Đột nhiên, Cảnh Hiên cảm giác được trên tay một chút ướt át, ngẩng đầu là Lan Lăng Phong đang khóc. Người này là Đế Vương rong ruổi bao năm khắp hắc bạch lưỡng đạo thế nhưng lại lộ điểm yếu đuối. Cảnh Hiên biết rõ tính tình của phụ thân rất giống mình, đổ máu cũng không đổ lệ, cho dù gặp phải nguy cơ trầm trọng cũng không biểu lộ ra mặt. Có lẽ, bọn họ đã quen với đau đớn, tổn thương nên rèn luyện cho mình bản lĩnh cứng rắn.

Lan Lăng Phong thoạt nhìn già đi rất nhiều. Cảm giác được mình thất thố, Lan Lăng Phong quay lưng với Cảnh Hiên lau đi nước mắt, thanh âm nghẹn ngào.

“Hiên nhi, con đừng nói với ta sẽ rời đi, ta rất sợ hãi… sợ con lại bị tổn thương. Ngày đó ở trong bệnh viện nhìn thấy con thống khổ nằm ở trên giường bệnh, lòng ta đều tan nát.”

Lan Lăng Phong nhìn thấy những vết roi sưng đỏ lộ ra sau lớp áo sơ mi bị cắt đứt.

“Ta không phải một người ba tốt, ta ngay cả bảo hộ con mình đều không làm được.”

Cảnh Hiên có chút không biết làm sao, cậu chưa từng có gặp qua phụ thân rơi vào tình trạng này, lòng hơi chua xót.

“Phụ thân, ngài đừng nói như vậy, đều là lỗi của ta, là lỗi của ta. Về sau sẽ không phát sinh nữa, ta thề từ nay về sau nhất định không để cho người phải lo lắng.”

Cảnh Hiên cầm roi lên giao cho Lan Lăng Phong, sau đó liền quỳ xuống sàn nhà.

“Nếu phụ thân còn cảm thấy sinh khí thì hãy tiếp tục đánh ta cho đến khi hết giận mới thôi.”

Nhìn thấy đứa con quỳ trước mặt mình, Lan Lăng Phong lập tức muốn đỡ nó đứng dậy nhưng Cảnh Hiên không chịu động đậy.

“Phụ thân, Hiên nhi có chuyện muốn nói với ngài.”

“Mau đứng lên, muốn nói gì cũng chờ thoa thuốc trước đã.”

Cảnh Hiên vẫn bướng bỉnh không chịu đứng dậy.

“Không có việc gì, khiến cho Hiên nhi quỳ nói đi. Mới trước đây, ta nhìn thấy người khác có phụ thân, ta cảm thấy thật hâm mộ. Mẹ luôn không muốn nói về những chuyện trước kia nên ta cũng không dám hỏi, nhưng ta biết ta có người phải bảo hộ nên dù ở trường huấn luyện hay trên chiến trường đều thực cố gắng một mình có thể đảm đương tất cả.

Cảnh Hiên đưa tay lau đi nước mắt đã rơi, tiếp tục nói.

“Thẳng đến nửa năm trước khi ta về đây, ta thật sự cảm thấy nguyện vọng của mình đã được thực hiện. Ta tự nói với mình, mặc kệ ngài nghĩ muốn muốn làm gì, ta đều kiên định đứng bên ngài, ta cũng tin tưởng thực lực của mình cho dù không thể ngăn cơn bão lớn vẫn có thể tránh mưa, tránh gió. Ta kỳ thật không oán hận cái gì, cho dù là trách đánh hay là ủy khuất, ta đều nguyện ý thừa nhận, chỉ cần ngài có thể tin tưởng ta thì tốt rồi.”

“Có lẽ ta đắm chìm trong hỉ nộ ái ố của chính mình quá lâu cho đến khi ta một lần đứng ở lập trường của ngài suy nghĩ và bắt đầu lý giải ngài. Nếu chúng ta là một đôi phụ tử bình thường, lúc ấy ngài nhất định sẽ không đuổi ta đi nhưng ngài lại không phải. Ngài là Gia chủ Lan gia cũng là Chủ tịch Lan thị mà ta ngay lúc đó ta là một mối uy hiếp thật lớn, cho nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là đuổi ta đi. Sau này khi ta quay trở lại, ta biết ngài muốn bù đắp cho ta nhưng mặc kệ ngài làm như thế nào, ta vĩnh viễn giữ thái độ lạnh lùng, bỏ mặc, ngài lại không hề sinh khí, vẫn trước sau như một chiếu cố ta.”

Lúc này, Cảnh Hiên cúi người dập đầu xuống đất sau đó liền quỳ thẳng người tiếp tục nói.

“Kỳ thật nếu đem Hiên nhi đặt ở lập trường của ngài, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Trong thời gian qua đều là Hiên nhi không hiểu chuyện, cho nên hôm nay Hiên nhi muốn nói với ngài một câu xin lỗi, thỉnh ngài tha thứ Hiên nhi tùy hứng, cũng hy vọng sau này ngài có thể thật sự tin tưởng Hiên nhi.”

Nghe rõ ràng từng lời, Lan Lăng Phong liền ngồi xổm xuống, ôm mạnh Cảnh Hiên vào lòng mình.

“Không phải lỗi của Hiên nhi, Hiên nhi vì sao phải giải thích với ta? Nếu lúc ấy ta có thể bình tĩnh hơn, nếu ta có thể tín nhiệm Hiên nhi hơn, nhất định sẽ không có những chuyện đó phát sinh.”

“Hiên nhi, người phải nói câu xin lỗi là ta mới đúng. Con ta, là ba ba thực xin lỗi con.”

Có lẽ đây là huyết thống ràng buộc, cho dù Cảnh Hiên có oán hận như thế nào thì người đang ôm cậu vào lòng cũng chính là ba của cậu, không thể nào thay đổi được. Những lời này, ngay tại bệnh viện, cậu đã nghĩ phải nói nhưng vẫn không có cơ hội, mỗi ngày không phải chiến đấu với đau đớn cũng là mệt mỏi không chút sức lực thiếp đi trên giường, phụ thân cũng vội vàng thoắt ẩn thoắt hiện.

Cảnh Hiên cũng không oán hận Lan Lăng Phong có đôi khi không lưu tình trách đánh, bởi vì Cảnh Hiên biết là do mình làm sai, cho nên phải bị trừng phạt mà thôi. Hắn chỉ oán hận phụ thân không tin tưởng chính mình nhưng hiện tại nước mắt của ba, sự áy náy hối hận của ông ấy làm cho cậu dần hoà tan được oán hận.

Theo lực đạo của ba, Cảnh Hiên đứng lên nằm xuống giường. Lan Lăng Phong lấy hòm thuốc tìm thuốc trị thương.

Cảnh Hiên tự nói với mình sẽ không hối hận khi chấp nhận tha thứ. Cảnh Hiên quay đầu nhìn Lan Lăng Phong, nhỏ giọng nói.

“Ba muốn biết con đi ra ngoài làm cái gì sao? Nhưng bây giờ vẫn còn bí mật, con không xác định kế hoạch có thể trăm phần trăm thành công hay không nhưng ba có thể tin tưởng từ nay về sau con sẽ không tự tiện chạy ra ngoài một mình mà không nói tiếng nào nữa.”

Lan Lăng Phong bật cười trêu đùa.

“Kế hoạch…         ngươi không phải là chạy ra ngoài giết người phóng hỏa đi.”

Cảnh Hiên cười khẽ một chút, không nói gì. Bởi vì vài ngày đều không có ngủ ngon, vừa rồi còn quá căng thẳng nên Cảnh Hiên dần cảm thấy mệt mỏi, khép mắt say ngủ.

Thoa thuốc xong, Lan Lăng Phong mới phát hiện Cảnh Hiên đã ngủ say, lắc lắc đầu.

“Đứa nhóc này, thoa thuốc cũng có thể ngủ.”

Chờ thuốc khô đi, Lan Lăng Phong mới đắp lại chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

—————————————

Ngày hôm sau, Lan Lăng Phong đang ngồi trong văn phòng xem văn kiện, Lâm Phong gõ cửa hối hả chạy vào, chưa kịp để Lan Lăng Phong định thần mắng mỏ đã ghé vào bên tai nói nhỏ.

“Lão Đại, đã xảy ra chuyện lớn, Lưu Ngạn vừa đột tử tại sân đánh golf.”

Lan Lăng Phong sửng sốt gặng hỏi.

“Có biết nguyên nhân cụ thể?”

“Hình như là dị ứng penicilin, ông trời cũng giúp chúng ta, Lưu Ngạn chết, Trưởng lão hội sẽ như rắn mất đầu. Nghe nói bọn họ đang rối loạn cả lên, có người nghi ngờ hắn bị giết nhưng không có chứng cứ hơn nữa chuyện hắn bị dị ứng penicillin ai cũng biết, có thể do hắn không cẩn thận dính phải.

Lâm Phong vô cùng hưng phấn, là Đường chủ Hình đường cũng là thân tín của Lan Lăng Phong, hắn cũng không đến mức bị Lưu Ngạn áp chế, huống chi dã tâm Lưu Ngạn quá rõ ràng, Lâm Phong sớm muốn thay Lão đại diệt trừ chỉ là chưa có biện pháp thích hợp.

Đột nhiên, Lan Lăng Phong nhớ đến những lời Cảnh Hiên nói tối hôm qua, chẳng lẽ là Hiên nhi làm? Lan Lăng Phong nhất thời bật cười, lòng đầy tán thưởng Hiên nhi, hướng Lâm Phong nói.

“Ta nghĩ ta biết người đứng sau chuyện này là ai, theo ta đi gặp Đại thiếu gia nhà chúng ta, sau đó ngươi phái người lo tốt hậu sự, dù sao hắn cũng là người có công gầy dựng Lan gia.”

Lâm Phong nhanh chân theo sau, theo lời Lão đại nói không lẽ Lưu Ngạn chết do một tay Đại thiếu gia bày ra?

Tới văn phòng đã nhìn thấy Đại thiếu gia vui vẻ mỉm cười.

“Ba, Lâm thúc, hai ngươi đến hỏi tin tức sao? Nhưng mà tin này rất đắt tiền nha.”

Nghe Cảnh Hiên gọi Lan Lăng Phong là “Ba” chứ không phải “Phụ thân”, Lâm phong biết quan hệ giữa phụ tử hai người đã cải thiện rồi đi, tảng đá trong lòng hắn cũng được trút xuống, hiện tại hắn chỉ muốn biết Cảnh Hiên rốt cuộc làm cái gì. Vì thế, Lâm Phong ánh mắt trông mong nhìn lão Đại nhà mình mà Lan Lăng Phong cũng hung hăng trừng mắt với đứa con.

“Hiên nhi, ngươi nghĩ muốn làm gì tiếp theo ta và Lâm thúc sẽ hết lòng hỗ trợ.”- Lan Lăng Phong thẳng thắn nói.

“Ta vẫn chưa nghĩ ra, tạm thời lưu trữ, sau này sẽ nói với hai người.”

Lâm Phong chờ không nổi nữa, thúc giục: “Đại thiếu gia, ngươi mau nói chuyện này là thế nào?”

Lâm Phong cũng ngượng ngùng giải thích: “Kỳ thật, ta đã muốn xử lý lão ta từ lâu nhưng hắn bảo hộ quá chặt, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích hợp.”

Chuyện bọn họ đang nói đến nếu bị người ngoài nghe được sẽ vô cùng phiền phức nhưng văn phòng Cảnh Hiên so với văn phòng Lan Lăng Phong bảo hộ nghiêm ngặt không kém, họ mới dám nói thẳng mọi chuyện.

Cảnh Hiên gật gật đầu, chậm rãi giải thích: “Bỏ ra hai ngày nghiên cứu, ta thấy được Lưu Ngạn bảo hộ rất chặt chẽ, dùng vũ lực ám sát không có mấy cơ hội thành công cho nên đã suy nghĩ theo một hướng khác.”- Cảnh Hiên nói vòng vo, không biểu lộ rằng đó mới là phương thức ám sát mình am hiểu nhất.

“Căn cứ theo tình báo, ta phái người theo dõi thói quen sinh hoạt của Lưu Ngạn, hắn mỗi ngày đều đi đánh golf hơn nữa di ứng nghiêm trọng với penicillin.

“Cho nên con dùng penicillin độc chết hắn? Nhưng làm sao hạ độc?”- Lan Lăng Phong xen vào.

“Đêm qua, con ra ngoài là vì nó. Con biết Lưu Ngạn theo thói quen đem quần áo chơi golf đến một tiệm giặt ủi gần nhà hắn. Tiệm giặt ủi này có một dịch vụ độc nhất vô nhị là tẩm hương thơm theo yêu cầu riêng của khách hàng, tỷ như khách hàng thích mùi nước hoa nào, quần áo họ giặt xong sẽ có mùi hương đó. Lưu Ngạn là thích dùng nước cất để giặt quần áo, cho nên ta đã bỏ vào nước giặt của hắn một ít penicillin.

“Penicillin không phải thấm vào máu mới có tác dụng, hắn làm sao bị độc chết?”- Lâm Phong hơi khó hiểu hỏi.

Lan Lăng Phong giống như thông suốt chợt nói: “Bởi vì hơi nước mà quần áo hắn thấm chất độc, hắn chơi golf sẽ tiết mồ hôi, chất độc theo đó thấm vào thân thể, cho nên hắn hôm nay mới chết tại sân golf.”

“Chính xác là thế. Hơn nữa, theo điều tra, tiệm giặt ủi đó sẽ trực tiếp cho người mang quần áo giặt sạch đến sân golf, dù có qua nhân viên đặc biệt kiểm tra cũng không thể phát hiện đã bị ta động tay chân. Tính từ lúc ta hạ độc đến lúc Lưu Ngạn tử vong đã qua hai mấy giờ, penicillin đều thấm toàn bộ qua da, nước giặt chắc chắn dùng hết, ta tin tưởng camera không ghi được hình ảnh của ta… cho nên sẽ không có bất cứ chứng cớ gì liên quan đến ta.”

Lúc này, Cảnh Hiên nở nụ cười đắc ý: “Cuối cùng, chỉ có thể kết luận nguyên nhân Lưu Ngạn chết là do không cẩn thận dùng phải penicillin, mà chuyện hắn dị ứng nặng thì ai cũng biết.”

Lan Lăng Phong và Lâm Phong không nói lời nào, trong lòng không ngừng bội phục. Họ từng nghe qua rất nhiều thủ đoạn giết người nhưng loại thủ đoạn nhìn bình thường mà rất tỉ mỉ, tinh vi này là lần đầu tiên được thấy, có thể gọi là một nghệ thuật giết người.

“Kẻ uy hiếp lớn nhất đã bị tiêu diệt, con nghĩ chúng ta nên lập tức hành động, dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại theo ý của chúng ta.”- Cảnh Hiên thận trọng nói.

Nghe đề nghị của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong chưa nói lời nào, trầm tư một lúc lâu. Tuy rằng, trong tay hắn có đầy đủ chứng cứ phản bội của Trưởng lão hội nhưng thẳng tay hành động không tránh được ảnh hưởng lòng người. Cơ hội hiện tại quá tốt, khó lòng bỏ qua.

“Ta sẽ trở về xem xét lại những thứ ta đang nắm trong tay rồi quyết định, dọn dẹp sạch sẽ có lẽ phải đợi con ngồi lên vị trí Thiếu chủ rồi nói sau.”

Cảnh Hiên cũng có đồng dạng lo lắng, nếu ngồi chắc vị trí Thiếu chủ, những chuyện đó sớm muộn thôi, vì thế gật gật đầu nói với Lan Lăng Phong.

“Chúng ta cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này, phái người khua cây động cỏ một ít, bọn họ rối tinh rối mù sẽ càng lộ nhiều sơ hở, làm bằng chứng xác thực cho chúng ta sau này thuận lợi diệt trừ.”

Lâm Phong càng nghe càng cảm thấy khó lòng nhìn thấu vị Đại thiếu gia nhà mình. Cậu ta có chính trực, đầy nghĩa tình cũng âm mưu, thủ đoạn cũng không ít. Thế lực thật sự của cậu ấy đến bây giờ Lâm Phong đều chưa nắm rõ, hắn chỉ cảm thấy may mắn, Đại thiếu gia chính là người nhà nếu không quả thật là một đối thủ khó chơi.

Lan Lăng Phong và Lâm Phong lập tức rời đi, bọn họ còn nhiều chuyện cần làm, chẳng qua Lan Lăng Phong trước khi đi vẫn dặn dò Cảnh Hiên không có việc gì hãy sớm về nhà nghỉ ngơi.

Tựa lưng thoải mái trên ghế sô pha, Cảnh Hiên hài lòng ngẫm nghĩ.

“Đại ca và Ly Á đã đáp ứng giúp mình canh chừng những thế lực xung quanh, thời điểm mấu chốt không phải rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài.”