuốt nhẹ mái tóc, cô gái nhỏ đưa mắt nhìn về phía làn sương trắng mờ ảo....

.

Bỗng bất ngờ, đôi mắt ngọc bích mở lớn khi nhìn thấy điều gì đó. Đưa chân ra khỏi dòng nước, cô đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn không hề thay đổi...

Xa xa ... sau làn sương, một bóng đen cao lớn đang chậm rãi bước từng về phía trước. Tà áo choàng bay phất phới, nổi bật lên vẻ cao quý và đạo mạo đến không ngờ.

Nắm chặt ngực áo. , mái tóc hồng nói đầy ngập ngừng:

- Anh...là anh...đúng không?

Không có tiếng trả lời, nhưng bóng hình người đó vẫn mỗi lúc một gần hơn. Gần đến nỗi cô gái của chúng ta có thể nhận ngay ra mái tóc đen dài mềm mại quen thuộc kia, và cả đôi vai vững chãi đó nữa.

-Là anh đúng không? Anh nói gì đó đi chứ, đừng có im lặng như vậy.

Người ấy vẫn không đáp lại. Dừng bước, người con trai ấy vươn cánh tay về phía trước, bàn tay xòe ra... đầy chờ đợi...

Như hiểu được điều mà anh muốn nói, cô nở một nụ cười thật tươi và nhanh chóng chạy tới chỗ đó...

Chạy tới chỗ người con trai mà cô luôn yêu thương , người con trai luôn xuất hiện trong những lời ca mà cô cất lên.

.

Hạnh phúc của cô đơn giản lắm...chỉ là gặp và được ở bên anh thôi

- Em đây. Em tới đây, Sasuke-kun!- Cô nói, lòng nâng nâng vì cái cảm xúc vui sướng mình đang có.

.

.

Cứ ngỡ như vậy là trọn vẹn lắm rồi, tuyệt vời lắm rồi....

Nhưng bỗng đột nhiên, khi cô chỉ còn cách tình yêu của mình có độ 4, 5 bước chân nữa thôi...

.

Thì cái mặt đần thối của tên đó hiện ra.

To....rõ....gần...và đần thối hơn bao giờ hết.

Nở một nụ cười đầy khả ố, mấy vết hằn trên má hắn nhăn lại:

- Ế hề hề, Sakura-channn~ . Ăn ramen nhá, dattebayooo~~~~

- Ớ hở? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...........

.

.

.

-----------------------------

Giật tung cái chăn ra khỏi người, Sakura bật dậy nhanh với tốc độ ánh sáng. Cứ mặc cho mồm với mũi thi nhau thở, cô lấy cả 2 tay ôm chặt lấy tim mình...

- Cái giấc mơ quái quỷ gì thế này? - Sakura lẩm bẩm trong miệng.

Tự im lặng và cảm nhận lại khuôn mặt kinh hoàng trong mơ kia một lần nữa, Sakura rùng mình ầm ĩ.

- Á á, baka Naruto. Cậu ta thật biết chọn đúng lúc để xuất hiện mà. Tôi còn đang định hôn nát môi anh ấy ra chứ. Baka baka bakaaaaa.....

Cứ vậy, cô kunoichi tóc hồng không thể không ngừng than thân trách phận về cơn ác mộng kia. Đập đập cái gối trắng vào mặt, Sakura bỗng thắc mắc:

- Ủa, mà sao sáng sớm rồi mà trời vẫn còn tối vậy nhỉ?

.

Theo phản xạ tự nhiên, Sakura quay ngoắt lại phía cánh cửa sổ để xem xét tình hình. Đó cũng chính là lúc tiếng hét kinh hoàng của cô cất lên...khiến toàn bộ khu trọ rung chuyển như trải qua một cơn động đất.

Chàng trai tóc đen mở lớn 2 con mắt. Túm lấy chiếc áo choàng gần đó, anh phi như bay sang căn phòng bên cạnh, tay không quên lăm lăm thanh Kusanagi đen bóng.

- Cái gì vậy, Sakura? - Anh hỏi lớn sau khi mở cánh cửa.

- Con....con....con cóc cực bự anh ơi.

- Hả?

.

.

Đúng như những gì mà Sakura miêu tả, cộng cả chính mắt anh thấy nữa....

Một con cóc màu xanh cốm.... phải gọi là SIÊU BỰ luôn , đang ngồi chồm hỗm trên khung cửa sổ phòng của cô kunoichi tóc hồng. Im lặng , 2 con mắt lồi của nó lơ đơ cứ như là thanh niên bị say thuốc vậy .... Nhìn thặc là đáng sợ.

Sasuke bình tĩnh quan sát lại 1 hồi, cơ mặt anh hơi giãn nhẹ ra sau khi nhìn thấy một cuốn giấy da có kí hiệu Làng Lá ngự ngay trên cổ con cóc đại bự. Chỉ chỉ về phía cuộn giấy, anh bảo Sakura:

- Em lấy thứ trên cổ nó và ra đây.

- Trên cổ? - Sakura nhìn theo hướng ngón tay Sasuke.- À, em hiểu rồi.

Nghe lời chàng trai tóc đen, cô nhanh chóng lấy cuộn giấy da từ cổ con cóc. Con cóc đó biến mất ngay sau khi cô kunoichi tóc hồng rời khỏi giường và cầm cuộn giấy da chạy về phía cậu trai Uchiha kia.

.

.

- Em mở nhé.

-Hnm.

Chàng trai tóc đen gật đầu đồng ý.

Cuộn giấy được mở ra, và đập vào mắt cặp đôi trẻ là 1 dòng chữ TO PHẠC .....

.

Sasuke nhìn nó, mỉm cười....

Anh vỗ đầu Sakura trước khi bước ra và trở về phòng mình...

- Về làng thôi , Sakura!

.

Sakura nhìn theo anh, niềm vui ánh lên trong đáy mắt...

- Ừ, về nào.

.

.

.

----------------------------------

Trên cái bàn to tại 1 ngôi làng nhỏ....có 1 cuộn giấy nho nhỏ bên trong có dòng chữ to to......

Tuy chữ thuộc vào loại "xấu kinh điển", nhưng chúng ta vẫn có thể đọc được đấy.......

.

.

.

"VỀ ĂN CƯỚI CHÚNG TỚ ĐI 2 NGƯỜI, DATTEBAYOOOO"