Mọi việc xảy ra nhanh đến mức không kịp trở tay. Cùng lúc đó, có một cuộc điện thoại gọi đến cho Cảnh Hiên.

“Xin chào, tôi là Gavin.”

“Đại thiếu gia, hàng hoá tại kho hàng số 1 xảy ra chút vấn đề, ngài có lập tức đến đây được không?”- giọng nói đầu bên kia vô cùng khẩn trương.

“Được, tôi lập tức đến ngay.”

Cảnh Hiên buông văn kiện trong tay, đứng dậy khoác áo rời đi. Hàng hoá trong kho hàng số 1 đều là loại hàng hoá đặc biệt quan trọng, còn có cả hàng cấm. Nếu xảy ra chuyện, hậu quả thật khó lường.

So với những kho hàng khác, kho hàng số 1 nằm ở vị trí kín đáo hơn hẳn, mất một khoảng thời gian lái xe đến đó. Tới cửa kho hàng mà không thấy một ai, Cảnh Hiên lập tức đề cao cảnh giác. Kinh nghiệm nhiều năm cho cậu biết nơi này có điều không bình thường. Thông thường, sẽ luôn có rất nhiều người đứng chờ đợi cậu nhưng lần này lại không. Tiến vài bước xem xét, có một bóng đen vụt ra hướng về cậu tấn công. Lấy thân thủ của Cảnh Hiên làm sao có thể bị đánh lén đâu? Cho dù trong tay không có vũ khí gì Cảnh Hiên vẫn không hề yếu thế, thậm chí sau vài chiêu đã cướp lấy chủy thủ  của đối phương. Loại vũ khí mà Cảnh Hiên am hiểu nhất chính là chủy thủ, hơn nữa còn trải qua Tắc Lý Kỳ đặc biệt huấn luyện, cậu hiện tại có thể được xếp vào hàng cao thủ thượng thừa.

Đánh ngã vài tên, Cảnh Hiên lớn tiếng hỏi.

“Các ngươi là ai? Vì sao lại dẫn dụ ta đến đây?”

“Đại thiếu gia, ngươi vẫn là lo cho bản thân mình thì hơn đi… à còn có em trai của ngài nữa chứ.”- Một tên cười lạnh nói.

Cảnh Hiên nghe mà giật mình: “Ngươi nói thế là có ý gì, các ngươi chẳng lẽ đến trường học, các ngươi rốt cuộc đã làm gì Ngôn nhi?”

Đối phương không có đáp lời mà nhân lúc Cảnh Hiên hoảng hốt mất cảnh giác trực tiếp tấn công. Dù thân thể phản ứng nhanh nhẹn nhưng Cảnh Hiên vẫn bị chém một nhát chém bên vai trái.

Ngay tại Cảnh Hiên phẫn nộ hỏi tin tức của Ngôn nhi, có hai nam tử ngoại quốc trốn ở một nơi bí mật gần đó trao đổi ánh mắt, một trong hai người rời đi theo hướng trường học của Cảnh Ngôn.

———————————————-

“Tái kiến, Nhị thiếu gia.”

Hắc ý nhân nói lời này, Cảnh Ngôn cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng tuyệt vọng. Trong thời khắc hắc y nhân đâm một nhát vào người Cảnh Ngôn thì cổ tay hắn bị một vật gì đó đánh trúng. Vì thế, hắn lập tức rút chuỷ thủ ra, còn không xem con mồi đã chết hay chưa liền rồi khỏi. Điều này đối với một sát thủ chuyên nghiệp mà nói là một sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải… Nhưng là hắn sợ. Hắn không phát hiện ra người đã đánh lén mình nhưng chắn chắn là một cao thủ, nếu hắn còn không rời đi, hành động kế tiếp có thể là một nhát dao vào lồng ngực mình đi. Trốn ở một nơi bí mật gần đó, nam tử ngoại quốc thở một hơi, nhìn cái kia vệ sĩ gọi người tiếp viện mới an tâm quay về kho hàng.

—————————————————-

Cũng trong lúc này, Lan Lăng Phong ngồi ngây ngốc trong văn phòng, do dự không biết có nên mở ra hay không? 

Nếu Cảnh Hiên thật không phải là con của mình…

Lan Lăng Phong vội vàng đình chỉ ý nghĩ. Hắn không muốn đi nghĩ những chuyện không hề có căn cứ, hắn kỳ vọng tất cả chỉ do mình đa tâm. Tuy chỉ mới ở chung nửa năm nhưng tận đáy lòng hắn đã thật tâm tiếp nhận yêu thương đứa con này.

Do dự một lúc lâu, Lan Lăng Phong rốt cục quyết định mở ra, nếu đã làm thì phải đối mặt, huống chi cứ suy đoán lung tung thế này cũng không phải cách hay. Lấy tính cách của Hiên nhi, không có khả năng bỏ qua tôn nghiêm bản thân đi lừa gạt mình.

Lướt nhanh qua bảng kết quả, Lan Lăng Phong như đứng hình. Kết quả giấy trắng mực đen viết rằng cấu trúc DNA của hắn và Cảnh Hiên có rất nhiều điểm không tương đồng, nói cách khác Cảnh Hiên căn bản không phải là con của hắn.

Trong nháy mắt Lan Lăng Phong cảm thấy như rơi xuống vực thẳm sâu ngàn trượng, hung hăng quăng tờ kết quả xuống dưới đất. Hắn nghĩ không ra Cảnh Hiên vì cái gì phải tiếp cận hắn? Ở chỗ hắn có cái gì tốt chứ?

Lan Lăng Phong nghĩ đến tất cả những chuyện đã qua đều là Cảnh Hiên đang diễn trò lấy lòng mình sao? Cảnh Hiên còn che giấu quan hệ với Tắc Lý Kỳ, thông đồng chuyển đi một khoản tiền đến Italy.  Lan Lăng Phong lý giải không nổi.

Cảnh Hiên đến đây là muốn làm suy yếu Lan gia sao? Còn có mục đích gì khác nữa?

Càng nghĩ Lan Lăng Phong càng thấy tâm phiền ý loạn, đứng dậy đi tới lui như muốn giảm bớt phiền não nhưng không mấy khả quan.

Cha con liền tâm. Cảnh Ngôn bên ngoài bị tập kích, sinh tử chưa biết, Lan Lăng Phong tự nhiên sẽ có cảm ứng, đó chính là đứa con bảo vật mà hắn trân quý yêu thương biết bao năm qua.

Cho nên ngay thời điểm Lan Lăng Phong không lý giải được tâm trạng bồn chồn bất thường của mình thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông dồn dập như thúc giục, Lan Lăng Phong đang buồn bực, nhấn phím từ chối, quăng mạnh xuống sô pha. Chính là điện thoại lại tiếp tục vang lên liên hồi, Lan Lăng Phong miễn cưỡng bắt máy.

“Lão Đại, ngài mau đến bệnh viện, Nhị thiếu gia bị trọng thương đang được cấp cứu.”-  Bác sĩ Diệp lo lắng thông báo.

Lan Lăng Phong thấy trước mắt mình như tối sầm, thiếu chút nữa đã té xỉu. Liên tiếp những đả kích làm hắn sức cùng lực kiệt. Hắn tắt điện thoại vội vàng chạy đến bệnh viện.

Trước cửa bệnh viện có vài thủ hạ của Lan gia đang đứng chờ hắn, trực tiếp dẫn đường. Đèn phòng phẫu thuật đỏ rực chói mắt làm lòng hắn như tan nát.

Hắn phẫn nộ rặng hỏi vệ sĩ đang đứng bên cạnh: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Vệ sĩ kia tuy là cao thủ của Lan gia nhưng trước sự phẫn nộ của Lão đại  vẫn khiến hai chân run lẫy bẫy. Lan Lăng Phong sắc mặt ngày càng kém, sau kho nghe xong mọi chuyện lạnh giọng hỏi.

“Ngươi nói sát thủ kia bị các ngươi làm bị thương, vết thương ở đâu?”

“Hình như là vai trái.”- Vệ sĩ run run đáp lời, cũng không mấy xác định.

Nghe như thế, Lan Lăng Phong lập tức hạ một đạo mệnh lệnh.

“Hiện tại bắt đầu khoanh vùng tìm kiếm những người bị trọng thương ở vai trái cho ta, dù có đào sâu đến ba thước đất cũng nhất định phải tìm ra hắn.”- Lan Lăng Phong ngồi phịch xuống ghế, phất tay ra hiệu cho mọi người rời đi.

Nửa tiếng sau, đèn phòng giải phẫu vụt tắt. Bác sĩ Diệp còn mặc quần áo phẫu thuật đi ra, phía sau là Cảnh Ngôn cũng được đẩy ra. Lan Lăng Phong nhìn đứa con mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đau lòng hỏi.

“Ngôn nhi thế nào rồi?”

“Đã ổn. Nhị thiếu gia lần này thật đúng là mạng lớn, nếu con dao đi chệch một phân nữa hắn liền mất mạng.”- Bác sĩ Diệp ngẫm nghĩ một chút lại nói.

“Lão Đại, có chuyện này ta không biết có nên nói hay không?’

“Từ lúc nào ông lại do dự như vậy, có gì cứ nói thẳng đi.”

“Theo kết quả khám nghiệm, các vệ sĩ của chúng ta đều là chết bởi một nhát dao trí mạng. Ta cũng xem qua miệng vết thương, chúng vô cùng bén ngót, chuẩn sát chứng tỏ sát thủ thực lực rất mạnh, còn là người thành thạo sử dụng chuỷ thủ. Nếu là vậy, hắn đã muốn giết Nhị thiếu gia mà lại chệch đi một phân thì không hợp lý cho lắm

Lan Lăng Phong không đáp lời, sát thủ là kẻ có thực lực mạnh thì tuyệt đối không phải hạng vô danh, đây cũng xem như manh mối để có hướng điều tra. Điều mà Diệp vừa phân tích cũng không thể bỏ qua.

————————————–

Cảnh Hiên ở kho hàng bên này, tuy bị áp đảo về số lượng nhưng với năng lực bản thân vẫn có thể thoát thân. Cảnh Hiên phóng xe như bay, bất chấp mọi luật lệ, điều duy nhất còn mơ hồ là cảm thấy hình như có người đã giúp đỡ mình.

Kỳ thật nếu không phải thủ lĩnh của chúng bị giết, chúng cũng sẽ không rối loạn để cậu có cơ hôi thoát thân. Có điều, cậu đúng đã đâm hắn ta một nhát nhưng vết thương không đến nỗi mất mạng đi? Cậu không rõ hắn ta làm sao lại chết!

Nấp ở một góc xa, hai nam tử ngoại quốc thu hồi vũ khí, một trong hai mang theo khẩu khí oán giận.

“Nếu Hiên thiếu gia là một người bình thường thì tốt rồi, vì không cho cậu ấy phát hiện… haizz… cứ ngầm bảo hộ kiểu này không dễ làm a.”

Ngươi còn lai bật cười vỗ vai: “Được rồi, ngươi đừng ở đó oan giận nữa, chúng ta phải mau đến bệnh viện của Lan gia thôi, Hiên thiếu gia nhất định sẽ đến đó.  Ngươi cũng biết quan hệ giữa Hiên thiếu gia và lão Đại, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không cần sống.”